Trong điện Tử Thần, Vĩnh Chiêu Đế nói với Hàn Bá Trang: “Trẫm nghe nói, Hình Bộ đã tìm được manh mối tại cung Khôn Ninh? Chi tiết sự việc như thế nào, nói cho trẫm nghe xem!”
Hàn Bá Trang nhanh chóng ngẩng đầu lên thoáng nhìn Vĩnh Chiêu Đế rồi lập tức đáp: “Vâng, thưa hoàng thượng. Có một cung nữ của cung Khôn Ninh chủ động tạ tội và đã nói ra một chuyện…”
Ông ta nói ra hết những chuyện trước đó, từ việc cung nữ kia rơi xuống nước, chuyện bột độc dược, cho đến việc cung nữ nhận sai bảo của Lục Cầm cô cô, không giấu giếm điều gì.
Có điều ông ta vẫn còn nghi ngờ về những lời nói của cung nữ kia, mà chuyện này còn dính dáng đến cung Khôn Ninh, nói một cách cẩn thận thì việc điều tra thật sự không có tiến triển thực tế.
Nếu hoàng thượng có hỏi, ông ta nên ứng đối thế nào?
Ông ta thoáng suy nghĩ, cảm thấy hoàng thượng chủ động hỏi đến chuyện này lại vừa hay, bởi vì chuyện này nhằm vào cung Khôn Ninh, liên quan đến Hoàng hậu nương nương… Vị thượng thư Hình Bộ là ông ta đây cảm thấy vô cùng khó xử.
Vĩnh Chiêu Đế liền hỏi: “Ái khanh có cách nhìn thế nào về việc này?”
Hàn Bá Trang ngẫm nghĩ một lát rồi mới trả lời: “Hoàng thượng, thần ngu dốt, nhưng thần thấy cung nữ kia xuất hiện quá đường đột, có thể tin được hay không vẫn chưa thể quyết định. Xin hoàng thượng ra chỉ thị.”
Vĩnh Chiêu Đế trầm lặng hồi lâu mới nói: “Lời của cung nữ đó không thể tin, việc công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc không liên quan đến cung Khôn Ninh.”
Vĩnh Chiêu Đế tin chắc rằng chuyện này không liên quan tới Vi hoàng hậu, ngoại trừ tin tưởng bà ta ra còn có một nguyên nhân quan trọng khác. Đó chính là Vi hoàng hậu hoàn toàn không biết Hữu Tàng trong cung là do Trưởng công chúa nắm giữ.
Trong cung đồn đại bởi vì Vi hoàng hậu và Thuần quý tần đều có hoàng tử nhỏ tuổi nên mới có mối quan hệ cạnh tranh mơ hồ, đây chính là lý do Vi hoàng hậu không thích Thuần quý tần, cũng là nguyên nhân đằng sau chỉ ra và chứng minh đó là do Vi hoàng hậu gây nên.
Nhưng Vĩnh Chiêu Đế cảm thấy tất cả đều là lời lẽ hoang đường.
Mặc dù địa vị quý tần rất cao nhưng so với hoàng hậu tôn quý mà nói thì căn bản là không đáng nhắc tới.
Nói một câu khó nghe, Vi hoàng hậu là đồ sứ quý giá, còn Thuần quý tần chỉ là đất sét bình thường mà thôi. Hoàng tử mà Thuần quý tần sinh ra sao có thể sánh với hoàng tử do Vi hoàng hậu sinh ra?
Cho dù ông ta yêu quý hoàng tử do Thuần quý tần sinh ra nhất bởi vì vết bớt phá nhật của Vân thị nhưng ông ta vẫn nghĩ như vậy trong vấn đề người kế thừa ngai vị.
Vì thế, ông lắc đầu, nói với Hàn Bá Trang: “Việc công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc không liên quan đến cung Khôn Ninh, phương hướng điều tra của các ngươi sai rồi…”
Hoàng thượng miệng vàng cũng đã nói vậy, Hàn Bá Trang đương nhiên là gật đầu đáp “vâng”, nhưng trong lòng không đón chính xác được rốt cuộc ý hoàng thượng là gì.
Hoàng thượng nói việc công chúa Đồng Nhạc bị trúng độc không liên quan đến Hoàng hậu nương nương, vậy có phải là đang nói Thuần quý tần trong cung Diên Hi vẫn là người đáng nghi nhất không?
Hàn Bá Trang đang định nói gì đó thì đúng lúc này, nội thị của điện Tử Thần vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương xin gặp.”
Nghe thấy Hoàng hậu nương nương đến, Hàn Bá Trang lui khỏi điện Tử Thần, sau đó đi thẩm vấn nghiêm khắc cung nữ kia theo lời của Vĩnh Chiêu Đế.
Vi hoàng hậu đến đương nhiên là để khóc lóc kể lể với Vĩnh Chiêu Đế. Vừa vào trong điện Tử Thần, hai mắt bà ta đỏ hoe, bà ta dịu dàng hành lễ thỉnh an Vĩnh Chiêu Đế, giọng nói mang theo tiếng nghẹn ngào: “Thần thiếp… bái kiến hoàng thượng, xin thỉnh an hoàng thượng.”
Cùng với tiếng nói nghẹn ngào của bà ta đương nhiên là thần sắc tiều tụy, ngay cả y phục hôm nay cũng cố ý chọn những món trang sức đơn giản mộc mạc.
Là chủ của hậu cung, quản lý mọi người, mọi việc trong hậu cung, hình tượng mà Vi hoàng hậu thể hiện dĩ nhiên là hiền thục, điềm tĩnh và uy nghiêm.
Hơn nữa, Vĩnh Chiêu Đế rất hiếm khi thấy dáng vẻ yếu đuối, nước mắt rưng rưng này của bà ta nên trong lòng không kìm được mà dâng lên một thoáng yêu thương.
Ông ta đích thân đỡ Vi hoàng hậu đứng lên, dịu giọng nói: “Tử đồng, nàng phải chịu ấm ức rồi…”
Vi hoàng hậu ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh Chiêu Đế một cái, hai mắt ẩm ướt, nhưng làm ra vẻ bình tĩnh, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp không dám cảm thấy ấm ức, nếu thần thiếp đã chấp chưởng hậu cung thì biết sẽ gặp phải rất nhiều chuyện. Thế nhưng bây giờ lại có người đổ oan cho cung Khôn Ninh, còn mua chuộc cung nữ của cung Khôn Ninh, thần thiếp quả thật cảm thấy kinh hãi, và không thể chịu đựng được.”
Chỉ bằng vài ba câu, bà ta đã rũ sạch hiềm nghi của cung Khôn Ninh, nói rằng cung nữ kia là bị mua chuộc, biến việc này thành bị vu oan giá họa.
Bất kể đã tìm kiếm được điều gì trong cung Khôn Ninh, bất kể cung nữ kia đã nói gì thì Vi hoàng hậu cũng bị oan. Vĩnh Chiêu Đế tin chắc vào điều này, bản thân Vi Hoàng hậu càng vô cùng chắc chắn.
Lục Cầm là tâm phúc của bà ta, là người mà bà ta coi trọng nhất, sao Lục Cầm lại có thể sai bảo một cung nữ nho nhỏ bỏ độc hại công chúa Đồng Nhạc cho được?
Đúng là công chúa Đồng Nhạc rất vừa ý bà ta, nhưng cũng chỉ là một món đồ chơi, một quân cờ mà thôi.
Nếu bà ta thật sự dùng đến quân cờ công chúa Đồng Nhạc này thì nhất định phải mang lại lợi ích cho cung Khôn Ninh.
Có điều lần này bà ta tới điện Tử Thần không phải chỉ là để khóc lóc kêu oan với Vĩnh Chiêu Đế, mà hơn thế là phải tóm được người đứng đằng sau nhắm vào cung Khôn Ninh.
Bà ta đã biết người đứng đằng sau là ai…