Hôm sau là thứ bảy, Khả Hân lại tiếp tục tới trường như bình thường. Sau cảnh diễn cùng với Từ Viễn Phong thì bọn họ cũng tạm nghỉ trưa vì nắng nóng. Thời tiết tháng sáu nắng nóng oi bức, để tránh mọi người bị hao sức nên Đạo Diễn Hà đành phải cho nghỉ dù tiến trình quay đang bị chậm lại.
Từ Viễn Phong khi diễn những phân cảnh trước đó vẫn thoải mái tiếp xúc với cô. Nhưng sau khi ống kính cắt đi thì liền tránh cô như tránh tà. Cả một tuần bọn họ đã không nói với nhau một lời nào dù là bạn diễn của nhau.
Khả Hân lại gần chỗ của Từ Viễn Phong thì lại đụng mặt với người đại diện của anh ta.
“Khả Hân ấy à? Cô có chuyện gì mà lại đây vậy?”
Thấy cô ấy đang nói chuyện với mình thì cô cũng lịch sự nán lại nói vài lời:
“À không, tôi chỉ muốn tới nói với Từ Viễn Phong vài lời thôi, không có ý gì đâu.” Khả Hân nói như thế để tránh bị hiểu lầm.
“Cứ thoải mái đi nhé, cái tên kia nếu hắn có ý định trêu chọc cô thì cứ nói với tôi nhé. Tôi nhất định sẽ tế hắn luôn.”
Khả Hân chưa bao giờ nghĩ Hạ Kiều Linh lại là một người hào sảng như thế, trông bộ dạng cô ấy thế này đáng ra phải thật nghiêm khắc mới đúng…
“Chị có vẻ hiểu anh ta nhỉ?”
“Haha, hiểu chứ, tôi chơi với anh ta từ hồi lên bảy, tính tới nay cũng hơn 15 năm rồi. Giờ hắn không sống cùng bố mẹ nữa thì tôi cũng biến thành mẹ hắn luôn, mà tôi cũng không ngờ tên dở hơi này ngày xưa hiền lành như thế mà bây giờ lại suốt ngày đi ghẹo gái.”
Hạ Kiều Linh cười phì, cô ấy đang cực kì vui vẻ. Còn Khả Hân đứng một bên thì dường như đã hiểu ra điều gì đó. Rồi chào Hạ Kiều Linh mà đi tới nói chuyện với Từ Viễn Phong.
Anh ta vẫn mặt lạnh chẳng thèm quan tâm tới cô. Nằm trên cái giường xếp Từ Viễn Phong quay đầu đi vẫn tiếp tục hờn giận.
“Đàn ông gì mà nhỏ mọn.”
Nằm yên tự nhiên bị mắng, nào có lý đó.
“Cô chửi tôi nhỏ mọn cái gì? Tôi làm cái gì sai?” Từ Viễn Phong mau chóng bật dậy nói chuyện với cô.
“Anh còn không biết? Là anh tán gái sai cách rồi.”
Nghe tới đây Từ Viễn Phong bật cười thành tiếng, anh ta không những tuổi nghề dày dặn hơn cô mà còn có tuổi đời lớn hơn cô. Một cô nhóc chưa tròn hai mươi tuổi lại nói anh - một kẻ hai lăm tuổi không biết tán gái, nghe nó buồn cười làm sao…
“Cô nói nghe buồn cười thật đấy. Một con nhóc mới lớn như cô thì biết cái gì mà nói chứ.”
Khả Hân lắc đầu, cô tỏ ra khinh thường anh rồi nói:
“Anh thì tài ba lắm, tới mức khiến người ta tưởng mình là con trai mà đối đãi. Nghe buồn thay?”
“Nếu tôi đoán không lần thì cô tới đây là để xin lỗi, nhưng với thái độ như thế thì tôi xin từ chối lời xin lỗi của cô.” Từ Viễn Phong bực dọc mà nói.
Khóe miệng Khả Hân hơi nhếch lên, ý định của cô ban đầu đâu phải như thế…
“Lỗi? Anh không phải nên biết rõ bản thân anh cũng không phải vô tội. Anh tiếp cận tôi nói muốn kết bạn, chẳng qua anh muốn mượn tôi để làm ai kia ghen mà thôi đúng chứ? Vả lại hôm trước là nhờ có tôi mà anh không bị đám paparazzi tóm sống. Tính ra anh vẫn còn nợ tôi một lời cảm ơn và xin lỗi đấy.”
Tức giận, Khả Hân nói xong liền quay đầu bỏ đi.
Còn Từ Viễn Phong thì ngơ ra không hiểu chuyện gì.
“Ơ thế không phải tới để xin lỗi mình à?”
Khả Hân nói xong thì vô tư mà đi về, cô không biết sắp có chuyện xảy ra với mình…
Một đám người không biết chui từ đâu ra nhảy vào tóm lấy Khả Hân, cô nhìn kỹ lại thì đây rõ ràng là người của Mặc Lăng Vũ mà, nếu có chuyện gì anh ta có thẻ trực tiếp gọi cô, việc gì phải bắt cô lại thế này. Cô cảnh giác lùi lại phía sau, nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại. Không phản kháng lại được cô liền bị bọn họ tóm lên chiếc xe con bốn chỗ.
“Các người bị điên à? Sao lại bắt tôi?”
Khả Hân bát nháo không chịu yên, cô vừa cáu bản thân vừa cáu đám người này. Cho tới khi Thuấn Dư ngồi phía trước nói lại thì cô mới chịu yên.
“Xin lỗi vì đã dùng cách thô lỗ này để ép cô đi, nhưng bây giờ rất cấp bách nên tôi không tiện giải thích cho cô được.”..
Rồi xe bắt đầu chạy đi ngay sau đó.
“Nhưng phía đạo diễn…”
Tuy đã đồng ý đi theo nhưng lòng Khả Hân vẫn không yên vì vẫn chưa tới giờ cô được nghỉ, chút nữa cô phải diễn tiếp phân cảnh cuối mà bây giờ cô lại ở đây. Tới lúc trở về kiểu gì cũng sẽ bị mắng cho một trận.
“Không cần lo, chuyện đó tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Nghe lời này xong cô mới an tâm mà đi theo.
Một hồi sau thì xe cũng dừng lại, Khả Hân tò mò nhìn ra bên ngoài, trước mắt cô thấy một cái biệt thự vô cùng to lớn. So với căn biệt thự tách rời với thế giới của Mặc Lăng Vũ không hề thua kém…