Vào cuối ngày, chiếc áo choàng đen pha lẫn vài đường viền đỏ nhảy múa trong không khí, đã trở thành một nỗi kinh hoàng, kể cả từng chiêu thức, từng thủ đoạn đều rất ác liệt và tàn ác, đã khắc sâu vào trong tâm trí của mỗi người.
Ngu Vãn Ca nhìn người nam tử tràn đầy sự hăm hở và năng lượng ở trước mặt này, cũng có chút thất thần. Nụ cười ngạo nghễ đầy kiêu ngạo dưới ánh mặt trời kia, trông rất quyến rũ, yêu dã và mị hoặc. Đây có thực sự là một thiếu niên đã từng giành thức ăn với một con chó ư?
Bắc Đường Yêu, rốt cuộc ngài là ai?
Người nam nhân mỉm cười đắc ý một tiếng với Ngu Vãn Ca, cực kỳ giống một đứa trẻ nghịch ngợm, chờ đợi được khen ngợi.
Tiêu Hướng Vãn nhìn người nam tử xinh đẹp như hoa sen kia, trong lòng ngày càng chìm xuống, không thể tự kềm chế bản thân mình.
Sắc mặt của Quân trưởng Thần vũ Quân thì càng trở nên khó coi, hắn không ngờ rằng, chỉ vài mấy tên tép riu nhỏ nhoi, thì đã khiến Bắc Đường Yêu trở nên nổi tiếng, quả là thất sách rồi.
"Vãn Vãn.." Bắc Đường Yêu không cần nói, cũng hiểu.
Vẻ mặt Ngu Vãn Ca bình tĩnh nói: "Trở về thôi, sắc trời đã tối rồi."
Vẻ mặt của Bắc Đường Yêu đầy ủy khuất đi theo sau Ngu Vãn Ca, không ngừng lải nhải nói: "Vãn Vãn.. Sao nàng không khen ta? Nàng có thấy, ta thực rất lợi hại.."
"Có.."
"Vãn Vãn.. Khi ta bay lên.. vạt áo của ta cũng bay theo.. Có phải rất có phong thái của cao thủ.."
"Đó chẳng phải là do ngài lấy tay kéo nó sao"... "
" Vãn Vãn.. Tên hán tử vừa mới chết khi nãy, còn khen ta rất đẹp, ta thực sự rất vui mừng.. "
Khóe mắt của Ngu Vãn Ca không ngừng giật giật, cũng không trả lời hắn, nhưng dư quang của nàng khẽ liếc nhìn người nam nhân, không biết từ đâu, hắn đã lấy chiếc gương đồng từ trong người mình ra, lẳng lặng nhìn vào gương soi.
Màn đêm tĩnh lặng như mặt nước, Ngu Vãn Ca thì lặng lẽ đi ở phía trước, còn hắn thì bước theo sau, hai cái bóng người phản chiếu xuống mặt đất kéo dài thật dài.
Vãn Vãn.. Rất nhanh thôi.. Rất nhanh thôi..
Trong một căn phòng mờ tối, Quân Trưởng Thần Vũ Quân khoanh tay nói với thủ hạ của hắn:" Kế hoạch ban đầu cho ngày mai bị hủy bỏ, ta sẽ tự tay giết chết hắn trên võ đài tỷ thí! "
" Nhưng.. "
" Hãy làm theo lời ta nói.. "
" Vâng! "
" Ngươi cho mời Thôi Phó Quân đến đây đi. "
Thôi Phó Quân chính là Phó quân trưởng của Thần Vũ Quân, phần lớn chuyện trong doanh trại đều do một mình hắn giải quyết, có thể nói hắn chính là tâm phúc của Quân trưởng.
" Quân trưởng, ngài tìm ta? "
Quân trưởng Thần Vũ Quân ngồi trước bàn, khẽ nhấp một ngụm trà, nói:" Khôi giáp đã chuẩn bị xong chưa? "
" Đã chuẩn bị xong. "
" Ngươi tới gần đây. "
Thôi Phó quân đến trước mặt của Quân trưởng, ghé đầu thấp xuống nghe hắn phân phó, gật gật một cái, cũng không hỏi nhiều, liền xoay người rời đi.
Một tên thị vệ đang nấp ở sau bụi cây ngoài cửa nhìn thấy Thôi Phó Quân cầm một bộ khôi giáp ở trong tay rời đi, lập tức quay về phía tẩm cung của Tiêu Hướng Vãn.
Quân trưởng Thần Vũ quân đứng trước cửa sổ, nhìn cành cây đung đưa với một nụ cười quỷ dị, Hướng Vãn, nếu nàng đã thích hắn đến như vậy, chi bằng tự tay nàng tiễn hắn đến đưa ngục đi.
" Ngươi nói, trên tay Thôi Phó Quân còn cầm một bộ khôi giáp? "Tiêu Hướng Vãn cau mày hỏi.
Vốn ngay từ đầu, nàng đã biết hắn dùng các lá thăm để sắp xếp cao thủ đối đầu với Bắc Đường Yêu, nàng đã chuẩn bị sẵn những thanh tre để đảm bảo rằng những người mà hắn sắp xếp sẽ không thể chống lại Bắc Đường Yêu, nhưng vì sao, hôm nay hắn lại cần một khôi giáp chứ, hắn rốt cuộc định sẽ làm gì với nó đây?
Người đến, gật đầu nói:" Nô tài nhìn thấy rất rõ ràng, đó chính là khôi giáp mà ngày mai tỷ thí sẽ dùng đến. "
Quần áo của Thần Vũ Quân và Cẩm Y vệ được đặt chung với nhau, mỗi người đều có một hộc tủ riêng chứa các thứ như: Quân phục, quân trang, thắt lưng, và giày. Còn khôi giáp này thì được dùng để phân phát cho các thị vệ tham gia đi đấu vào ngày mai, nó được để ở phía bên ngoài của cái tủ, mỗi món đều hoàn toàn giống nhau.
Bởi vì, ngày mai không có nhiều người thi đấu, toàn bộ Thần Vũ Quân và Cẩm Y Vệ, thì chỉ có sáu trên mười phần tham gia. Vì vậy, những người này đều là những kẻ thị vệ tốt nhất, xuất sắc nhất trong Đông Xưởng, bất kể thắng hay bại, vì để tránh sau cuộc so tài tổn thất quá nhiều thị vệ, trải qua ba lần đấu, thì thị vệ đó sẽ được thống nhất trang bị khôi giáp, để giảm bớt sự tổn thất cao nhất cho các thị vệ còn lại.
" Tiểu thư, khôi giáp này chắc chắn có vấn đề. "Liễu Chi mở miệng nói.
" Hắn ta định làm cái quái gì vậy? Hắn ta có thể làm gì trên bộ khôi giáp này chứ? "Tiêu Hướng Vãn Cau mày nói.
Thị vệ tới báo tin nói:" Theo nô tài thấy, thứ phổ biến thường thấy trên khôi giáp nhất chính là độc dược, hoặc là rút tấm sắt trong khôi giáp ra, thì sẽ làm mất đi chức năng phòng ngự. "
" Bất kể là loại nào, thì đến khi Thôi Phó Quân đem khôi giáp tráo đổi, ngươi âm thầm đem khôi giáp đó tráo đổi với khôi giáp của Quân trưởng, nhớ đừng để ai phát hiện. "
" Nô tài hiểu rõ. "
Sau khi cho lui thị vệ, Tiêu Hướng Vãn ngồi ở trước bàn, trong mắt hiện lên một tia hung ác, Thanh Dã, ngươi đã nhiều lần công kích, hạ thủ hắn, thì đừng nên trách ta không bỏ qua cho ngươi!
Không bao lâu sau, ngoài cửa truyền tới tiếng thị nữ bẩm báo:" Tiểu thư, có người muốn gặp cô. "
" Không gặp! "Tiêu Hướng Vãn đang buồn bực vì chuyện khôi giáp, đây chính là một nghĩa nữ do chính tay Uông Trực nuôi dưỡng, thì tính khí làm sao có thể tốt được chứ?
" Vãn Vãn, là ta. "Một giọng nói trong trẻo của nam nhân truyền đến.
Tiêu Hướng Vãn lập tức bật dậy khỏi ghế, chạy ra ngoài mở cửa:" Công tử, huynh sao lại đến đây, hôm nay xuân hàn lạnh giá, thân thể huynh vẫn còn chưa khỏe mà.. "
Bắc Đường Yêu khẽ cười nói:" Ta có chuyện muốn thương lượng với cô. "
" Liễu Chi, đi pha bình trà nóng đi."