Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 414: “Thằng ôn chết tiệt!”



“Chuyện gì xảy ra vậy?”





Cảm nhận được nỗi bất an mãnh liệt, biểu cảm Trần Mộc trở nên ngạc nhiên và hoài nghi.



Không phải do tình hình này!



Rốt cuộc cảm giác bất an này tới từ đâu!



Ánh mắt Trần Mộc nhanh chóng lia tới gương Thiên Ma Long.



Răng rắc!



Lúc này, một âm thanh vỡ nát truyền ra từ gương Thiên Ma Long, một mảnh nhỏ cỡ móng tay đỏ chót từ từ tróc ra từ trên giá của gương Thiên Ma Long.



Âm thanh rất khẽ, nó nhỏ tới mức nếu không cẩn thận chú ý thì hoàn toàn không thể phát hiện.



Dần dần, mảnh đỏ tróc ra ngày càng nhiều, đạt tới mức độ không thể kiểm soát, sau đó, từng vết nứt như mạng nhện bắt đầu lan ra trên bề mặt gương Thiên Ma Long và rồi làn sóng năng lượng hung thần không thể miêu tả lại dần nhộn nhạo lên.



Thấy sự thay đổi của gương Thiên Ma Long, Trần Mộc như nhận ra gì đó, đồng tử co lại, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.



Hắn bị gài rồi!



Thứ Thương Long tôn giả giao cho hắn vốn không phải bí pháp trấn áp gương Thiên Ma Long.



Lão già chết tiệt kia lừa hắn!



Gương Thiên Ma Long sắp tự nổ rồi!



“Mẹ kiếp!”, Trần Mộc mắng to, người lao đi như viên đạn trong tích tắc, phóng như bay.



Bùm!



Khi Trần Mộc nhanh chóng lùi lại, một sức mạnh hung thần to lớn như cơn lũ ào ào ập tới, bùng nổ, tạo thành âm thanh đinh tai nhức óc, vang vọng khắp trời.



Một làn sóng xung kích bàng bạc như cơn lũ quét qua, tàn phá khắp nơi. Bầu trời bao la vô ngần cũng chấn động ầm ầm, ngay cả không gian cũng không thể chịu nổi dư âm của nó mà dần vặn vẹo.



Hai người gần nhất là Hoàng Côn và Trần Mộc bị hất bay ra ngoài chỉ trong một giây, té trên đất, phun máu tươi, toàn thân cũng nhuộm đỏ, vô cùng thê thảm.



Dù hai người Hàn Giang Tuyết và Tần Thạch Long đỡ hơn một chút nhưng vẫn bị chấn bay, nện lên cây cột đá màu đen làm nó gãy đổ.



Về phần Trình Vũ Hiên, Hạ Chỉ Lan và hai người áo đen cũng bị dư âm quét tới, mấy người đồng loạt phun máu, sắc mặt hoảng sợ.



“Thằng nhãi này, rốt cuộc ngươi đã làm gì!”



Hoàng Côn điên loạn hét lên, gương mặt dữ tợn, đầu tóc lộn xộn như con dã thú nổi cơn tam bành, hắn ta không ngờ kế hoạch của Thiên Ma Cung đã xảy ra biến cố to lớn vì Trần Mộc.



“Trần Mộc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, mấy người Hàn Giang Tuyết cũng dùng ánh mắt khó tin nhìn Trần Mộc.



Trần Mộc không nói gì mà ngẩng phắt lên, nhìn chằm chằm gương Thiên Ma Long, hắn thấy gương Thiên Ma Long vốn đứng sừng sững như hung vật chống trời lúc này đã hoàn toàn khác, sức mạnh hung thần đã hoàn toàn không thể khống chế, không ngừng tràn ra.



Vết nứt ở phần giá gương ngày càng nhiều, dần dần lan lên mặt gương.



Sắp nổ rồi!



Đây là dấu hiệu sắp tự nổ!



“Thương Long tôn giả đáng chết! Đây là định kích nổ gương Thiên Ma Long, chôn vùi chúng ta trong di tích Thương Long Tông luôn mà!”, Trần Mộc phẫn nộ nói.



Đến giờ hắn mới hiểu ra ý đồ điên cuồng của Thương Long tôn giả, có lẽ lão già kia từ ban đầu đã không muốn để gương Thiên Ma Long tồn tại trên cõi đời nữa mà muốn hoàn toàn phá huỷ nó.



Đối với suy nghĩ điên cuồng này, Trần Mộc không có ý kiến gì vì hắn cũng định huỷ hoại gương Thiên Ma Long nhưng hắn không định để mình ngã xuống ở đây.



Một khi gương Thiên Ma Long này tự nổ thì mọi người ở đây sẽ không có cơ hội sống sót.



“Chạy! Chạy mau!”



Hoàng Côn cũng đã nhận ra là gương Thiên Ma Long gặp vấn đề, sắc mặt kinh hoàng, không chút do dự mà nhanh chóng rút lui.



Tuy hắn ta là cảnh giới Vạn pháp nhưng chính hắn ta cũng biết nếu gương Thiên Ma Long mà nổ thì mình cũng không sống được.



Hai tên đi theo cũng lộ vẻ bối rối, chạy trốn vội vàng theo Hoàng Côn.



“Thằng ôn chết tiệt!”



Tần Thạch Long dùng ánh mắt hung ác nhìn Trần Mộc, sau đó mắng một tiếng rồi cũng nhanh chóng bỏ chạy với tốc độ cực hạn.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv