"Hàng năm Linh Tiêu Tông của chúng ta đều phải cống nạp rất nhiều tài nguyên tu luyện vào Linh Lầu, đổi lại thì cứ mỗi bốn năm, chúng ta có thể chọn ra ba đệ tử đi vào Linh Lầu thượng cổ và được yêu linh chỉ dạy!"
"Đây là cơ hội ngàn năm có một, phải biết là yêu linh thượng cổ đã có tu vi ít nhất cũng hơn năm nghìn năm rồi, tinh thông vạn pháp, là một danh sư đức cao vọng trọng! Nếu được vị yêu linh này chỉ dạy thì còn hơn cả việc ngươi khổ công tu luyện mấy chục năm, đây là điều không ít đệ tử đều ao ước!"
"Yêu linh thượng cổ sao?", nghe tới đây, gương mặt Trần Mộc lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Yêu linh thượng cổ đa phần đều là những yêu quái được sinh ra từ những vật thể lạ quý hiếm, đã sống hàng nghìn, thậm chí hàng chục nghìn năm!
Chúng khác với các loài yêu thú bình thường.
Sở dĩ gọi chúng là "yêu linh" là vì bản thể của chúng có thể là một cái cây, một hòn đá, một ngọn núi kỳ lạ, hoặc một loại ngọc thạch nào đó, sở hữu trí tuệ hơn người và tinh thông đạo pháp!
Trong Hư Thần Giới, yêu linh không hề hiếm gặp, không những vậy còn được thờ phụng ở nhiều thánh địa.
Nhưng điều khiến Trần Mộc cảm thấy khó tin là ở nơi có linh khí ít ỏi như lục địa Thiên Vũ cũng có thể sinh ra được yêu linh!
"Rốt cuộc là yêu linh thật hay là giả vậy?", Trần Mộc nhếch mép cười khoái trá.
So với nơi có linh khí đất trời dồi dào như Hư Thần Giới, lục địa Thiên Vũ của vùng Nam Châu chỉ là một vùng xa xôi hẻo lánh, sao có thể sản sinh ra được yêu linh chứ?
Mẹ kiếp, đúng là hoang đường!
Trần Mộc có chút không tin!
"Vậy Nhan sư huynh có biết bản thể của yêu linh trong môn phái của chúng ta là gì không?", Trần Mộc hỏi.
Nhan Lương Quân giật mình, vội vàng lắc đầu nói: "Điều này sao có thể biết được chứ, yêu linh thượng cổ đều là các tiền bối cấp cao, đừng nói là mấy đệ tử như chúng ta, ngay cả Vạn chủ môn phái đứng trước mặt chúng cũng chỉ là vai vế đồ tử đồ tôn thôi, vậy thì sao chúng ta dám đi điều tra bản thể của tiền bối yêu linh này chứ!"
"Hơn nữa, tiền bối yêu linh thượng cổ này tinh thông vạn pháp, ắt hẳn có tu vi vô cùng ghê gớm, ta chỉ nên qua lại hữu hảo, tránh đắc tội. Chúng chịu chỉ dẫn cho chúng ta đã là một đặc ân lớn rồi!"
Trần Mộc trầm tư nhìn chằm chằm Nhan Lương Quân.
Hắn không ngờ là mọi người lại sợ yêu linh thượng cổ này tới vậy. Nhưng suy cho cùng thì cũng đúng thôi, vì mỗi yêu linh thượng cổ này đều là quái vật lâu năm, đã sống mấy nghìn năm rồi.
Có vài yêu linh thượng cổ sở hữu năng lực tinh thông đạo pháp vô biên!
Nhưng nếu thật sự là một yêu linh thượng cổ thì sao lại có thể cố thủ ở một nơi chật hẹp nhỏ bé của vùng Nam Châu này chứ?
Phải biết là, đám yêu linh thượng cổ đó còn có tính kiêu căng ngạo mạn hơn người!
"Tóm lại là ngày mai ngươi vào Linh Lầu thượng cổ xong thì ngươi sẽ rõ!"
"Nhưng Trần sư đệ, ta cũng khuyên ngươi một câu, ta biết bình thường ngươi khá ngang ngược và kiêu ngạo. Nhưng ở trước mặt tiền bối đó, ngươi không được ra vẻ ngạo mạn, kẻo sẽ chọc giận tiền bối đó!", Lương Nhan Quân nghiêm nghị nhắc nhở.
"Ta biết rồi!", Trần Mộc bật cười.
Ngay cả người trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo, không chút kiêng nể, dè dặt khi đứng trước chủ môn phái như Nhan Lương Quân cũng phải tỏ ra cẩn thận, dè chừng khi đứng trước mặt của yêu linh thượng cổ thần bí kia.
Trần Mộc cũng bắt đầu có chút tò mò về yêu linh thượng cổ bí ẩn này.
Tinh thông vạn pháp sao?
Hắn thật sự muốn xem đối phương tinh thông vạn pháp nhường nào!
...
Ngày hôm sau.
Mặt trời đang mọc, từng tia nắng rực rỡ chiếu vào Linh Tiêu Tông.
Trần Mộc cũng đã sớm nhận lệnh đi đến chính điện.
Đúng như những gì Nhan Lương Quân nói, chiếu lệnh hôm nay cũng không phải là giao phó nhiệm vụ mà là chủ môn phái muốn đưa đám người Trần Mộc đi đến Linh Lầu thượng cổ!