Trước mặt họ là một hành lang đá dài, cả ba người đều im lặng, ngay cả Vạn Lam hay đùa nghịch bỡn cợt sau khi cảm nhận được bầu không khí căng thẳng này cũng lập tức im bặt, cẩn thận tiến từng bước về phía trước.
Đi được khoảng một tuần hương, ba người đều dừng lại cùng lúc bởi đã đi đến điểm cuối của dãy hành lang, và mở ra trước mắt lúc này là một quảng trường vô cùng rộng lớn.
Ở giữa quảng trưởng có ba bệ đá sừng sững, xung quanh ba bệ đá đều chi chít những hoa văn cổ xưa huyền bí, khó hiểu và phức tạp hệt như văn tự cổ xưa.
Trần Mộc nhận ra đó là chữ khắc thượng cổ!
"Lên thôi, mỗi người một bệ đá!", Phương Thanh Điệp cất tiếng nói.
Dường như nàng ta có chút hiểu biết về Linh Lầu thượng cổ này, và ba bệ đá chi chít chữ khắc thượng cổ này chính là đích đến lần này của của ba người họ.
Sau khi nhắc nhở Trần Mộc và Vạn Lam, nàng ta khẽ lay người, dẫn đầu đoàn bước lên bệ đá, đôi mắt trong veo, sâu thẳm kia của nàng ta lộ rõ vẻ mong đợi.
Ngay cả thiên tài kiêu ngạo như nàng ta cũng phải kiêng nể vị yêu linh thượng cổ huyền bí này.
Trần Mộc và Vạn Lam thấy vậy, cũng bước lên bệ đá, khoanh chân ngồi xuống.
Sau đó, Phương Thanh Điệp còn chưa kịp cất lời thì Trần Mộc đã cầm sẵn một con dao sắc nhọn trong tay, rạch một đường trên lòng bàn tay của mình, máu tươi ngay lập tức ứa ra.
"Ngươi...", Phương Thanh Điệp kinh ngạc nhìn Trần Mộc.
Nàng ta còn chưa giải thích mà Trần Mộc đã biết nên làm gì với mấy dòng chữ khắc thượng cổ kia rồi!
Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng ta cũng lấy lại bình tĩnh, nghĩ là Vạn Trọng Sơn đã nói trước cho hắn biết nên cũng không có gì lạ cả!
Phương Thanh Điệp và Vạn Lam cũng thao tác y như Trần Mộc, lấy dao sắc nhọn rạch lòng bàn tay, máu tươi ứa ra và ngay lập tức hoà vào bệ đá này.
Bệ đá hút dòng máu tươi, những dòng chữ khắc thượng cổ chi chít phức tạp này kèm theo mấy hình chạm khắc, chỉ trong chốc lát, bệ đá hiện lên một ánh sáng đỏ rực bao quanh ba người họ.
Sau đó, bệ đá quay tròn nhanh chóng, trong màn ánh sáng đỏ đó, một sức hút hung hãn cuộn trào ra, hệt như âm mưu kéo hết ý thức của bọn họ và dìm xuống đáy vực sâu, ba người họ cũng không hề phản kháng, mặc cho ý thức rời khỏi cơ thể!
...
Sau một vài nhịp thở.
Trần Mộc mở mắt ra thì thấy trước mắt là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Đây là một rừng tre đẹp tựa chốn bồng lai tiên cảnh.
Những cây tre xanh biếc được trồng khắp khuôn viên, xa xa còn có dòng suối trong vắt, róc rách chảy, phía xa hơn nữa là những khóm hoa, thoang thoảng hương thơm, vô cùng sảng khoái!
Nhưng khác là Phương Thanh Điệp và Vạn Lam đã không còn ở bên cạnh nữa.
"Khà khà, quả nhiên là có người đến rồi..."
Bỗng nhiên có một giọng nói già nua chậm rãi vang vọng đất trời.
Nhưng sau đó, người thần bí già nua đó hệt như cảm nhận được điều gì bất thường, ngay lập tức đổi giọng kinh ngạc.
"Không đúng, sao năm nay lại là một kẻ chỉ có thực lực ở cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng chứ?"
"Các ngươi làm cái quái gì vậy? Thực lực yếu kém như vậy mà lại dám cử đến đây để ta chỉ dạy sao?"
"Các ngươi đang coi thường lão đây ư?"
Nghe vậy, Trần Mộc cạn lời: "..."
Mẹ kiếp!
Rốt cuộc là ai coi thường ai chứ?
"Thôi bỏ đi, tầng thứ ba cảnh giới Thần Tàng cũng được, có sao dùng vậy đi!"
Người thần bí già nua đó thở dài, dường như không bận tâm đến chuyện này nữa, đằng nào thì bốn năm mới cần có một lần ra mặt chỉ dạy, đành hoàn thành nhiệm vụ cho xong chuyện.
"Này nhóc, Chư Thiên Vạn Đạo, ngươi đều có thể hỏi lão đây, ta đây tinh thông vạn pháp, có thể giải đáp mọi thắc mắc của ngươi!"