Người của các phái khác, còn có Tễ Lâm đều nghi hoặc, nhìn chằm chằm vào Đàm Địa Quân.
Nội tâm Đàm Địa Quân thầm mắng một câu lão hồ ly, Thiên Hạt Tông trước kia cũng là từ Bắc Hạt Tông tách ra, chỉ sợ cũng đoán được mánh khóe, hắn pha trò, cười nói:
- Sao có thể có cái gì che giấu, không tin chính các ngươi hỏi Vân thiếu. Với trí thông minh của Vân thiếu, đối với phá giải mê cung có lẽ rất có trợ lực a.
Tiêu Minh Huy nói:
- Thì ra là thế, vậy có thể hợp lực mọi người, trợ lực càng lớn. Người Tân Nguyệt Tông cũng theo Đàm tông chủ, mọi người đồng tâm hiệp lực, mong rằng Đàm tông chủ không nên ghét bỏ mới được.
- Ha ha, ta Lôi Phong thương hội phát hiện nơi này, không có công lao cũng cũng có khổ lao a. Mong rằng Đàm tông chủ cùng mang đi.
Tễ Lâm cũng cười ha hả đi tới, nói:
- Cho dù không mang theo, chúng ta cũng theo Đàm tông chủ chắc rồi.
Động tác dị thường của Đàm Địa Quân, khiến cho tất cả mọi người chú ý, tất cả đều chú ý vào hắn và Lý Vân Tiêu.
Đàm Địa Quân hiện tại vạn phần hối hận lúc trước giao bảo đồ cho Lý Vân Tiêu, vốn cho rằng hắn chỉ là Võ Tông mà thôi, tùy thời có thể khống chế, hiện tại phát hiện hoàn toàn đã vượt qua dự tính của hắn, mà bảo tàng mê cung lại tồn tại thật sự.
Hắn hiện tại đâm lao phải theo lao, chỉ có thể ngượng ngùng nói:
- Đã như vầy, mọi người có thể cùng đi vào. Nhưng mà Vân thiếu nguyện đi hay không phải xem hắn ý định ra sao.
Tễ Lâm nói:
- Tuy thực lực Lý Vân Tiêu không tầm thường, nhưng mà tu vị hồng nhan tri kỷ có ạn. Nếu như không phối hợp mọi người, Bắc Đấu Tông còn không biết bắt hồng nhan tri kỷ của ngươi khai đao a.
Đàm Địa Quân khẽ nói:
- Làm sao có thể, Vân thiếu là bằng hữu của Bắc Đấu Tông. Ta chỉ cho thủ hạ bảo hộ Cẩn Huyên hội trưởng mà thôi.
- Ha ha, không tệ, là bảo vệ thì Lôi Phong thương hội cũng sẽ bảo vệ.
Tễ Lâm khinh miệt mỉa mai nói.
Ánh mắt tất cả mọi người nhìn qua Cẩn Huyên, tuy không biết Đàm Địa Quân vì sao lấy nàng ép Lý Vân Tiêu, nhưng nhất định là có chuyện bên trong. Nếu không dùng thực lực Lý Vân Tiêu biểu hiện ra ngoài, Đàm Địa Quân tuyệt đối không vô cớ đắc tội hắn.
Cẩn Huyên vừa tức vừa giận, thầm nghĩ chính mình thành vướng víu của Vân thiếu, càng nghĩ trong lòng càng khó qua, nói:
- Vân thiếu, ngươi nên làm theo ý mình là được, ngàn vạn không nên băn khoăn ta. Đừng quên ngươi còn có trọng trách trên người, đừng vội bị bọn này tiểu nhân ép buộc!
Nhưng lời này rất vô lực, Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, nhìn mọi người nói:
- Nếu Đàm tông chủ và mọi người tốt với ta như vậy, ta đây cũng không thể cô phụ mọi người. Bảo đồ mê cung trong huyệt động đúng là trên người của ta.
- A?
Mọi người đều kinh hãi, sắc mặt Đàm Địa Quân đột biến, không thể ngờ Lý Vân Tiêu vậy mà nói ra công khai như thế, nhưng hiện tại thì đã trễ, từ thần sắc đám người Tễ Lâm thì hắn biết có phiền toái lớn.
Không chỉ có thế lực tông môn ở xa, không ít tán tu ở xa nhìn theo, từ bốn phương tám hướng chạy tới, sắc mặt lạnh lùng.
Phát tài ngoài ý muốn mọi người đều có phần. Tuy bọn họ người đơn thế mỏng, nhưng ai cũng không muốn buông tha cơ hội cắn một ngụm. Dù sao có thể một đường kiên trì đi tới đây, trừ lòng tham và dã tâm cực lớn ra, cũng là kẻ có thực lực và tâm cơ.
Tuân Tri Minh giật mình nói:
- Ngươi nói bảo đồ trên người của ngươi? Là bảo tàng Bắc Hạt Tông năm đó chôn dấu sao? Dĩ nhiên là nằm bên trong huyệt động?
Sắc mặt Tễ Lâm đại biến, trừ khiếp sợ ra, thêm nữa... Chính là hối hận và ảo não, vốn cho rằng chỉ là mỏ khoáng mà thôi, không nghĩ tới vậy mà liên lụy tới bảo tàng Bắc Hạt Tông
Đám người sau lưng hắn đổ mồ hôi lạnh, chuyện này rất lớn, nếu bảo tàng kinh người cũng bị cướp đoạt, bị tổng bộ biết được thì phiền toái to lắm. Dù có lấy được tài phú kinh thiên cũng khó triệt tiêu thoát tội ngu xuẩn tiết lộ tin tức.
Tiêu Minh Huy ngưng trọng nói:
- Như thế nói đến, huyệt động này tồn tại mấy ngàn năm tới hơn vạn năm. Năm đó nghe đồn bảo tàng Bắc Hạt Tông đã bị lấy không còn một móng, hẳn là có sai, ít nhất trong đó có Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, nếu như lúc trước là lời nói suông, là tuyệt không khả năng lưu lại những thứ này.
Cẩn Huyên nhịn không được nói:
- Có lẽ những Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên này là gần mấy ngàn năm gần đây hình thành cũng không chừng.
Mai Đông Nhi cười nói:
- Cẩn Huyên hội trưởng có điểm không biết. Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên không phải vài vạn năm tuyệt đối không thể ngưng tụ ra.
Nghe Tiêu Minh Huy nói như vậy, nội tâm tất cả mọi người cuồng nhiệt. Nếu như bảo tàng Bắc Hạt Tông vẫn còn, vậy đó là bảo tàng kinh người cỡ nào.
Chỉ có sắc mặt Tễ Lâm cùng Đàm Địa Quân là âm trầm.
Tễ Lâm bởi vì công khai tin tức, không thể ngờ phát hiện tin tức kinh người như thế, nếu báo về cho tổng bộ chắc chắn được coi trọng, sẽ phái cường giả xuống. Nhưng giờ phút này thương minh đang thời buổi rối loạn, cao thủ đều phái từ các nơi tới trấn áp tràng diện. Hơn nữa đã tới không kịp.
Đàm Địa Quân thì không nghĩ tới Lý Vân Tiêu rõ ràng hào phóng như vậy, trực tiếp nói chuyện tàng bảo đồ ra, Bắc Đấu Tông muốn độc chiếm là không có khả năng.
Tiêu Minh Huy sau khi khiếp sợ nhìn qua bộ dáng Đàm Địa Quân cùng Tễ Lâm, trong nội tâm thập phần thư sướng, nói:
- Nếu là bảo tàng ở đây, tự nhiên là mỗi người gặp đều có phần.
- Nói bậy!
Đàm Địa Quân lạnh hừ lạnh nói:
- Đây là bảo tàng tiền bố Bắc Đấu Tông tiền bối lưu lại, các ngươi cũng muốn phân một chén canh? Nếu nói Tuần tông chủ lấy một hai thành, ta vẫn có thể tiếp thụ. Tiêu tông chủ, vật đời trước của bổn tông không có liên quan tới ngươi a. Về phần Tễ Lâm thất phu, các ngươi nên đứng bên cạnh đi.
Chuyện bảo tàng quá lớn, cho dù là thế lực bản địa cũng bị hắn bài xích ra ngoài.
Sắc mặt Tiêu Minh Huy trầm xuống, khó coi nói:
- Đàm tông chủ nói lời này tổn thương nhân tâm quá a, thế nào là vật đời trước? Bắc Hạt Tông có liên quan với các ngươi sao? Nếu là có, đó cũng là Bắc Đấu Tông các ngươi đoạt tài nguyên của Bắc Hạt Tông, đã lấy được quá nhiều. Chẳng lẽ ngay cả chút bảo tàng bọn họ chôn cuối cùng cũng bị các ngươi chiếm?
- Đúng, là thế!
Tễ Lâm quát:
- Hai người các ngươi cưỡng đoạt tài sản của Bắc Hạt Tông, vì sao chúng ta không đoạt được.
Đàm Địa Quân ngạc nhiên, không thể ngờ Tiêu Minh Huy cơ trí như thế, rõ ràng lại giải thích như vậy, thoáng cái không biết phản bác thế nào.
Lý Vân Tiêu trong lúc này cười ha hả, khiến cho tất cả mọi người sờ không được ý nghĩ, nhìn qua hắn.
Tiêu Minh Huy nói:
- Như thế nào? Dường như Vân thiếu cho rằng tại hạ nói không đúng? Không biết có cái gì khôi hài, kính xin chỉ rõ.
- Chỉ rõ ngươi cái rắm!
Lý Vân Tiêu trực tiếp mở miệng mắng:
- Đều là một đám tham lam cả thôi, ở chỗ này giả bộ đạo lý cái gì chứ? Cho dù trên bảo tàng có ghi tên Lý Vân Tiêu ta, các ngươi sẽ buông tay không muốn sao? Quyết định phân phối và sở hữu cuối cùng còn không phải xem nắm đấm của ai lớn hơn sao? Nói nhảm làm cái gì? Các ngươi có nhiều thời gian như vậy sao?