Kim Vũ Dương không nói nhiều lời vô nghĩa, linh lực trong tay áo chấn động, ánh sáng xanh từ linh lực cuồn cuộn như hồng thủy, bùng nổ hết.
Dao động linh lực lên đến tầng thứ năm cảnh giới Vạn Pháp!
Thực lực như vậy đừng nói là trong thế hệ trẻ, dù so với thế hệ trước cũng là cường giả hạng đầu.
Kim Vũ Dương lao ra đầu tiên, bay về phía tấm bia, linh lực bao phủ trong lòng bàn tay, muốn truyền vào trong tấm bia đá.
"Muỗn chạm vào tấm bia ư? Đã hỏi ý kiến chúng ta chưa?"
"Cút đi!"
Đại hoàng tử Nam Quốc là người ra tay trước, linh lực phóng ra như thác. Hắn ta cầm kiếm trong tay, chém mạnh về phía Kim Vũ Dương.
"Xoẹt!" Kiếm quang biến thành cột sấm sét, xé toạc bầu trời, nhắm về phía Kim Vũ Dương mà đi.
Đạo kiếm quang này rất mạnh, dưới sự bùng nổ của kiếm ý, thiên địa dị tượng kêu lên "ầm ầm" như tiếng sấm, chấn động hư không.
"Ngươi muốn chết ư!"
Kim Vũ Dương đã hoàn toàn nổi giận.
Bàn tay thon dài trong tay áo vươn vào khoảng không, nắm lấy một đạo kiếm khí gạt xuống dưới, va chạm với ánh kiếm kia.
Bùm.
Tiếng nổ vang lên, kiếm khí trực tiếp nổ tung, cuồng phong cuồn cuộn lan tràn dữ dội xung quanh.
Khi hai người chiến đấu, có một bóng người lặng lẽ vòng ra sau, bàn tay vươn ra như u linh, nhẹ nhàng chạm vào tấm bia.
Tuy nhiên, trước khi tay hắn ta kịp chạm vào tấm bia, một tiếng thét động trời vang lên: "Thằng khốn, cút xuống cho ta!"
Người vừa hét chính là đại hoàng tử Thạch Quốc.
Đại hoàng tử Thạch Quốc đấm ra một quyền, đại ấn còn chưa chạm đến tấm bia đã bị đánh nát!
Máu văng khắp nơi, có một ít bắn lên khu mộ, cùng lúc đó có một tiếng kêu thảm thiết vang lên: "A…"
"Chỉ bằng ngươi mà cũng mơ ngư ông đắc lợi ư!" Tiếng cười sảng khoái đầy khinh miệt vanng lên.
Những người khác cũng sôi nổi ùa lên.
Bùm.
Linh lực được giải phóng, ánh sáng kinh người phóng lên cao, nháy mắt đã biến cả khu mộ cô quạnh thành chiến trường sinh tử.
Trong thời gian chưa đến một nén nhang, khu mộ này đã loạn như nồi cháo.
Bất cứ ai dám đến gần tấm bia sẽ bị tất cả nhằm vào ngay lập tức!
Cả khu mộ chiến đấu mãnh liệt, nhưng không một ai đến gần được tấm bia.
"Cút xuống cho ta!" Đại hoàng tử tức giận đi tới, cầm một thanh đại kiếm khắc hình đồ đằng Cùng Kỳ, chém về phía Kim Vũ Dương.
Nhìn cảnh này, khóe miệng Kim Vũ Dương run run, sát khí ngập trời lạnh như băng trào ra.
"Giết!" Hắn ta hét lên một tiếng, huyết khí cuồn cuồn, linh lực trong người vận đến mức cực hạn, biến thành cái bóng vọt lên.
Rầm. Rầm. Rầm.
Mặt đất nâu đỏ vốn đã rách toạc, giờ phút này thậm chí còn nứt sâu hơn, bóng kiếm lạnh thấu xương bắn đầy trời.
Trận chiến kinh hoàng kia thực sự rất thảm khốc!
Trần Mộc nhìn đám người kia chém giết, miệng cười khẩy.
Lũ ngu này!
"Chúng ta ra tay thôi!"
Trần Mộc hừ lạnh, sau đó cơ thể hắn khẽ di chuyển, biến thành cái bóng lách qua bãi chiến trường, âm thầm đi ra sau tấm bia đá đã bị chặt làm đôi.
Phương Thanh Điệp cũng vận chuyển linh lực quanh người, nhanh chóng đi theo sau.