Mọi người nhanh chóng đi lên đỉnh núi, nhìn qua phía dưới, dưới sơn thể là một màu sắc đỏ hồng, vẫn kéo dài tới nơi cực xa, không thấy điểm cuối.
- Không ngờ là mạch khoáng lớn như thế.
Mọi người đều khiếp sợ không thôi, hoảng sợ nhìn lại. Mạch khoáng trực tiếp xuất hiện trên sơn thể, không che dấu chút nào, nhìn ra được nó chẳng kém gì các mạch khoáng hiện có của thành Nam Hỏa bao nhiêu.
Tất cả thế lực lớn khiếp sợ, trong nội tâm ngờ vực vô cớ, mạch khoáng lớn như thế, vì sao Lôi Phong thương hội cung cấp tin tức ra, đây không phải phong cách làm việc của bọn họ.
Tễ Lâm có phần có thâm ý nói:
- Mạch khoáng này chúng ta đã thăm dò qua, ít nhất có thể xâm nhập vào top năm các mạch khoáng phát hiện, mà Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên nằm ở mấy ngọn núi trước mắt, đã được chứng minh là đúng.
Tuân Tri Minh nói:
- Tễ hội trưởng nên nói trực tiếp đi, tại sao lại mang lợi ích lớn như thế đưa ra ngoài, đừng nói với chúng ta là học Lôi Phong, tất cả mọi người là người trưởng thành.
Tễ Lâm ung dung nói:
- Hảo ý phục vụ cho mọi người, vậy mà không lĩnh tình, vậy cũng bỏ đi, tự mình lên đỉnh núi xem là biết.
Đàm Địa Quân nhìn qua đỉnh núi. Mọi người đợi đám người Tễ Lâm cũng đi qua thì theo sát phía sau. Bọn hắn đều nhớ rõ Lý Vân Tiêu nói chuyện, chỉ có đám người thương hội đi phía trước mới chứng minh phía trước không có nguy hiểm.
Mọi người đi lên đỉnh núi, xuống nhìn lại, dĩ nhiên là lỗ đen sâu không đáy, phía trên là mạch khoáng tươi đẹp, trong động không ngừng có gió mạnh gào thét, mang theo hỏa nguyên tố nồng đậm, một ít Võ Tông cảm thấy đau khổ chèo chống.
Lý Vân Tiêu nhìn qua cái động kia, nói:
- Thậm chí có cương phong ngưng tụ, tuy không phải quá mạnh mẽ, nhưng mà đủ để chứng minh nơi đây không đơn giản. Từ nơi hỏa hệ nguyên tố sinh động mà nhìn, cái động này thật sự có Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên, nhưng mà...
Hắn cười lạnh vài tiếng, nói:
- Trong lúc này sợ không phải có yêu thú cửu giai a?
Tất cả mọi người cả kinh, cũng thầm suy nghĩ đến loại khả năng này, nếu không Lôi Phong thương hội quả quyết sẽ không mang bảo địa nói cho mọi người biết, bắt đầu kinh nghi bất định.
Yêu thú cửu giai sánh ngang cường giả Cửu Thiên cảnh của nhân loại ah, giết bọn họ như giết chó
Sắc mặt Đàm Địa Quân cũng ngưng trọng, nếu quả thật có yêu thú cửu giai chiếm giữ, cho dù là Trương Lăng Hoa tới cũng đuổi không đi.
Một đám người đồng loạt nhìn qua phía Tễ Lâm, hiện tại chỉ có hắn hiểu tình huống nơi đây nhất.
Tễ Lâm cười cười, nói:
- Chư vị cứ yên tâm đi, trong này tuyệt đối không có yêu thú cửu giai. Về phần mặt khác, ta liền không nói nhiều. Tin tức này rất đáng tiền, nếu chư vị chịu ra mấy chục tỷ nguyên thạch mua sắm thì ta sẽ nhắc nhở.
- Hừ, nếu như không có yêu thú cửu giai, vậy cũng là hiểm địa tuyệt đối.
Đàm Địa Quân nói:
- Ai muốn theo ta xuống dưới tìm tòi?
Nếu Lôi Phong thương hội có thể thò ra tin tức thì hắn tự nhiên cũng có thể.
Thế lực bản thổ đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng nhất Tiêu Minh Huy cùng Tuân Tri Minh hai người ra khỏi hàng, nguyện cùng đi xuống dưới, các võ giả khác chưa rõ thái độ.
Về phần đám võ giả tán tu càng không đi chịu chết.
Ánh mắt Đàm Địa Quân nhìn qua Lý Vân Tiêu, nói:
- Vân thiếu, có hứng thú không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Không có hứng thú. Khắp nơi đều là Nam Hỏa Kim Tinh quáng thì ta thỏa mãn rồi, Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên để đám cao thủ các ngươi tìm đi, ta cũng không dám nghĩ tới.
Hắn nói một đằng nghĩ một nẻo làm người ta khinh bỉ.
Đàm Địa Quân cũng không miễn cưỡng hắn, nói:
- Chúng ta đi xuống tìm tòi, phía trên này Vân thiếu nên hao tâm tổn trí nhiều hơn.
Hắn nói tự nhiên là người thương hội, có Lý Vân Tiêu ở đây chấn nhiếp, Tễ Lâm cũng không dám động tay chân.
Nói xong, ba người cùng bay vào trong hang động.
Đám võ giả còn lại nhìn thấy Nam Hỏa Kim Tinh quáng nằm ở các nơi, trong mắt sáng lên, Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên có thì tốt nhất, không có cũng không sao, trước mắt đã đủ nguyên thạch cho bọn họ xài cả đời rồi, hưng phấn chạy khắp núi, nhao nhao trực tiếp khai mở đào lên.
Võ giả đào quáng khác với người thường đào quáng, bọn họ đều thi triển các loại kỹ năng, nện thiên băng địa liệt, mang từng khối Nam Hỏa Kim Tinh quáng lớn thu vào trong nhẫn.
Lý Vân Tiêu ngược lại vô cùng bình tĩnh, vẫn đứng trên đỉnh núi nhìn qua mọi người hành động, dường như thờ ơ. Cẩn Huyên chẳng khác gì thiên lôi của hắn, tự nhiên cũng không nhúc nhích.
Tễ Lâm kinh ngạc nói:
- Tiểu tử, ngươi rất trấn định nha, hẳn là cũng muốn đánh chủ ý lên Nam Hỏa Kim Tinh Nguyên?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Hội trưởng đại nhân cũng không có nhúc nhích, ta động làm cái gì? Tóm lại ta tin tưởng trí tuệ của hội trưởng đại nhân, chắc chắn sẽ không có hại chịu thiệt, đi theo hội trưởng đại nhân, tự nhiên cũng không ăn thiệt thòi.
Mí mắt Tễ Lâm nhảy lên vài cái, trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, không để ý tới hắn. Hắn phát hiện Lý Vân Tiêu trầm ổn đáng sợ, sức quan sát cực kỳ mạnh mẽ, nhìn cái là nhìn ra điểm mấu chốt, trong mơ hồ cảm thấy là họa lớn, không trừ đi là không được.
Đột nhiên trong động có ba người bay lên, đúng là Đàm Địa Quân ba người, tất cả sắc mặt trầm trọng.
Lý Vân Tiêu ngạc nhiên nói:
- Như thế nào, xác minh nhanh như thế sao?
Đàm Địa Quân nói:
- Phía dưới là mê cung!
Nói xong ánh mắt của hắn nhìn lên người Lý Vân Tiêu, ánh mắt đầy thâm ý.
- Ha ha, đúng là mê cung
Tễ Lâm cười to, sau đó dần dần thần thái trang nhã lại, nói:
- Vì dò xét mê cung này, nhân viên của ta chết tổn thương không ít, nhưng mà hiện tại bên trong không có người nào đi ra ngoài.
Lý Vân Tiêu nhìn qua ánh mắt Đàm Địa Quân, đột nhiên trong nội tâm khẽ động, lập tức hiểu được, địa đồ trên Thái Bạc Kim Chỉ của Bắc Hạt Tông có lẽ chính là bản đồ mê cung này. Nói như thế, chắc chắn là Bắc Hạt Tông vài ngàn năm trước lưu lại
Lý Vân Tiêu nói:
- Đã như vầy, đủ để chứng minh mê cung này đáng sợ, lần tầm bảo này chấm dứt a. Ta không muốn chơi với các vị.
Hắn quay người muốn rời khỏi.
Sắc mặt Đàm Địa Quân âm trầm xuống, thân hình khẽ động ngăn trước mặt Lý Vân Tiêu, trừng mắt nhìn hắn, khẽ nói:
- Đã đến thì cùng nhau chơi đùa đi, ta đề nghị tất cả cùng chơi, Vân thiếu cùng Cẩn Huyên hội trưởng cũng gia nhập vào Bắc Đấu Tông a.
Hắn dùng tay ra hiệu, đệ tử Bắc Đấu Tông hiểu được, Bình Anh Dịch cùng Thượng Quan Ngọc Âm một trước một sau vây quanh Cẩn Huyên, Chân Đức Hữu cũng mở lĩnh vực khống chế Cẩn Huyên.
Đàm Địa Quân hiểu rõ, Lý Vân Tiêu lưu không được, cho nên lười tốn sức trên người của hắn, ung dung cười nói:
- Vân thiếu, chúng ta nên hảo hảo hợp tác đi.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu trầm xuống, bảo đồ trên người hắn, Đàm Địa Quân chắc chắn sẽ không buông tha hắn. Hơn nữa nghe giọng nói kia là muốn bỏ qua những tông phái khác, một mình hành động.
Tuân Tri Minh nói:
- Đàm tông chủ, Tuần mỗ rất ngạc nhiên ah, như thế nào ngươi sau khi đi tới mê cung, Vân thiếu đã trở nên nổi tiếng? Hẳn là trong đó có che dấu cái gì sao?