"Nhưng ngươi nhớ kỹ là, ngươi chỉ có thời gian là một tuần hương, cố mà nắm bắt cơ hội, hỏi xong thì cuốn xéo ngay, đừng làm phiền lão đây thanh tịnh!"
Người thần bí già nua nói.
Người thần bí già nua đó vẫn chưa hiện hình, từ đầu đến cuối đều nói chuyện với Trần Mộc thông qua ý thức!
"Ồ? Người tinh thông vạn pháp sao?"
Trần Mộc khẽ nhếch mép, nheo mắt cười nói: "Vậy thì được, quả thực ta cũng có chỗ thắc mắc khó hiểu, ta có ba câu hỏi muốn thỉnh giáo người!"
"Thứ nhất, hoa cỏ cây cối, chuyển mùa đều có luân hồi! Vậy thì, chúng ta sống trên thế gian này liệu có luật luân hồi không?"
Người thần bí già nua sững người.
"Thứ hai, trước khi sinh ra tôi, thì ai là tôi? Lúc sinh ra tôi rồi thì tôi là ai?"
“Thứ ba, biết tâm và tánh của mình, tu hành có nghĩa là quá trình nhìn thấy chân ngã của mình và nhận ra bản thân mình! Vậy, đâu là điểm cuối của con đường dẫn đến sự giác ngộ tối cao đây?"
"Tiền bối, xin hãy giải đáp cho ta!"
Trần Mộc cung kính chắp tay về phía vọng ra tiếng nói.
Trong chốn thế ngoại đào nguyên, gió nhẹ lất phất.
Trần Mộc đứng dưới đại thụ, hướng về nơi âm thanh phát ra, cung kính chắp tay, thái độ khiêm tốn, trên mặt là tia chân thành như một đệ tử đang khiêm tốn xin được chỉ bảo.
Nhưng sau khi Trần Mộc hỏi ra ba câu này thì nơi đây chợt tĩnh lặng lạ thường.
“Ba câu hỏi, không đáp được cái nào sao?”
Trần Mộc ngẩng đầu, con ngươi thâm thuý nhìn lên bầu trời bao la, khoé miệng cong lên.
Nơi đó có mây trắng lãng đãng như con mắt thần bí đang theo dõi mọi thứ xảy ra ở đây.
Trần Mộc biết chốn này chỉ là một không gian do đối phương dùng ý niệm tạo ra.
Bầu không khí kỳ quái lan ra trong khoảng thời gian ngắn.
Thật lâu sau, Người bí ẩn nọ cười lạnh: “Ha ha!
“Đúng là tên nhóc lanh mồm lanh miệng, về những câu hỏi của ngươi, lão phu có thể trả lời!”
“Thứ nhất, thế gian không có cách luân hồi, đây là lời đồn nhảm nhí!”
“Thứ hai, lúc đến hồ đồ, lúc đi mơ màng, ở nhân gian được mấy hồi! Vạn vật trong trời đất đều là thứ do thiên nhiên sáng tạo, không phải sinh ra vì ta, ta là tự nhiên, lúc ta sống, ta cũng là tự nhiên!”
“Thứ ba, người ta thường nói: Thân thể mỗi người chính là thần điện, có vô số trân bảo để khai thác. Tu hành là tiếp xúc bản ngã, đạo cuối cùng chính là khám phá ra bí mật của thân thể, đây chính là mục đích của đạo”.
Người bí ẩn đáp.
“Ha ha ha!”, Trần Mộc cười to.
“Ngươi cười cái gì!”
Người bí ẩn như đã phát hiện ra sự trào phúng trong nụ cười của Trần Mộc, không nhịn được mà nổi nóng.
Vì ông ta ở trong Linh Lầu thượng cổ này, được người người ngưỡng mộ, ai đến đây cũng cung kính với ông ta.
Mà nụ cười này của Trần Mộc lại mang theo hàm ý sâu xa.
“Tiền bối, ta cười mình tự cho là thông minh tuyệt đỉnh, mà không biết từ đầu tới cuối mình chỉ là con ếch ngồi đáy giếng!”, ánh mắt Trần Mộc lạnh lùng.
“To gan, ngươi có biết hậu quả khi chọc giận ta nghiêm trọng cỡ nào không?”
Người bí ẩn có vẻ giận dữ, trên trời vang lên tiếng sấm.
Phong cảnh vốn hữu tình bỗng tràn đầy giông tố, ánh chớp lập loè như tận thế buông xuống, lạnh lẽo đáng sợ.
Không chỉ có áp lực buông xuống, đất bằng sụp đổ, thác nước ngược dòng, cây cối bị đốt cháy, lửa dâng hừng hực.
Mà khi thấy dị tượng, Trần Mộc vẫn thản nhiên, hai tay thả lỏng, mắt vẫn chăm chú nhìn trời xanh, dù hoàn cảnh chung quanh thay đổi thế nào thì hắn đều không hề hoảng hốt.
Cảm ứng được điều này, người bí ẩn càng thêm tức giận.
“Gào!”, lúc này, một con mãnh thú hồng hoang to vạn trượng được ngưng tụ trong thiên địa, đối mắt đỏ chót nhìn thẳng vào Trần Mộc.