Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

Chương 363: Người đến chính là Hàn Giang Tuyết.



Sau khi Trần Mộc chiến thắng, Thi Điện cũng chính thức kết thúc, mà tất cả chi tiết liên quan đến trận Thi Điện này cũng được lan truyền trong cả tông, vô cùng chấn động, thậm chí suốt nửa tháng sau đó, trong tông môn vẫn liên tục bàn luyện về chuyện này.

Trận Thi Điện này phải dùng từ chấn động lòng người mới có thể hình dung được, trên Thi Điện, xuất hiện vô số hắc mã.

Liễu Mộ Thiên, Võ Hùng, Long Đằng Hải của Thiên Điện. Hạ Phi Vũ, Giang Hạo của Địa Điện. Chu Thịnh, Phong Vu Mộc của Anh Điện. Hạ Chỉ Lan, Trình Vũ Hiên, Trần Mộc của Linh Điện…

Những con đại hắc mã này đều tỏa sáng rực rỡ trong Thi Điện, thể hiện tư chất thiên tài. Mà tất cả mọi người đều hiểu rõ, con hắc mã lớn nhất trong cuộc so tài này chính là Trần Mộc.

Lấy thực lực cảnh giới Thông Thiên, từng bước tiến vào vị trí bốn người đứng đầu, giải quyết nguy cơ tồn vong của Linh Điện, sau đó lại lấy thân phận Kiếm Đạo tông sư đánh bại Long Đằng Hải, Võ Hùng, những đệ tử mạnh của Thiên Điện. Cuối cùng còn dùng kiếm đạo Song Trọng Kiếm Ý khủng bố đánh bại Liễu Mộ Thiên.

Cảnh tượng chiến đấu đó đến giờ vẫn còn rõ mồn một trước mắt các đệ tử.

Lĩnh ngộ Song Trọng Kiếm Ý, đây thực sự là chấn động lớn đối với mọi người.

Bởi vì phóng tầm mắt nhìn khắp tất cả Nam Châu, mặc dù có vô số thiên tài kiếm đạo, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghe nói ai có thể lĩnh ngộ được Song Trọng Kiếm Ý cả, đến Liễu Mộ Thiên đã là cường giả cảnh giới Thần Tàng tầng thứ ba, Kiếm Ý đại thành mà vẫn bại trận.

Hiện tại, danh tiếng của Trần Mộc trong tông môn đã tăng vọt, tất cả mọi người đều không dám khinh thường vì đối phương chỉ là một đệ tử mới nữa.



Trong lúc tông môn đang sôi trào.

Bên trong Linh Điện.

Hàn Giang Tuyết lại đích thân xuống bếp làm một bàn thức ăn, sắc hương vị đều đủ.

Đám người Trần Mộc, Hạ Chỉ Lan, Trình Vũ Hiên ngồi trước bàn cơm.

"Thi Điện năm nay là lúc lão nương nở mày nở mặt nhất!”

"Đệ nhất, ha ha, lão nương chưa bao giờ được hưởng thụ danh hiệu đệ nhất cả, hóa ra đứng đầu lại là chuyện sướng thế này!”

"Hôm nay vui, phải uống cho đã!”

Hàn Giang Tuyết uống mấy hớp rượu, gương mặt trắng nõn tinh xảo vui mừng hớn hở.

Lúc đầu có thể chen chân vào bốn vị trí đầu tiên, Hàn Giang Tuyết đã rất vui rồi, nhưng cuối cùng chính nàng cũng không ngờ, dưới thực lực khủng bố của Trần Mộc, Linh Điện lại đoạt được vị trí đứng đầu!

Chuyện này đã khiến toàn bộ Linh Tiêu Tông chấn động, người của Linh Điện bọn họ ra ngoài cũng có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

"Nào, uống đi!" Hàn Giang Tuyết cười to nói.

Tiệc ăn mừng được tổ chức, trong bầu không khí vui vẻ này, trong Linh Điện, rất nhiều đệ tử uống đến say khướt!

Trình Vũ Hiên cũng cùng uống với Hàn Giang Tuyết, hai người uống thành hai đống bùn nhão, đôi mắt xinh đẹp trong veo trở nên mơ màng, gương mặt đỏ ửng lan xuống cổ, xinh đẹp kiều diễm, dụ dỗ người ta đi tới cắn một cái!

Trần Mộc nhìn bộ dạng say khướt của hai nàng, không nhịn được thở dài, cầm chén rượu lên nhấp một ngụm.

Cảnh tưởng đó bị Hàn Giang Tuyết bắt được, nàng lập tức xù lông, trợn mắt nói: “Tiểu tử, mau uống cho ta, không uống lão nương đánh chết ngươi!”

Dưới sự đe dọa dụ dỗ của Hàn Giang Tuyết, Trần Mộc bị ép uống một đống rượu.

Ở chỗ này, người tỉnh táo chắc cũng chỉ còn Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan.

Qua hơn nửa tháng tĩnh dưỡng, thương thế của nàng đã hoàn toàn khôi phục, đồng thời ở trận Thi Điện này, nàng đã có đột phá, đạo Thương Ý trước đó đã rõ ràng hơn trước rất nhiều.

Hai ngày trước Trần Mộc cố ý đọ sức với nàng đã chỉ điểm một chút, mặc dù hắn tu Kiếm đạo, Hạ Chỉ Lan tu Thương đạo, nhưng dù có vạn pháp thì trăm sông vẫn đổ về một biển, đều là đạo!

Bây giờ, Thương Ý của Hạ Chỉ Lan đã bước vào giai đoạn tiểu thành.

Sau tiệc rượu, Linh Điện như vừa trải qua một trận đánh nhau, cả đám người nằm lộn xộn ngổn ngang, những thứ nên nhìn và không nên nhìn đều lộ ra hết, bộ dạng mềm nhũn kia đúng là khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Tội lỗi quá!"

Trần Mộc nhìn cảnh tượng này, không nhịn được lắc đầu, hắn cầm một bầu rượu đi tới cạnh bệ cửa sổ, ngồi xuống một mình.



Giờ khắc này, mặt trăng tỏa ra ánh sáng bạc trong trẻo, hắt xuống bệ cửa sổ, phối hợp với mùi rượu thoang thoảng lại khiến người ta có cảm giác nhàn hạ thoải mái.

Nhìn từ bệ cửa sổ ra ngoài chính là Tử Trúc Lâm xanh biếc, gió nhẹ thổi qua khiến rừng trúc khẽ lay động, ánh trăng lạnh léo chiếu lên rừng trúc, những ngôi sao như dạ minh châu trải khắp trời, lóe lên áng bạc lấp lánh.

Trần Mộc nhìn vầng trăng trong vắt bên ngoài cửa sổ kia, không khỏi nhớ tới một số người Ninh Quốc xa xôi.

"Cũng không biết Lâm Triều Ca, Khương Âm và Ôn Chi Huyền thế nào rồi? Còn đám Đàm Tùng nữa, không biết bây giờ đi đâu rồi?”

Trần Mộc nhíu mày, chỉ sợ là bọn họ không ở Ninh Quốc nữa, nhưng không biết bọn họ sẽ đến đâu lịch luyện.

Từ lúc nhập tông đến giờ đã gần ba tháng.

Trong ba tháng này, hắn chưa từng xuất tông, cho nên cũng không biết bất cứ tin tức gì.

Ngoài những người này ra thì Trần Thiên Hải và một số tộc nhân của Trần phủ cũng là vướng bận trong nội tâm của hắn.

Chỉ cần hắn còn sống, hoàng đến Ninh Quốc sẽ dùng họ để uy hiếp, tạm thời sẽ không để bọn họ chết, nhưng với tính cách tàn nhẫn của hoàng đến Ninh Quốc, chỉ sợ là sẽ tra tấn không ít!

Nghĩ tới đây, khuôn mặt Trần Mộc lộ ra vẻ dữ tợn.

Hắn không thể ở trong tông môn này quá lâu được, hắn nhất định phải nghĩ cách tăng thực lực của mình lên, sau đó mới có thể quay về báo thù!

"Hoàng đế Ninh Quốc, cộng thêm Kiếm Vũ Các!" Nghĩ tới những người này, trong mắt Trần Mộc hiện lên sát ý lạnh thấu xương, hận thù trào dâng trong lòng.

"Trần Mộc!"

Lúc suy nghĩ của Trần Mộc đang hỗn loạn, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên bên tai hắn, Trần Mộc hơi ngẩn ra, quay đầu nhìn lại mới phát hiện người tới là Hạ Chỉ Lan.

Hạ Chỉ Lan mặc một bộ váy ngắn màu đen, tóc đen xõa trên vai, gương mặt xinh đẹp vì hơi men nên phiếm hồng như hoa đào, nhưng rõ ràng nàng vẫn rất tỉnh táo.

Người uống ít nhất chính là Hạ Chỉ Lan, hơn nữa nàng chém giết lịch luyện trong quân đội bao năm, uống vô số rượu với các tướng sĩ, tửu lượng của nàng đương nhiên hơn hẳn các đệ tử khác của Linh Điện, lúc này nàng tỉnh táo cũng là điều dễ hiểu.

"Sao vậy? Lại nghĩ tới Ninh Quốc sao?” Hạ Chỉ Lan cười nhẹ, ngồi xuống đối diện Trần Mộc.

Trần Mộc cười cười: "Lúc ta chạy ra khỏi Ninh Quốc gần như không có chuẩn bị gì, thậm chí còn không tạm biệt mọi người hẳn hoi, cho nên bây giờ cho chút lo lắng cho an ngụy của đám Lâm Triều Ca!”

"Với địa vị của Lâm tiền bối ở Ninh Quốc chắc là không xảy ra chuyện gì đâu, còn mấy người Đàm Tùng, Mục Thần, Lâm tiền bối cũng có năng lực bảo vệ bọn họ chu toàn!”

Hạ Chỉ Lan an ủi, tiếp đó, nàng hơi nhíu mày lại, đôi mắt đẹp nhìn về phía bóng đêm ngoài cửa sổ, trầm giọng nói: “Quan trọng là đám người Trần Phủ, có khi bây giờ đã bị nhốt lại rồi!”

Trần Thiên Hải!

Đối với người này, đến giờ Trần Mộc vẫn có chút xảm xúc phức tạp, mặc dù năm đó Trần gia làm ra rất nhiều chuyện có lỗi với chủ nhân của thân xác này, hắn cũng có thể cảm nhận được, thân thể này có chút kháng cự với đám người Trần Thiên Hải.

Nhưng không thể phủ nhận, Trần phủ đã lấy thân chịu chết, được ăn cả ngã về không bảo vệ hắn rời khỏi.

Phần nhân tình này, là hắn nợ Trần phủ!

"Phải tăng thực lực lên thật nhanh thôi!” Trần Mộc nói.

Cuối cùng hắn cũng sẽ trở lại Ninh Quốc.

Đến lúc đó, nhất định hắn sẽ áp đảo hoàng quyền!

Nghĩ tới đây, Trần Mộc vuốt ve tấm lệnh bài tinh xảo đẹp đẽ trong tay, tấm lệnh bài bằng phỉ thúy, khắc rất nhiều đồ đằng tinh không cổ xưa.

Tấm lệnh bài này chính là phần thưởng lúc trước Tông Chủ đưa cho hắn, là chìa khóa mở ra Tứ Tượng Tinh Tú Môn.

"Chỉ Lan, cô có biết Tứ Tượng Tinh Tú Môn là gì không?" Trần Mộc hỏi.

Hạ Chỉ Lan lắc đầu, cười khổ nói: "Mặc dù chúng ta gia nhập Linh Tiêu Tông khá lâu rồi, nhưng ta cũng không biết cái gọi là Tứ Tượng Tinh Tú Môn này.”

Trần Mộc tiếc nuối gật gật đầu, nhìn tấm lệnh bào trong tay, rơi vào trầm tư.

"Tứ Tượng Tinh Tú Môn là bí cảnh tu luyện trong Linh Tiêu Tông chúng ta, tọa lạc ở bên cạnh Thái Thượng Phong, vượt qua Tứ Tượng Tinh Tú Môn là có thể bước vào một không gian kì lạ.”

Lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng truyền từ phía sau tới, bóng người xinh đẹp uyển chuyển nhãn nhã bước tới.

"Ta biết ngay là cô giả vờ say mà!" Trần Mộc nhìn thấy người đến, bất đắc dĩ trợn mắt, bĩu môi nói.

Người đến chính là Hàn Giang Tuyết.

Những người khác có thể sẽ say, nhưng Hàn Giang Tuyết đã đạt tới cảnh giới Vạn Pháp rồi, sao có thể dễ dàng say khướt như vậy được.

Hàn Giang Tuyết ngồi xuống cái ghế trước mặt hắn, gác chân trái lên chân phải, cặp đùi đẹp đẽ tinh tế sáng bóng như ngà voi, không kém Trình Vũ Hiên chút nào.

Nàng hơi cúi đầu, đôi mắt đẹp gợn sóng lăn tăn, mang theo chút khiêu khích nhìn Trần Mộc, cười khẽ: "Làm sao? Tiểu thiếu niên, thấy ta không say, có phải ngươi rất thất vọng không?”

"Không hề!" Trần Mộc lạnh nhạt liếc nàng một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Nói chính sự đi, cô là Điện chủ Linh Điện, chắc hẳn phải biết Tứ Tượng Tinh Tú Môn đúng không?”

"Đương nhiên là biết, rất nhiều đệ tử cũ đều biết, chỉ có những đệ tử mới như các ngươi mới không biết thôi!”

Hàn Giang Tuyết nghiêm túc giải thích: "Tiến vào Tứ Tượng Tinh Tú Môn là đặc quyền của đệ tử thân truyền, các ngươi chỉ là đệ tử nội môn, không có tư cách tiến vào, cho dù là Liễu Mộ Thiên cũng không có tư cách!"

"Ta vừa mới nói đấy, Tứ Tượng Tinh Tú Môn là bí cảnh tu luyện của Linh Tiêu Tông chúng ta, trong đó có tinh hoa sinh mệnh của tứ đại thần thú Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, loại tinh hoa sinh mệnh này tinh thuần hơn linh khí nhiều, chỉ cần hấp thu được tinh hoa sinh mệnh này, thực lực của võ giả sẽ tăng vọt.”

"Có điều, tinh hoa sinh mệnh của bốn thần thú không phải thứ trân quý nhất.”

"Trong Tứ Tượng Tinh Tú Môn, thứ trân quý nhất chính là lực lượng Tinh Tú trong truyền thuyết.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv