Sau ngày hôm đó, Khả Hân cuối cùng cũng vẫn phải trở về nhà Mặc Lăng Vũ. Song cả hai cũng chẳng xảy ra cãi vã hay bất kì xung đột nào. Bởi vốn dĩ hai người bọn họ còn không gặp được mặt nhau, mỗi người một công việc. Hơn cả là Khả Hân đang bắt đầu nổi tiếng, cô phải chạy vô số hợp đồng quảng cáo, cả vai diễn Phụng Tư Hân cũng đang gấp rút đi tới những phân cảnh cuối cùng.
Tuy hai người không gặp nhau nhưng Mặc Lăng Vũ vẫn nhớ lời mình mà cho cô nhiệm vụ để làm mỗi ngày. Anh sắp xếp mỗi ngày một người được phái đến để dạy cô đủ thứ. Thứ hai học múa, nhảy; thứ ba học mười loại ngôn ngữ phổ biến nhất; thứ tư lại tiếp tục học bắn súng các loại vũ khí cơ bản; thứ năm tiếp tục học về quản trị kinh doanh, ngoại giao; thứ sáu cuối cùng là học boxing cùng Nguyệt Chân. Nói chung nghe thôi cũng đủ mệt chứ đừng nói là có thể thực hiện đầy đủ.
Trong lòng Khả Hân suốt những ngày vừa rồi luôn phải đặt ra một câu hỏi: “Rốt cuộc là anh ta muốn làm cái quái gì? Những buổi huấn luyện kia là muốn bức cô trở thành một cô vệ sĩ toàn năng sao?”
Vậy nhưng cô cũng không hề phản kháng lại những điều đó. Không bởi vì cô sợ anh mà không dám bật lại, chẳng qua là cô thấy những chuyện đó cũng vô cùng cần thiết để cô giúp cô trở lên càng hoàn hảo. Thời gian mấy ngày vừa rồi cô bỏ ra không hề trở lên vô nghĩa. Tuy có chút quá sức đối với cô nhưng Khả Hân cuối cũng cũng vấn hoàn thành nhanh chóng. Tới hôm nay là thứ sáu, cô sẽ gặp mặt Nguyệt Chân tại câu lặp bộ boxing như lời hẹn.
“Chân chị ổn chưa vậy?”
Khả Hân hỏi thăm Nguyệt Chân.
“Ổn rồi ổn rồi, nhưng cô liệu có ổn không đấy, mấy hôm nay tôi không đi cùng cô được. Hay là tôi đi cùng cô nhé?”
Suốt mấy ngày qua chạy quảng cáo hay bất kì hoạt động gì cô đều phải đi một mình chứ không hề có người đại diện đi theo cùng.
Thế nhưng cô cũng vẫn chưa có một lời than vãn.
“Thôi thôi, dẹp cái suy nghĩ của chị đi nhé, với cái chân này của chị chỉ càng khiến tôi mệt mỏi thêm mà thôi. Chị cứ khỏi trước đi rồi muốn gì thì muốn.”
Điều này cũng tốt cho Nguyệt Chân vì ngoài gãy chân ra cô còn có cả nội thương nữa, bệnh tình của Nguyệt Chân cong nghiêm trọng hơn so với những gì Khả Hân tưởng tượng.
Thế nhưng Nguyệt Chân lại bắt đầu nổi cáu:
“Ý cô là chê tôi phiền chứ gì? Được rồi, vậy thì đi ra đằng kia squat 200 cái cho tôi!”
Khả Hân cũng không nói gì, liền đi ra squat như lời Nguyệt Chân nói.
Còn Nguyệt Chân thì vừa tức vừa dõi theo Khả Hân mà nhìn. Cô ngồi xuống một cái ghế gần đó rồi nhìn cái chân của mình, tự nhiên lại càng thấy tức hơn.
Có lẽ đã rất lâu rồi cô không được vận động nên cảm thấy vô cùng cáu giận.
Lúc này một dáng người khỏe khoắn với nét mặt rạng rỡ bước tới, anh ta bước lại gần Nguyệt Chân.
“Chân Chân yêu ới.”
Nghe giọng điệu mắc ói này Nguyệt Chân liền biết là tên nào đang nói. Nhưng chân cô thế này lại không thể làm gì.
“Mạnh Thành Lang anh tốt nhất tránh xa tôi ra, tôi không có hứng đùa với anh.”
Nguyệt Chân đã tỏ rõ thái độ khó chịu nhưng Mạnh Thành Lang vẫn một mực chai mặt ra ở lại.
“Em đang bị thương, để tôi chăm sóc cho em đi. Đừng đuổi tôi đi như thế.”
Nguyệt Chân lần này không nói gì nữa, liền trực tiếp ném thẳng vào mặt hắn ta cái cốc sứ trên bàn, khiến anh ta vô cùng bất ngờ lùi về sau rồi ngã nhào. Máu từ trên đầu cũng chảy xuống.
“Tôi nói anh cút! Anh bị thiểu năng à?”
Chuyện này cũng đả động tới Khả Hân đang đứng bên góc phía xa luyện tập, cô cũng thấy Nguyệt Chân có hơi chút nóng giận quá rồi…
“Được rồi, tôi sẽ tránh mặt em cho em vui vẻ một chút vậy.”
Rồi Mạnh Thành Lang ủ rũ rời khỏi đó, Nguyệt Chân vẫn không thôi tức giận mà cau mày.
Một anh chàng nào đó đang tập tạ gần đó cũng bất bình thay cho Mạnh Thành Lang:
“Tội cậu ta thật đấy, rõ ràng quan tâm Nguyệt tỷ như thế mà lại suốt ngày bị phũ, đã vậy còn bị ăn đòn thường xuyên nữa.”
Khả Hân nghe thấy lời này của anh ta thì biết anh ta đang nói với mình, cô lắc lắc đầu không đồng tình với ý kiến của anh.
“Không, tôi thấy chị ấy chắc chắn là có lý do riêng.”
“Cô quen chị ấy bao lâu rồi mà nói hay vậy? Cô vốn không biết gì cả.” Anh chàng kia có vẻ không đồng ý với lời nói này của cô.
“Sắp được một tháng rồi. Tôi chỉ biết những điều tôi hiểu, còn anh thì hiểu được bao nhiêu?” Khả Hân cũng nhanh chóng đáp trả.
“Haha, tôi năm nay hai mươi tuổi, tính ra cũng đã hai mươi năm tôi ở với Nguyệt Chân chị tôi rồi. Cô nói xem tôi hiểu được bao nhiêu đây?”
Anh ta cười lớn trước câu hỏi dường như lố lăng của cô.
“Anh biết nhiều như thế thì biết tôi là ai và tên gì chứ?”
Khả Hân dám cá rằng anh chàng cơ bắp đầy mình này không hề biết tên cô.
“Ờm, cô tên là… chuyện này đi mà hỏi cha mẹ cô ấy, tôi sao mà biết được. Nếu vậy cô biết tôi tên là gì không? Chắc cũng không biết…”
Anh ta nói chưa hết câu thì Nguyệt Chân đã nhảy vào họng, mắng cả hai người bọn họ:
“Nguyệt Thanh, Khả Hân! Các người túm tụm lại là đang nói cái quái gì đấy? Cô nếu như xong rồi thì mau tới đây đi!”
“Nguyệt Thanh, tên anh có sai không?” Khả Hân cười nhạt, đắc ý ra mặt.
Xong cô lại thản nhiên mà ghé sát vào tai anh nói:
“Với lại, cha mẹ tôi đã sớm qua đời từ lâu rồi.”
Lời này khiến hắn đần ra một hồi, chắc có lẽ anh ta đang cảm thấy có lỗi với những điều mình vừa nói ra.
Khả Hân chỉ vỗ vai anh vài cái rồi đi tới chỗ của Nguyệt Chân.
Cô biết chỉ với những hành động đơn giản vừa rồi cũng đủ để anh ta phải thấy có lỗi với cô. Mà cô lại vô cùng thanh thản mà rời đi…
[...]
Sau khi nghe Nguyệt Chân nói vài lời thì cô cũng được Nguyệt Chân cho nghỉ. Nguyệt Chân có lẽ cũng biết cô quá mệt rồi nên mới cho cô về sớm để nghỉ ngơi.
Nhưng thực chất thì những chuyện này cũng bình thường, phải biết trước đó cô đã phải nuôi hai miệng người. Nếu không lầm thì trước đây từng có lần cô đạt kỷ lục một ngày làm tới sáu công việc làm thêm. Khổ nỗi đứa em của cô chỉ biết ăn không biết làm. Hồi ấy cô vẫn còn có thể trụ vững được, huống chi chỉ có vài chuyện cỏn con này mà cô không làm được.
Thế nên về tới nhà Khả Hân cũng không lập tức nghỉ ngơi, cô lại tiếp tục đi học hỏi những video diễn xuất của các vị tiền bối có thực lực rồi lại tự luyện tập khả năng diễn xuất của mình.
Cũng trong buổi tối ngày hôm đó, tại một nơi khác…
“Cô ta thật sự đang có quan hệ với Mặc Lăng Vũ sao?”
Mặc Lăng Tần ngồi trên cái ghế to, mặt đầy vẻ uy nghiêm khiến không ai dám động. Ông ta hỏi Mặc Lăng Kỳ đang đứng trước mặt.
“Cha còn không tin con sao? Hôm trước gặp hai người bọn họ còn ôm ấp nhau đầy tình tứ, mà con cũng thấy lạ lắm, cô ta ngoài cái mặt ra cũng vô cùng bình thường, không có điểm gì nổi bật cả. Chẳng nhẽ anh ấy lại chỉ vì nhan sắc của cô ta mà đổ sao?”
Quan sát đứa con gái của mình từ nãy tới giờ, Mặc Lăng Tần chỉ gật đầu cho qua. Ông ta thấy Mặc Lăng Kỳ chắc chắn đang không nói dối, nếu có kẻ có thể lừa được ông thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay…
“Được rồi, con đi chơi đâu đó đi, ta có việc bận rồi. Và chú ý một chút tới bên phía anh con, có gì báo lại cho ta.” Mặc Lăng Tần ra lệnh cho cô con gái.
Nhận được lệnh, cô con gái cũng gật đầu rồi đi ra khỏi căn phòng đó. Tới lúc này Mặc Lăng Tần mới quay sang nói với người đang đứng bên cạnh.
“Tuân Tuyền ông nói xem, chuyện này có đáng tin không?”
Lục Tuân Tuyền là bạn chí cốt của Mặc Lăng Tần, ông ta đã là cánh tay trái của Mặc Lăng Tần hơn 30 năm rồi.
Lục Tuân Tuyền ông ta nhanh chóng gật đầu rồi nói:
“Đúng rồi, bên phía tên kia cũng báo lại y như vậy.”
“Ông nghĩ tôi nên sử lý cô ta như thế nào? Bắn chết nghe có hay không?” Mặc Lăng Tần vừa cười vừa nói, tuy nhiên những lời vừa rồi không phải ông ta đang nói đùa.
Xong Lục Tuân Tuyền liền thì thầm to nhỏ một điều gì đó vào tai của Mặc Lăng Tần, không biết là chuyện gì nhưng khiến ông ta càng cười lớn hơn.
“Vậy được, để cho hắn làm tất thảy giúp ta đi. Ta sẽ tạm thời tha cho hắn coi như công thuê giết người.”