Tiêu Hướng Vãn có chút khẩn trương, dù sao ở trong đêm khuya thanh vắng như thế này, một mình đối mặt với người nam nhân mình yêu, tất nhiên trái tim nàng sẽ loạn nhịp không ít.
Bắc Đường Yêu và Tiêu Hướng Vãn đều ngồi vào cái bàn tròn, Liễu Chi nhanh chóng bưng một ấm trà nóng đến: "Công tử, mời dùng trà."
Bắc Đường Yêu nhìn Liễu Chi mỉm cười, nói lời cảm ơn: "Đa tạ."
Gò má Liễu Chi đỏ lên, nước trong chun trà tràn ra bên ngoài, Tiêu Hướng Vãn nhìn thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một tia sát ý, nhưng cũng không nói gì.
"Á.. Thực xin lỗi.. Thực xin lỗi.. Nô tỳ không cố ý.." Liễu Chi vội vàng thu dọn bàn sạch sẽ, Tiêu Hướng Vãn liền nói: "Ngươi lui xuống trước đi, ta có vài lời muốn nói với công tử."
"Vâng."
"Công tử, lần này huynh tới là vì.."
Bắc Đường Yêu mỉm cười, trong mắt lóe lên một tia thâm ý, thấp giọng nói, khiến Tiêu Hướng Vãn buộc phải tiến lại gần, không biết hai người đã nói cái gì.
Nhưng Tiêu Hướng Vãn chỉ biết, hơi thở nóng hổi của người nam nhân phun vào tai nàng, càng khiến nàng đỏ mặt như thể nhỏ ra cả giọt nước, và hương thơm mát lạnh thoang thoảng từ trên người hắn, khiến nàng không khỏi say mê chìm đắm vào trong đó.
Sau khi giao phó xong, Bắc Đường Yêu nhìn thấy Tiêu Hướng Vãn ngẩn người thất thần ngồi ở đó, liền mỉm cười một tiếng, trong mắt còn ẩn chứa chút cưng chiều.
Tiêu Hướng Vãn càng thêm xấu hổ vùi đầu xuống dưới bàn, chỉ cảm thấy rằng, nàng đã sắp phải chết chìm trong ánh mắt dịu dàng đó rồi: "Công tử an tâm, Tiêu Hướng Vãn nhất định sẽ làm tốt chuyện này."
"Vây cô cũng sớm nghỉ ngơi đi, ta về trước đây." Bắc Đường Yêu cười nói.
Tiêu Hướng Vãn quyến luyến tiễn hắn ra khỏi cửa phòng, nhìn hắn từ từ rời đi.
Sau khi Bắc Đường Yêu hoàn toàn biến mất trong tầm mắt của nàng, thì lúc này Tiêu Hướng Vãn mới chế nhạo nhìn Liễu Chi đang đứng gác ở bên cạnh cửa.
"Bốp!" Giơ tay lên là một cái tát, và nở nụ cười nói: "Không nên có những tâm tư đó, cũng đừng dòm ngó những gì không thuộc về mình, cho dù hắn chỉ là một hoàng tử sa cơ thất thế, thì cũng không phải là kẻ để một nô tỳ hèn mọn như ngươi có thể xứng với hắn!"
Giọt nước mắt lăn dài trên hốc mắt của Liễu Chi, cả người run lẩy bẩy, nàng biết rõ sự hung ác của tiểu thư: "Nô tỳ.. Nô tỳ không dám.."
"Hừ, tốt nhất đừng để ta phát hiện thêm lần nữa.. nếu không ta sẽ tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho ngươi đâu!"
"Vâng.."
Tiêu Hướng Vãn quay trở lại phòng ngủ và bắt đầu suy nghĩ cẩn thận về những gì mà Bắc Đường Yêu đã nói. Được lắm, Thanh Dã, ngay cả ta mà hắn cũng không ngại lợi dụng! Nếu không phải công tử đã chỉ điểm, chỉ sợ cả đời này ta đều phải ôm nỗi hối hận mất rồi!
Sau khi Bắc Đường Yêu rời khỏi tẩm cung của Tiêu Hướng Vãn, khóe miệng liền cong lên, trong mắt lóe sáng một tia cười lạnh: "Thanh Dã, vì ngươi đã muốn chết, vậy ta cũng không ngại tiễn ngươi về Tây Thiên sớm hơn!"
Sau khi quay trở về phòng, Ngu Vãn Ca đã ngủ rồi, mặc dù không biết nàng đã chìm vào giấc ngủ hay chưa, nhưng hắn vẫn yên lặng nhìn vào khuôn mặt nàng, khiến hắn cảm thấy hài lòng thỏa mãn hơn.
Chen chân vào giường, từ phía sau ôm lấy người con gái: "Vãn Vãn.. Vãn Vãn.."
Ngu Vãn Ca không hề ngủ, nhưng cũng không trả lời hắn. Lại không ngờ Bắc Đường Yêu đã chú ý đến, nên đã quyết định sẽ khiến cho nàng tỉnh lại thì mới chịu từ bỏ.
"Vãn Vãn.."
Ngu Vãn Ca vẫn giả vờ ngủ, ai ngờ Bắc Đường Yêu đã bắt đầu cẩn thận hôn lên cổ nàng, Ngu Vãn Ca xoay người nhìn về phía hắn, đôi mắt có chút không biết phải làm sao, nói: "Tiêu Hướng Vãn không làm ngài hài lòng sao? Bây giờ quay về còn hành hạ ta nữa."
Bắc Đường Yêu ủy khuất nói: "Tại sao lại nói ta hành hạ nàng, rõ ràng là nàng đang hành hạ ta mới đúng."
"Bắc Đường Yêu, ngài muốn gì ở ta?"
Đôi mắt quỷ dị của Bắc Đường Yêu tối sầm lại một chút: "Ta muốn dây dưa với nàng cho đến chết mới thôi."
Ngu Vãn Ca rũ mắt xuống, im lặng không nói, dù nàng đã chỉ dạy cho hắn phải lợi dụng tình cảm của Tiêu Hướng Vãn, nhưng một người có thể bỏ qua tấm chân tình của người con gái, vì sao lại bằng lòng coi nàng như trân bảo chứ.
"Ngủ đi, chí ít bây giờ nguyện vọng của ngài cũng đã thực hiện được rồi."
Tâm trạng của Bắc Đường Yêu có chút phiền muộn, hắn chỉ có thể ôm chặt lấy người con gái, tự an ủi mình, ít nhất nàng vẫn sẽ luôn ở bên cạnh hắn.
Hôm sau, trời vừa hửng sáng, có người mang cơm đến.
Ngu Vãn Ca đặt bữa ăn lên bàn, nhưng không cho Bắc Đường Yêu chạm vào, cả hai nhìn chằm chằm vào bữa ăn sáng được đặt ở trên bàn, liếc nhìn nhau, rồi cũng không hề chạm tới.
"Đi thôi." Ngu Vãn Ca mở miệng nói.
Lần đầu tiên Ngu Vãn Ca giúp Bắc Đường Yêu thay trang phục của Thần Vũ quân và chuẩn bị một bộ khôi giáp cho hắn.
Sau đó, một trước một sau cùng nhau đi đến giáo trường, có lẽ ba trận so tài của ngày hôm nay rất quan trọng, vì vậy, ngay cả khi bọn họ đã đến sớm, thì đã có rất nhiều người đang có mặt ở trên giáo trường, bọn họ đang chuẩn bị cho ba trận đấu cuối cùng này.
Những ai không tham gia, thì có thể lập ra một trận đánh cược cờ bạc vào trận đấu dành cho kẻ thắng người thua.
Tiêu Hướng Vãn và đám người đã tới giáo trường, cuộc tranh tài chính thức được bắt đầu.
Vào đầu cuộc chơi, trước sự mong đợi của mọi người, Quân Trưởng Thần Vũ Quân, Thanh Dã, cũng xuất hiện với bộ khôi giáp đứng trong đám đông và nói lớn: "Ta đã xem các trận tranh tài của ngày hôm qua, nhìn các chư vị anh dũng chiến đấu, lòng tại hạ cũng sôi sục nhiệt huyết. Vì thế hôm nay, ta mặc khôi giáp đến đây cũng xin tham gia tranh đấu cùng với các chư vị."
Một câu nói này, Thanh Dã đã giành được một tràng pháo tay cực lớn. Mặc dù trong Thần Vũ Quân và Cẩm Y vệ, có không ít người được gọi là nam giới, không phải nam cũng chẳng phải nữ, nhưng có vẻ như họ càng khơi dậy bản chất tàn nhẫn và khát máu của họ hơn, tất cả bọn họ đều không kiềm chế được, đã chủ động kêu gào Thanh Dã nên tham gia cuộc thi này.
Tiếng trống rung trời, theo tiết tấu của nhịp trống vang lên, trong tay các thị vệ lần nữa lại cầm một lon gỗ nhỏ xuất hiện trước mặt của những thị vệ đang mặc khôi giáp kia.
Thanh Dã dẫn đầu, rút ra một chiếc thăm, sau đó lần lượt các quân sĩ theo tứ tự đến rút, Bắc Đường Yêu nhìn con số trong tay, liền mỉm cười.
Sau hai trận đấu, Bắc Đường Yêu đều không đụng phải Thanh Dã, đối thủ không quá mạnh, có thể coi như đạt được thắng lợi trong gang tấc.
Ván cuối cùng, trên khán đài chỉ còn lại hai người, có vẻ hơi náo nhiệt hơn, khi phải bốc thăm lại lần nữa.
Bắc Đường Yêu liếc nhìn bảng số trong tay, khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh lùng, Thanh Dã, ta đã đợi ngươi lâu lắm rồi.
Vì chỉ còn mười trận đấu tay đôi, nên cuộc tỉ thí sẽ bắt đầu theo nhóm.
"Tiếp theo, mời người cầm bảng số số năm, cùng nhau ra tranh tài."
Bắc Đường Yêu gật đầu với Ngu Vãn Ca, rồi đi về phía trước, đồng thời cũng xuất hiện trước mặt Thanh Dã.
Mọi người nhìn hai người đối đầu nhau, không khỏi kinh hô một trận, âm thanh nghị luận càng ầm ĩ, đồng thời mở ra trò chơi đánh bạc, tất cả mọi người ai nấy cũng đều đánh cược một phen.
Ngu Vãn Ca vẫn mặc trang phục thiếu niên màu đen, tay cầm một thanh đao sắc bén, ánh mắt nghiêm túc nhìn lên khán đài, cả người đứng giữa đám đông, bởi vì chiều cao khiêm tốn, nên gần như khó phát hiện ra.
Bắc Đường Yêu đã từng tự hỏi, vì sao dung nhan nàng lại tuyệt thế, khí độ phong hoa đến như thế, nhưng nàng vẫn luôn có thể khiến mọi người phớt lờ đi sự tồn tại của nàng ấy.
Nhưng Bắc Đường Yêu nào đâu hề biết, ngày xưa nàng đã từng cao ngạo, kiêu ngạo đến như thế nào, nàng mặc chiếc áo choàng đỏ như lửa, ba ngàn tóc xanh cuốn theo gió, trong tay là thanh trường kiếm dài ba thước, dám gọi mặt trời thay đổi mặt trăng.
Chỉ tiếc, trong vòng xoay của năm tháng, dưới sự thử thách của hận thù, màu đỏ mạnh mẽ đã từng một thời, cuối cùng cũng đã bị chôn vùi trong hoàng thổ, ngưng tụ tất cả các góc cạnh sắc nhọn, biến thành một vũng đen ngộp thở, im lìm.