Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 567: Ngay cả Tống Nga cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.





Nếu là người đứng đầu Linh Mẫn Điện đe doạ họ cũng thôi.



Nhưng kẻ trước mặt chỉ là một thằng nhóc chưa tới hai mươi, chỉ dựa vào tu vi Thần Tàng tầng một mà dám phách lối với họ, đây chẳng phải là đang đàm phán mà là đang muốn chết.



Nếu còn không đánh chết hắn thì sao họ hết giận?



“Hồng lão huynh, ngươi cảm thấy sao?”, Kim Khai Giáp nhìn sang Hồng Liệt Viêm nãy giờ không nói gì.



Không chỉ ông ta, Tống Nga và những tộc trưởng khác đều nhìn sang Hồng Liệt Viêm như đang chờ quyết định của ông ta.



Tuy 12 gia tộc coi như là kẻ thù nhưng khi đối mặt với kẻ địch bên ngoài, họ lại khá đoàn kết.



Với thực lực và thế lực của 12 gia tộc này, dù họ kiêng dè Linh Tiêu Tông đằng sau Trần Mộc nhưng còn chưa tới mức sợ hãi khép nép, dù sao thì cũng là trời cao hoàng đế ở xa, dù đánh thì họ vẫn có thể trốn được. Nếu Linh Tiêu Tông thực sự nổi lên sát tâm, họ có thể trốn tới đại quốc khác, dù Linh Tiêu Tông lớn mạnh cỡ nào thì cũng khó có thể bắt họ.



Hồng Liệt Viêm dựa vào ghế, ngón tay gầy gò nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, mắt nhìn Trần Mộc, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi làm việc đúng là càn rỡ, coi trời bằng vung. Ngươi muốn đuổi chúng ta ra khỏi thành, vậy đừng dùng miệng, thể hiện bản lĩnh đi!”



Trần Mộc liếc mắt, cười mỉa: “Được, tới đây đi!”



Hiện trường yên tĩnh, tình hình căng như dây đàn, chạm vào là đứt mà Hồng Liệt Viêm chẳng những không lo lắng mà còn cười lạnh, tộc trưởng của 12 tộc bắt tay, ông ta muốn xem thử thằng nhóc này sẽ bị chơi chết thế nào.



Bùm!



Kim Khai Giáp bùng nổ linh lực trước, là tộc trưởng, còn là cường giả đi ra từ biển máu, linh lực của ông ta hùng hồn vô cùng, đã đạt tới Thần Tàng tầng thứ tám.



Trong khoảnh khắc, cái bàn trước mặt nổ tung, đá vụn bay tứ tung, cơ thể Kim Khai Giáp biến mất.



Một loáng sau, ông ta như ma quỷ mà hiện ra trên đỉnh đầu Trần Mộc, không nói nhảm, trong mắt bắn ra sát khí, tung chưởng, giáng xuống đầu Trần Mộc.



“Đi chết đi thằng quỷ!”, một tiếng rống vang lên.



Không gian như đông cứng vào thời khắc này.



Khoé miệng Trần Mộc cong lên nụ cười khinh miệt, thậm chí hắn còn chẳng thèm trốn, cứ thế ngồi đó, không hề nhúc nhích.



Bùm!



Cuối cùng, chưởng phong sắc bén giáng xuống đầu Trần Mộc nổ tung. Vụ nổ làm chiếc ghế dưới thân Trần Mộc vỡ tan tành, linh lực cuồng bạo như thuỷ triều lan ra xung quanh.



Nhưng sau một giây, mọi người giật mình, đầu Trần Mộc không nổ tung như họ dự đoán mà quanh thân còn có một tầng ánh sao thần bí, truyền ra từ chỗ đầu hắn.



“Điều này sao có thể xảy ra?”. Trong mắt Kim Khai Giáp lộ ra vẻ chấn động.



Đối phương để ông ta đánh, nhưng lại không thể đánh xuyên đầu hắn.



“Khai Thiên Nhất Kiếm!”



Cách đó không xa, Tống Nga bỗng quát lên, cơ thể yểu điệu đánh tới, trong tay ngọc cầm một thanh kiếm lạnh lẽo, kiếm ý kinh người phóng thích, trong giây lát đã cắt vỡ không gian đánh về phía ngực Trần Mộc.



Keng!



Một giây sau, âm thanh kim loại va chạm vang lên, Trần Mộc nhận lấy kiếm quang của bà ta trực tiếp nhưng vẫn như trước, trên người không hề bị thương.



Thanh kiếm kia giống như đâm phải một khối sắt cứng rắn, trừ xẹt ra tia lửa thì không có tác dụng gì cả.



Ngay cả Tống Nga cũng lộ ra vẻ khiếp sợ.



Cơ thể kia lại cứng rắn đến mức đó sao?



Trần Mộc ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý chứa ý cười nghiền ngẫm nhìn đối phương: “Vốn dĩ ta rất mong đợi, nhưng giờ xem ra thì các ngươi cũng chỉ nhiêu đó thôi!”



Giọng vừa dứt, Trần Mộc sải bước, linh lực của hắn cũng bùng nổ, biến thành sóng xung kích lan ra xung quanh.



Ầm!


Lúc này, không gian chung quanh xuất hiện từng gợn sóng khủng bố, nó lan tràn, Kim Khai Giáp và Tống Nga đều bị hất bay, nện mạnh vào tường đá đằng sau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv