Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 364: "Đừng hỏi, đi rồi sẽ biết!"



“Sức mạnh của Tinh Tú sao?"

Nghe vậy, Hạ Chỉ Lan và Trần Mộc cũng hơi sững người, ánh mắt cũng lần lượt hiện ra vẻ ngỡ ngàng.

Ở kiếp trước, Trần Mộc từng được hưởng nguồn tài nguyên dồi dào vô tận, nhưng hắn cũng chưa từng nghe qua sức mạnh Tinh Tú này bao giờ cả.

Nhưng điều này không có nghĩa là vốn kiến thức của Trần Mộc hẹp hòi, mà là vì trên đời này có vô số sức mạnh thần bí, ngay cả Trần Mộc cũng không dám lớn tiếng khẳng định là bản thân biết hết tất cả những năng lượng huyền bí đó.

Khi nhắc tới sức mạnh Tinh Tú, Trần Mộc nhận thấy rõ được ngọn lửa sục sôi trong ánh mắt của Hàn Giang Tuyết, đó là ngọn lửa của khát vọng.

Xem ra, ngay cả kẻ mạnh của cảnh giới Vạn Pháp cũng bị sức mạnh Tinh Tú này thu hút.

Hàn Giang Tuyết giải thích: "Sức mạnh Tinh Tú là năng lượng cổ xưa trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn. Nó là một trong những năng lượng thần bí được sinh ra từ bầu trời đầy sao, quý giá hơn cả tinh hoa sinh mạng của bốn thần thú, hấp thụ được sức mạnh Tinh Tú này sẽ có lợi ích rất lớn đối với kẻ luyện võ đạo, nó có thể nhanh chóng nâng cấp cảnh giới của bọn họ.

"Nhưng so với tinh hoa sinh mạng của bốn thần thú thì lượng sức mạnh Tinh Tú hiếm hơn rất nhiều, nếu ngươi muốn có được sức mạnh Tinh Tú thì phải dựa vào bản lĩnh của bản thân, nếu không thì vừa đặt chân tới Tứ Tượng Tinh Tú Môn, ngươi sẽ ngay lập tức bị đạp văng ra ngoài.”

Nghe vậy, Trần Mộc khẽ chau mày, ngạc nhiên hỏi: "Tại sao lại nói vậy?"

Hàn Giang Tuyết mỉm cười nhìn về phía Trần Mộc, nói: "Ngươi đừng có nghĩ ai cũng đặt chân vào được Tứ Tượng Tinh Tú Môn này, vừa nãy ta cũng nói rồi đấy, bước vào được đến Tứ Tượng Tinh Tú Môn là đặc quyền của các đệ tử thân truyền, mấy tên đệ tử đó vô cùng hống hách, nên bất kể là đệ tử nội môn như ngươi hay các đệ tử vừa được thăng lên làm đệ tử thân truyền, bọn họ đều cực kỳ ghét.

"Sức mạnh trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn này không phải là nguồn tài nguyên vô tận mà cũng là càng dùng càng ít đi, vậy nên đám đệ tử thân truyền này luôn ước ít người đến cướp, tranh giành với họ. Còn với tư cách là thành viên của môn phái đã giành được đặc quyền thông qua cuộc thi đình như ngươi thì bọn họ càng khó có thể chấp nhận được, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả để chà đạp và loại trừ ngươi!"

"Hoá ra là như vậy!"

Trần Mộc mỉm cười, sau khi được Hàn Giang Tuyết chỉ bảo, hắn mới hiểu ra mặt lợi và mặt hại của nó.

Môn phái không phải là nhà kính, tất cả nguồn tài nguyên tu luyện đều phải tranh đấu giành giật mới có được, trên con đường theo đuổi cấp cao nhất của võ đạo như chém giết và tranh đoạt không còn hiếm gặp nữa, Trần Mộc cũng không lấy làm lạ.

"Ngươi còn cười được nữa sao?", Hàn Giang Tuyết thấy vẻ mặt Trần Mộc vẫn điềm tĩnh nở một nụ cười, không kìm được mà liếc mắt, khó chịu nói: "Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, ngươi đừng có mang Liễu Mộ Thiên ra để so bì với đệ tử truyền thân, các đệ tử truyền thân có đủ tư cách để được môn phái phong cho chức tước này là vì bọn họ đều có những cống hiến xuất sắc! Bất kể là về thủ đoạn, hay là về thực lực thì Liễu Mộ Thiên còn thua xa!"

"Nếu như ngươi không chống cự lại được với sự chèn ép và loại trừ này của các đệ tử truyền thân thì cho dù ngươi có sở hữu lệnh bài của Tứ Tượng Tinh Tú Môn này thì cũng chẳng có mấy tác dụng cả!"

"Ta hiểu rồi!", Trần Mộc khẽ gật đầu, bàn tay đang vuốt ve lệnh bài ngọc bích điêu khắc Tinh Không Đồ Đằng vô cùng tinh xảo, ánh mắt thoáng hiện vẻ thích thú.

Hắn biết rõ nếu thật sự muốn tăng thực lực một cách nhanh chóng thì còn phải nhờ cậy đến năng lượng thần bí quý hiếm này. Và loại sức mạnh thần bí được sinh ra bởi đất trời này so với tác dụng của linh đan thì còn mạnh hơn nhiều!

"Được rồi, những gì cần nói ta cũng nói cả rồi, còn lại thì ngươi tự nắm bắt đi!", Hàn Giang Tuyết nói.

Nói rồi, nàng ta bèn đứng dậy rời đi, nhưng còn chưa đi được hai bước thì dường như lại nhớ ra điều gì đó, lại quay đầu hỏi Trần Mộc: "À đúng rồi, mấy ngày nay ngươi có thời gian không?"

"Sao vậy?", Trần Mộc ngẩng đầu thắc mắc hỏi.

"Cùng ta ra ngoài môn phái một chuyến!", Hàn Giang Tuyết nói.

"Đi đâu?"

"Đừng hỏi, đi rồi sẽ biết!"

Trần Mộc cạn lời, nhếch mép nói: "Ta có thể nói là không đi được không?"

Hàn Giang Tuyết khẽ nhoẻn miệng cười, đôi mắt xinh xắn toát ra vẻ đẹp tự thần tiên: "Ngươi đoán xem?"

...

Mấy ngày tiếp theo, Trần Mộc vẫn đi đến Tháp Đồng Nhân tập luyện điên cuồng như thường lệ.

Trong cuộc thi đình vừa rồi, hắn đã buộc phải uống linh đan để tăng cảnh giới của bản thân, vậy nên bây giờ hắn phải tiếp tục tu luyện để có nền tảng võ đạo vững chắc.

Và vì kinh hãi trước thực lực của Trần Mộc mà các đệ tử Thiên Điện hiện giờ cũng đã sáng mắt ra hơn trước nhiều, không còn dám làm phiền hắn nữa.

Việc tập luyện trong Tháp Đồng Nhân cũng là cách tập luyện sơ khai nhất, đó là quá trình không ngừng trải qua các cuộc chiến sinh tử, nhờ đó kích thích tiềm năng của kẻ võ đạo, đồng thời ép họ phải vượt qua giới hạn sức mạnh của bản thân!

Hiện tại, thực lực của Trần Mộc cũng đã được nâng cấp, giờ đây hắn đã có thể đi đến tầng thứ năm mươi ba của Tháp Đồng Nhân rồi, thực lực của tất cả các người đồng hầu hết đều đã đạt đến cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng.

Mặc dù những người đồng cấp tầng thứ ba của cảnh giới Thần Tàng này không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu và các thủ đoạn công pháp võ học lớn mạnh nhưng lại có số lượng cực kỳ lớn, lên đến hàng trăm người.

Vì vậy, sau mỗi buổi tập luyện, Trần Mộc đều mệt phờ người, khắp người đều là thương tích.

Trải qua mấy ngày tập luyện tàn khốc, Trần Mộc của hiện giờ đã rõ ràng cảm nhận được cơ thể càng ngày càng cường tráng, linh lực cũng mạnh mẽ hơn, không còn le lói ít ỏi như sau khi uống viên linh đan kia nữa.

Thấy được hiệu quả này nên Trần Mộc cũng không tiếp tục đến Tháp Đồng Nhân nữa.

Mấy ngày này, Trần Mộc tập trung dưỡng thương, hắn mặc một bộ đồ gọn gàng màu xanh nước biển rồi đến chờ ở vườn trúc tía của Linh Điện.

Hôm nay là ngày Hàn Giang Tuyết hẹn ra ngoài môn phái, và Trần Mộc cũng không hề thất hứa với nàng ta, vì dù sao thì hắn cũng rất tò mò xem nàng ta sẽ đưa hắn rời ngoài môn phái để làm gì?

Không lâu sau, Hàn Giang Tuyết mặc một bộ váy lụa từ trong phòng đi ra, so với lúc trước thì dáng vẻ buộc gọn mái tóc bằng sợi dây đỏ của nàng ta hiện giờ trông càng thêm thanh lịch và hoạt bát!

Ngoài Hàn Giang Tuyết còn có Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đi cùng.

Trần Mộc sững người, ngạc nhiên nói: "Vậy là có bốn người chúng ta rời khỏi môn phái sao?"

"Ừm!", Hàn Giang Tuyết gật đầu, khẽ nói: "Mấy người chúng ta đều là những người đáng tin cậy, đi cùng nhau để nhỡ may gặp phải chuyện gì thì còn trông cậy vào nhau!"

Nghe vậy, Trần Mộc nhìn nàng ta bằng ánh mắt khó hiểu, không lẽ nàng ta định dắt bọn họ đi chiến đấu với người khác sao?

"Đừng nói là người chưa nói cho hắn ta biết chúng ta rời khỏi môn phái để làm gì nhé?", thấy vẻ mặt mông lung của Trần Mộc, Trình Vũ Hiên khẽ nhướn mày, bất đắc dĩ nhìn sang Hàn Giang Tuyết, nghiêm nghị nói.

"Không sao đâu, khi nào rời khỏi môn phái thì nói với hắn cũng được, lỡ nói rồi mà tên nhóc này không chịu đi cùng thì sao?", Hàn Giang Tuyết thì thầm nói.

"Có lý!", Trình Vũ Hiên gật đầu đồng tình.

Nàng ta sẽ cảm thấy day dứt nếu lừa dối người khác, nhưng còn với Trần Mộc thì không hề thấy tội lỗi hay day dứt chút nào cả.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv