"Ngươi là đồ nữ nhân chanh chua đanh đá!” Dương Chấn Thiên trợn mắt nhìn Hàn Giang Tuyết, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Gặp phải một người cứng đầu như vậy, hắn cũng rất nhức đầu, cảnh giới Vạn Pháp chiến đấu, động cái là hủy thiên diệt địa, lực phá hoại đó không phải là thứ mà cảnh giới Thần Tàng có thể so sánh được.
Huống hồ, di tích Thương Long Tông sắp xuất hiện, nếu chỉ vì một gốc Thất Sắc Hỏa Linh Liên mà đánh nhau đến mức ngươi chết ta sống ở đây thì cho dù có thắng, hắn cũng sẽ trọng thương.
Đến lúc đó, đi vào di tích trong Thương Long Tông rồi, chẳng lẽ hắn lại mang thương tích đi cướp đoạt bảo vật với người khác sao?
Nhưng, nếu nhường lại cho Hàn Giang Tuyết, mặt mũi của Dương gia bọn họ biết vứt đi đâu? Người khác lại nghĩ Dương gia bọn họ chỉ là hổ giấy, uy tín của hắn trong tộc cũng không còn nữa.
Suy tính cặn kẽ xong, Dương Chấn Thiên híp mắt, cưỡng ép đè nén cơn giận trong lòng lại, cười nhạt nói: “Tiểu cô nương, ngươi điên rồi, tất cả mọi người đều là trưởng bối, chúng ta không ra tay, để bọn trẻ so tài với nhau, ngươi dám không?”
"Hừ, sớm nói như vậy không phải là xong rồi sao, còn ra vẻ cái gì không biết! Trần Mộc, đi lên, đánh chết bọn họ!” Hàn Giang Tuyết nói.
Hai người Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan cũng ngầm đồng ý với cách làm này, rất nhiều thế lực lớn muốn giảm thiểu thương vong và tổn thất đều sẽ để thế hệ trẻ tuổi ra đánh, vừa cho thế hệ trẻ cơ hội rèn luyện, vừa tránh thương vong quá lớn!
"Dương Thanh, ngươi lên đi!" Dương Chấn Thiên mở miệng nói.
"Tuân mệnh!" Tên thanh niên kia mỉm cười, chậm rãi đi lên, gương mặt có vẻ vô cùng kiêu ngạo tự tin, với thực lực của hắn ta, trừ khi thực lực của đối phương vượt ngoài cảnh giới Vạn Pháp, nếu không thì hắn đánh được hết.
Bùm!
Linh lực màu bạc ngập tràn như biển lớn chấn động quanh thân Dương Thanh, bộc phát mạnh mẽ, linh lực của hắn mang thuộc tính hỏa, vừa tản ra liền khiến người ta cảm thấy khó chịu, không khí nóng bức vô cùng.
Mà sự chấn động kia, cũng đã đạt tới cảnh giới Thần Tàng tầng thứ nhất.
"Đường ca, đánh chết tên kia cho ta!” Nữ tử dáng người xinh đẹp lộ vẻ dữ tợn, lớn tiếng nói.
"Ai tới chịu chết thì ra đi!” Dương Thanh liếm môi một cái, không chút kiêng kỵ hét lên.
Vút.
Hắn ta vừa dứt lời, một chùm sáng vàng như sấm sét đã bắn đến, kiếm quang lập lòe, không gian sau lưng vỡ vụn, Lưu Hồn Chân Hỏa vô tận phóng thích ra, hóa thành một đạo kiếm quang kinh thiên động địa, mang theo tốc độ kinh người chém thẳng vào cổ họng đối phương.
Quá nhanh!
Một kiếm này, gần như nhanh đến mức cực hạn!
Cho dù là Dương Thanh cũng không ngờ được rằng, tên tiểu quỷ mới đạt tới cảnh giới Thông Thiên tầng thứ năm này lại có thể bộc phát ra tốc độ kinh khủng như thế!
Hắn trợn to mắt, chỉ có điều chưa kịp xuất chiêu, nhát kiếm kia đã cắt qua cổ họng hắn.
Thậm chí Dương Thanh vẫn còn duy trì động tác gào thét vừa nãy.
Cái đầu rơi xuống như tú cầu.
Máu tươi phun ra như suốt, nhuộm đỏ cả khu vực đó.
"Không có thực lực hơn người thì bớt ra vẻ đi!” Trần Mộc thu hồi kiếm, thản nhiên nói.
Tất cả mọi người im lặng.
Ánh kiếm lạnh lùng vẫn còn lay động trong không khí. Giờ phút này, máu tươi đã ào ra khỏi cơ thể Dương Thanh như suối.
“Đường ca!”
“Thanh Nhi!”
Đám người nhà họ Dương nhanh chóng phản ứng lại, nhìn thi thể không đầu nằm trên đất, ai nấy đều đỏ mắt, gào lên đau đớn.
"Kiếm Đạo Tông Sư ư?" Dương Chấn Thiên nghiến răng, khóe mắt đỏ bừng, trên mặt lại hiện lên vẻ khiếp sợ khó mà tin nổi.
Hắn không hề nhận nhầm, khi một kiếm vừa rồi quét qua, luồng dao động không khí ấy chính là kiếm khí!
Hắn ta không thể ngờ rằng, thiếu niên nhìn có vẻ còn chưa đến hai mươi tuổi này lại là Kiếm Đạo Tông Sư?
Đây là thiên phú đáng sợ kiểu gì vậy?
Những người trẻ tuổi nhà họ Dương khác cũng giật mình vào lúc này.
Tầng thứ tư cảnh giới Thông Thiên lại đập chết cường giả tầng thứ nhất cảnh giới Thần Tàng chỉ trong nháy mắt!
Vượt qua tận sáu tầng?