"Hắc Long Tư Thiên Thủ!" Trần Mộc bỗng thu nắm đấm lại, năm ngón tay mở ra, linh lực mênh mông như sao trời di chuyển nơi đầu ngón tay của hắn, ngưng tụ lại thành một một cái móng rồng to lớn, đánh ra ngoài.
"Hừ, ngươi tưởng chỉ có ngươi tu luyện thân thể à?"
Thẩm Canh cười lạnh một tiếng, quanh người hắn bỗng có từng lớp hoa văn hình rắn màu lửa đỏ giống như một hình thù thần bí nào đó, chỉ trong nháy mắt, nó đã lan rộng đến cổ hắn, tại đó, miệng rắn hung dữ phun lưỡi rắn như đang muốn cắn vào cổ họng của hắn ta, cảm giác tà ác vô cùng.
Cả người Thẩm Canh đứng thẳng, hỏa diễm thiêu đốt ở quanh thân cũng biến thành vảy rắn, bao phủ lên da đỏ bừng như bị đốt, nhưng lại cứng rắn đến mức không thể phá được, giống như sắt cứng được nung đỏ rực, không thể nào phá hủy!
" Hỏa Mãng Xuyên Cốt Quyết, Hỏa Mãng Chi Chưởng!"
Tiếng hét to vang vọng, Thẩm Canh đánh mạnh một chưởng ra ngoài, hỏa diễm sáng chói biến thành hình một con trăn xà trong không khí, nhắm thẳng vào Trần Mộc.
Đùng.
Trên mặt đất lại đổ sụp xuống từng tầng từng lớp nữa, nguồn linh lực vô cùng cuồng bạo tạo thành sóng trùng kích càn quét xung quanh.
Ầm.
Rốt cục, toà tửu lâu lớn nhất thành Hoài Dương này cũng ầm ầm sụp đổ, khói bụi mịt mù, đá tảng ầm ầm đổ xuống, trong phạm vi mười trượng bỗng dưng biến thành đống phế tích
Mà Yến Thương và Hồng Liệt Viêm đã rời đi từ sớm, thoát khỏi phạm vi của vụ sụp đổ này.
Bọn họ nhìn tửu lâu phế tích trước mặt này, đáy mắt vô cùng nghiêm túc.
Mà lúc này đây, giữa lớp khói bụi mịt mù, hai cơ thể từ từ xuất hiện, hỏa diễm và kim quang phủ lên quanh người họ, giống như một tầng kết giới mạnh nhất không thể rung chuyển được.
Cho dù là toà tửu lâu cao tới mấy trăm mét này sụp đổ, nó cũng không ảnh hưởng gì tới họ.
"Quả nhiên, người giết được đám Hứa Hướng Thạch cũng có chút năng lực!"
Nhìn thấy Trần Mộc dúng thực lực tầng thứ nhất Thần Tàng Cảnh dễ dàng ngăn được thế công của mình, Thẩm Canh cũng vô cùng kinh ngạc.
Thế nhưng sang giây tiếp theo, hắn ta đổi giọng, trong mắt lóe lên hàn quang dữ tợn: "Tiếc là ta không giống với đám Hứa Hướng Thạch kia, ngươi không đánh lại ta đâu!"
"Hỏa Mãng Xuyên Cốt, Hỏa Mãng Xuyên Tâm!"
Dưới nắm đấm của Thẩm Canh, ngọn lửa đột nhiền cuồng bạo. Loại năng lương naỳ có sức xuyên thấu cực kỳ đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, nó đã đến trước mặt hắn, nện lên ngực Trần Mộc.
Bùm.
Tiếng nổ vang lên, trời đất rung chuyển, áo trên của Trần Mộc bị ngọn lửa xé rách, thậm chí lửa còn liếm sâu vào trong xương ngực của hắn.
Thấy vậy, trên mặt Thẩm Canh nở nụ cười tàn nhẫn, nhưng hắn ta chưa kịp vui lâu thì Trần Mộc đã ngẩng đầu lên nhìn đầy khinh miệt: "Cái thứ luyện cốt rác rưởi này không đủ để mang đến ưu thế tuyệt đối cho ngươi đâu!"
Kim quang xung quanh người Trần Mộc đột nhiên bùng nổ, bên trong còn trộn lẫn dao động tinh tú thần bí, quét ngang xung quanh. Cốt cách toàn thần Trần Mộc bừng sáng, nhìn qua như đúc từ sao trời.
"Cút đi!"
Cánh tay rông của Trần Mộc lại đấm ra, xé mở ngọn lửa phòng ngự xung quanh người Thẩm Canh, sau đó bộc phát sức mạnh khủng bố nện lên ngực hắn ta.
Rầm.
Khi tiếng nổ vang lên, cả người Thẩm Canh như chịu đòn hiểm, bắn ngược ra sau. Trên mặt đất xuất hiện vết nứt rất sau, hắn ta phun một búng máu, sắc mặt tái nhợt.
Khói bay mù mịt, máu thịt trước ngực Thẩm Canh nứt ra, có thể nhìn thấy dấu quyền ấn đỏ thắm vẫn còn in trên đó, mãi không bay màu, sức mạnh hung hãn trên nó khiến người ta tim đập chân run.
Giờ phút này, ai nấy đều hít một hơi lạnh, tên này sao lại biến thái đến vậy?
Cường giả tầng thứ chín cảnh giới Thần Tàng, không ngờ lại không chiếm được chỗ tốt nào từ tên nhãi này!
Ánh mắt Yến Thương trở nên nghiêm túc, hẳn, hắn ta vẫn có hiểu biết nhất định về Thẩm Canh. Hắn ta là đệ tử thân truyền của Thất Huyền Tông, thực lực tầng thứ chín cảnh giới Thần Tàng, nhưng Yến Thương cảm thấy đến khi đánh nhau, chắc chắn hắn ta đánh không lại Thẩm Canh.