Giọng nói này vô cùng du dương, lúc vang lên, ánh mắt của mọi người đều hướng về về bóng tối đó. Trong lòng Hồng Liệt Viêm có hơi khiếp sợ, trong tửu lâu này, ngoài mười mấy người bọn họ ra còn có những người khác nữa sao? Vậy mà từ đầu tới cuối, hắn lại không hề nhận ra, nói cách khác, thực lực của người này có khả năng còn cao hơn cả hắn!
Trong sảnh bên, một thanh niên trẻ mặc trang phục màu vàng chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Đôi mắt của hắn hẹp và dài, gương mặt tuấn tú, da thịt trắng trẻo, trông giống như một tên thư sinh yếu đuối, nhưng âm khí trong mắt hắn đủ để mọi người hiểu rõ, tên này tuyệt đối không phải là thứ hiền lành gì!
Nhìn thấy thanh niên này, mấy người Hồng Liệt Viêm và Kim Khai Giáp đều kinh hoàng. Kim Khai Giáp và Tống Nga như bắt được một cái phao cứu mạng cuối cùng, họ vui mừng thấy rõ, hô to: "Thẩm Canh huynh, không ngờ huynh cũng tới!"
Hồng Liệt Viêm cũng hiện rõ vui mừng, hắn cũng không xa lạ gì với người thanh niên trước mắt này, đây là một trong những đệ tử thân truyền đứng đầu Thất Huyền Tông, Thẩm Canh.
Hắn cũng giống Yến Thương, thực lực của hắn đã đạt tới tầng chín đỉnh cao của cảnh giới Thần Tàng.
Nếu như ba người liên thủ lại cùng chém giết Trần Mộc, thì chắc chắn họ có thể làm được.
Nhưng mà, sau khi Thẩm Canh đi ra, ánh mắt hắn hài hước nhìn mọi người ở đó, đặc biệt là mấy người đang bị trói, mấy đại tộc trưởng giống như mấy con cừu con đang chờ bị thịt, hắn lắc đầu, vẻ mặt khinh bỉ và xem thường bọn họ.
"Không ngờ cường giả trong thành Hoài Dương này lại toàn là vô dụng, mười mấy người hợp tác đánh một gã tiểu bối nà cũng không đánh lại, vô dụng thật đấy!" Thẩm Canh bật cười một tiếng, không hề che giấu sự khinh bỉ của mình!
Đối mặt với lời chê cười như vậy, đám người Kim Khai Giáp đỏ mặt lên, nhưng bọn họ cả buổi cũng không phản bác được câu nào.
"Thẩm huynh, chúng ta cùng hợp tác đi, giết thằng nhóc này rồi, tất cả mọi thứ trên người hắn đều thuộc về Thất Huyền Tông các ngươi cả, bao gồm cả Ấn Thần kia!" Hồng Liệt Viêm nói.
Thẩm Canh liếc mắt nhìn hắn ta một cái, hắn không nói gì mà lại quay đầu nhìn về phía Trần Mộc, trong đôi mắt âm khí kia có vẻ dữ tợn và tham lam, hắn ta cười nói: "Trần Mộc, không ngờ cuối cùng cũng có một ngày ngươi rơi vào tay ta, đúng là trời giúp ta rồi!"
Thẩm Canh đã nghe nói cái tên này từ lâu, trong hội võ Tam Tông, nhóm đệ tử nội môn bọn hắn đều bị giết, cuối cùng, ngay cả tông chủ Thất Huyền Tông cũng phải trả một cái giá rất lớn mới thoát được!
Nhưng mà, hắn không muốn dính líu tới chuyện của nhóm đệ tử nội môn kia, nhưng mà hắn lại rất muốn có Ấn Thần ở trên người Trần Mộc.
Có điều, trước ánh mắt tham lam của Thẩm Canh, Trần Mộc lại chỉ cười lạnh, "Lại một thằng ngốc muốn Ấn Thần của ta, ta khuyên ngươi một câu, từng có rất nhiều người khao khát những món đồ của ta, nhưng cuối cùng bọn họ đều chết hết! Ngươi không phải là người đầu tiên, cũng không phải là người cuối cùng!"
"Hừ, đúng là đồ điếc không sợ súng, ngươi nói với họ thì hợp lý, nhưng mà nói mấy câu này với ta chẳng khác nào đang đi tìm cái chết!" Thẩm Canh xem thường đáp.
Ngay sau đó, hắn bước thêm một bước, linh lực hỏa diễm cuồn cuộn bắt đầu cháy hừng hực quanh người hắn, làn sóng khuếch tán quanh cơ thể khiến hắn giống như một con mãnh hổ, lao vút về phía Trần Mộc.
Gần như chỉ trong chớp mắt, cơ thể Thẩm Canh xuất hiện ở phía sau Trần Mộc, nắm đấm mang theo một nguồn lửa nóng bỏng, tấn công về phía Trần Mộc.
"Thiên Ảnh Long Quyền!" Hắn khẽ quát lên, gợn sóng dập dờn của võ học huyền minh, nguồn linh lực vô cùng cuồng bạo chấn động đất trời. Quyền ấn biến thành một con rồng màu đen hung tợn, giương nanh múa vuốt muốn tới cắn xé đầu của Trần Mộc.
Thẩm Canh là cường giả tầng chín của cảnh giới Thần Tàng, mặc dù cấp độ ngang bằng với Tần Như Nguyệt, nhưng Tần Như Nguyệt mượn thêm sức mạnh của người khác nên thực lực chắc chắn không giống nhau, linh lực của Thẩm Canh không có bất kỳ cảm giác chênh vênh nào, so với Tần Như Nguyệt thì không biết phải mạnh hơn bao nhiêu.
Trần Mộc đứng yên tại chỗ, hắn không buồn né tránh, năm ngón tay khum lại, vung một quyền đối chọi, linh lực màu vàng cuồn cuộn như biển bùng nổ ra, sáng đến loá cả mắt.
Đùng.
Hai quyền chạm nhau, hai luồng linh lực kinh người lập tức biến thành vòng tròn khuếch tán ra xung quanh.
Nơi mặt đất mà hai người đang đứng cũng sụp đổ trong chớp mắt, từng vết nứt sâu nhanh chóng lan tràn. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cả tòa tửu lâu Thiên Hương cũng nghiêng ngả và chao đảo như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Xì xì.
Hai quyền đối chọi, thân thể của Trần Mộc có ánh sáng lấp lánh của tinh tú tỏa ra bên ngoài.
Long cốt triển lộ cũng được thôi thúc đến cực hạn.