“Chúng ta cũng đi mau thôi!”, Hàn Giang Tuyết sốt ruột, kéo Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan, chạy thục mạng.
Nhưng khi đang chạy, Hàn Giang Tuyết phát hiện Trần Mộc vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, nàng ta tức khắc sốt ruột hét lớn: “Trần Mộc, ngươi làm gì đó? Mau lên! Không đi là không kịp đó!”
Trần Mộc lắc đầu, cười khổ: “Trốn à, các ngươi cảm thấy thoát được sao?”
Ánh mắt Trần Mộc phức tạp nhìn sang gương Thiên Ma Long, hắn thấy vết nứt ngày càng mở rộng, mà sức mạnh hung thần trong đó cũng đạt tới mức độ chưa từng có trước đây.
Nó như quả bom khổng lồ, một khi phát nổ, đừng nói là sân này, thậm chí toàn bộ di tích Thương Long Tông đều sẽ bị huỷ diệt.
Họ muốn chạy trốn thì có thể trốn đi đâu.
Trong vài giây ngắn ngủi này, dù tốc độ nhanh hơn thì cũng không tránh khỏi trung tâm vụ nổ.
Trần Mộc rũ mắt, là hắn quá lơ là, không ngờ sống hai đời mà vẫn bị Thương Long tôn giả gài bẫy, hắn đã quá tự mãn!
Nghĩ tới đây, trong mắt Trần Mộc bắn ra tia sáng lạnh, Thiên Tùng Vân Kiếm nắm chặt trong tay, hắn cắn răng, trên mặt lộ vẻ hung hăng, người không lùi mà còn vọt lên hướng của gương Thiên Ma Long.
Thay vì chờ chết, còn không bằng đánh thử một lần.
“Trần Mộc, ngươi điên rồi?”, thấy Trần Mộc không lùi mà còn phóng tới chỗ gương Thiên Ma Long, Hàn Giang Tuyết bị doạ, lập tức hét lên.
Nhưng Trần Mộc như không nghe thấy lời nàng ta, tay cầm kiếm, chỉ chốc lát đã tới trước gương Thiên Ma Long, kiếm ý xưa cũ bắn ra, chân hoả lưu hồn lập tức bùng lên, nhanh chóng quấn quanh thân kiếm, Trần Mộc nhắm ngay mặt gương, đâm mạnh xuống.
Ngọn lửa cuồng bạo mang theo tất cả mạnh mẽ va chạm với sức mạnh hung thần không ngừng tràn ra.
Choang!
Tiếng nổ kinh trời vang lên, ánh sáng chói mắt như ánh mặt trời tản ra trên không.
Dư âm đánh sâu ra chung quanh, phế tích đã hoang tàn lại nát bấy khi bị sóng dư âm quét qua.
“Hừ, không biết tự lượng sức. Tiểu quỷ, chuẩn bị tự sát sao?”
Thấy Trần Mộc dám tiến lên tấn công trấn áp gương Thiên Ma Long, Hoàng Côn cười nhạo, tạm chưa nói tới việc Trần Mộc chưa tới Thần Tàng mà dù cho đó là Vạn Pháp như hắn ta thì cũng không dám đối chiến trực diện với gương Thiên Ma Long.
Đây rõ ràng là tự sát!
“Trần Mộc!”, bên dưới, mấy người Hàn Giang Tuyết hoảng sợ, mấy đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm bầu trời.
Rầm!
Họ thấy Trần Mộc thúc giục linh lực tới cực hạn, biển linh lực truyền hết vào thân kiếm, chẳng bao lâu sau, ma văn trên Thiên Tùng Vân Kiếm phát sáng, sự hung tính bị phong ấn trong kiếm cũng bị kích hoạt.
Tiếp theo, khi sức mạnh hung thần va chạm với Thiên Tùng Vân Kiếm thì xảy ra một việc quái dị.
Những sức mạnh hung thần kia như đám côn trùng không ngừng ngọ nguậy, không chỉ không tấn công Thiên Tùng Vân Kiếm, còn thuận tiện bao trùm nó, nhanh chóng kéo đi.
“Xảy ra chuyện gì nữa?”, Trần Mộc hoảng sợ, mặt biến sắc.
Hắn nhận ra được là Thiên Tùng Vân Kiếm trong tay đang không ngừng tránh thoát khỏi sự kiểm soát của hắn như sắp bị gương Thiên Ma Long hút vào, hơn nữa lực hút còn rất đáng sợ, hoàn toàn không cho hắn cơ hội phản kháng.
“Cố gắng chống đỡ cho ta!”
Trần Mộc quát lên, linh lực lại bùng nổ, hắn dùng hết sức kéo lại Thiên Tùng Vân Kiếm.
Nhưng sức của hắn hoàn toàn không thể so bì với hung tính do gương Thiên Ma Long phóng ra, chỉ trong một giây, kiếm đã rời tay, bị sức mạnh hung thần túm đi, chui vào trong mặt gương, biến mất chẳng còn dấu vết.
Cảnh này khiến tất cả đều ngớ ra.
Vì đây là lần đầu tiên gương Thiên Ma Long thể hiện khả năng cắn nuốt những thứ khác.