“Sao linh lực của hắn lại mạnh như thế?”, trên gương mặt xinh đẹp đã tái nhợt của Tống Nga hiện lên biểu cảm khó tin, nhìn chằm chằm bóng dáng thiếu niên kia.
Trong lòng Hồng Liệt Viêm cũng dấy lên sóng to gió lớn, một tên nhóc Thần Tàng tầng một mà sao lại có chiến lực biến thái đến vậy?
“Cùng ra tay đi!”, Hồng Liệt Viêm vừa khiếp sợ vừa nổi giận, hét lớn một tiếng, linh lực bùng nổ, bàn đá xanh dưới chân nổ tung toé, khí thế đáng sợ, mạnh hơn Kim Khai Giáp và Tống Nga không biết bao nhiêu lần.
Thực lực đã tới Thần Tàng tầng thứ tám đỉnh phong, cách tầng thứ chín chỉ còn chút xíu.
Tộc trưởng các gia tộc khác cũng xông tới, linh lực thi triển, thế công che trời lấp đất ập về phía Trần Mộc.
Bùm! Bùm!
Một tràng tiếng nổ vang vọng, xung quanh Trần Mộc, ghế và bàn đều biến thành bụi, khói bốc cuồn cuộn.
Nhưng khi gió nhẹ thổi qua, khói bụi tan hết, bóng dáng thiếu niên lộ ra.
Ánh sao vẫn lập loè quanh thân Trần Mộc, những đốm sáng như tinh tú bày ra những đường vân phức tạp, nhìn kỹ thì rất giống một Long Cốt đáng sợ.
“Điều này sao có thể?”, các tộc trưởng đều chấn động.
Các tộc trưởng này đều là cường giả vượt qua Thần Tàng.
Mà Hồng Liệt Viêm đã đạt tới Thần Tàng tầng tám, cách tầng chín chỉ còn một bước nhỏ, thế mà còn chẳng đánh vỡ được phòng ngự của tên nhóc này.
Đây đúng là một chuyện vô cùng hoang đường.
Trong làn khói, Trần Mộc từ từ bước ra, khoé miệng vẫn giữ nụ cười tươi tắn, trong mắt mọi người ở đây, nụ cười này làm họ lạnh cả sống lưng.
Tên nhóc này quá kỳ dị, hoàn toàn không phải người, mà là một con quái vật.
Trong làn khói, Trần Mộc từ từ đi tới, linh lực quanh thân dần lan ra trên đất, một loại dao động thần bí làm người khó miêu tả tràn ra.
Sau đó, ánh mắt Trần Mộc ngưng tụ, bóng dáng hắn biến mất trong không gian.
Sát khí như mãnh thú hồng hoang xuất hiện.
Một tộc trưởng lộ ra vẻ hoảng hốt và giây sau, Trần Mộc đã như ma quỷ xuất hiện trước mặt ông ta.
Lúc này, tộc trưởng kia biến ảo linh lực thành một tấm chắn ánh sáng bao bọc toàn thân.
Nhưng hai ngón tay Trần Mộc đã như hai tia sáng đâm thủng tấm chắn kia, mặt hắn vô cảm đâm vào cổ họng đối phương.
Hiện tại đối phương là Thần Tàng tầng sáu, thế mà chẳng là cái đếch gì trong mắt hắn.
Phụt!
Tiếng đồ vật sắc bén đâm vào trong người vang lên, máu tươi tung toé như mưa xối.
Mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong sảnh, cùng lúc đó, một cái đầu đàn ông trung niên lìa khỏi cổ.
Một tộc trưởng của đại gia tộc võ đạo chết ngay tại chỗ.
Nhóm cường giả thấy vậy thì đồng tử vô thức mở to, ngay cả hơi thở cũng dồn dập.
“Gia chủ Đầm gia, chết... chết rồi?”
Trần Mộc cũng chẳng nói nhảm với họ.
Người trước vừa ngã xuống, Trần Mộc đã xuất hiện một cách quỷ dị rồi cũng biến mất đầy thần bí.
Khi hắn xuất hiện lần nữa thì dùng tốc độ như chớp giật tấn công vào yết hầu một tộc trưởng khác.
Sau đó, máu tươi phun ra như suối, rải đầy sàn nhà.
“Gia chủ Nguyên gia...”
Mọi người trơ mắt nhìn hai vị gia chủ của hai đại gia tộc ngã xuống, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có, trực tiếp tử vong.
“Dừng tay!”, Hồng Liệt Viêm tức giận, ngũ quan tức tới méo xệch, miệng phát ra tiếng gầm gừ.
Ông ta như con báo đi săn, nhanh chóng lao tới, chưởng phong mang theo linh lực màu đen đánh tới sau lưng Trần Mộc.
Bùm!
Khi mà chưởng phong sắp đánh vào sau lưng Trần Mộc thì một làn sóng pháp tắc kỳ lạ lại lan ra khiến mặt đất như tách khỏi nhau.