Trịnh Vi xua tay cho tất cả mọi người lui ra ngoài, chỉ để một mình Diệp Tuy ở lại rồi mới nói: “Phò mã là như vậy đấy. Hiện giờ bổn cung bị trúng độc, ông ấy lại càng thêm lo lắng.”
Diệp Tuy mỉm cười, không che giấu sự ngưỡng mộ của mình: “Điện hạ, phò mã như này rất thật khiến người ta ước ao.”
Trịnh Vị liếc nhìn nàng một cái và nói: “Theo bản cung được biết thì Uông Ấn cũng rất tốt với phu nhân, có gì đáng ước ao ở đây chứ?”
Diệp Tuy mỉm cười, gật đầu đáp: “Điện hạ nói phải, đại nhân quả thật tốt lắm. Đại nhân rất lo lắng cho sức khỏe của điện hạ nên bảo ta tới thăm điện hạ, điện hạ cảm thấy sao rồi?”
Trưởng công chúa thoáng nhắm mắt lại, nói với nàng: “Uông Ấn có lòng rồi, bổn cũng vẫn ổn.”
Dù sao bà cũng bị trúng độc, mà còn bị trúng độc trong thời gian dài. Tuy đôi mắt vẫn có thần nhưng nói chuyện thì vẫn rất vất vả.
Diệp Tuy liền nói chậm lại: “Điện hạ, đại nhân nói ngài ấy đang tích cực điều tra, nhất định sẽ tìm ra người đã đầu độc điện hạ. Xin điện hạ hãy yên tâm, lấy việc điều dưỡng thân thể làm trọng.”
Trịnh Vi mỉm cười, sau đó như nhớ ra chuyện gì, bà nói: “Bảo Uông Ấn không phải hao tâm tổn trí nữa, chuyện này bổn cung đã có tính toán trong lòng. Phu nhân thay ta chuyển cho Uông Ấn một câu nhé.”
Nói đến đây, Trưởng công chúa bỗng thở ra một hơi, hiển nhiên là việc nói chuyện đã khiến bà cảm thấy hết sức khó khăn.
Diệp Tuy nghiêm túc gật đầu, đáp: “Điện hạ, xin cứ dặn dò.”
Trưởng công chúa thở chầm chậm tựa như đang tập trung sức lực, sau đó nhấn từng chữ: “Người hạ độc hại bản cung là vì Hữu Tàng* trong cung.”
(*) Hữu Tàng: Một trong số các kho cất trữ vật báu của đế vương.
Nghe Trưởng công chúa nói hết câu, vẻ mặt Diệp Tuy kinh ngạc tột cùng.
Có điều bây giờ nàng không thể nghĩ quá nhiều, chỉ cung kinh đáp: “Điện hạ, ta đã biết. Ta nhất định sẽ chuyển câu này lại cho đại nhân, không sót một chữ.”
Trưởng công chúa cười nói: “Không cần phải không sót một chữ. Uông Ấn biết điều này là được rồi. Còn về người nào đang mưu đồ trong Hữu Tàng, vẫn phải để Đề Xưởng đi điều tra.”
Bà hít một hơi thật sâu rồi nói: “Chuyện này còn phải làm phiền Uông Ấn. Nói với hắn không cần phải lo lắng, ở đây có nhiều người như vậy, bổn cung nhất thời sẽ chưa chết được đâu.”
Diệp Tuy nghe thấy những lời thoải mái này, lại nhìn vẻ tiều tụy xanh xao trên mặt bà mà cảm thấy buồn trong lòng. Nàng đành phải nói: “Điện hạ, chắc chắn người sẽ không sao đâu, chắc chắn sẽ không việc gì đâu.”
Trịnh Vi không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu.
Phủ Định Quốc Công và phủ Trưởng công chúa có thể tự đi điều tra việc ở Hữu Tàng trong cung. Tuy nhiên hiện tại xảy ra nhiều chuyện, phủ Định Quốc Công và phủ Trưởng công chúa đương nhiên là sẽ rơi vào sự giám sát của người khác nên hành động rất bất tiện.
Những việc như điều tra tin tức vẫn nên giao cho Đề Xưởng thông thạo nghiệp vụ thì hơn.
Thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Trưởng công chúa, Diệp Tuy không muốn nán lại nữa mà nhanh chóng cáo từ rời đi.
Cũng giống như lúc đến, dĩ nhiên là nàng vẫn cải trang thành một cậu học trò theo học nghề thuốc. Có điều, Lâm thái y dẫn nàng tới lại hoảng sợ đến nỗi không dám thở mạnh. Đốc chủ phu nhân trở thành học trò của ông ta. Điều này thật là…
Song, Lâm thái y là người đã trải qua mưa gió, cho dù sợ hãi đến nỗi không dám thở mạnh thì cũng không để lộ ra mặt.
Khi Diệp Tuy về phủ, Uông Ấn đang ở viện Tư Lai chờ nàng. Không đợi hắn hỏi, Diệp Tuy đã lên tiếng trước: “Đại nhân, tình hình của điện hạ không tốt lắm, trông bà cực kì hốc hác, già đi rất nhiều. Đại nhân, điện hạ bảo thiếp chuyển lời tới đại nhân, đó là người đầu độc hại điện hạ, nhắm vào Hữu Tàng trong cung.”
Sắc mặt Uông Ấn hơi thay đổi, sự lạnh lẽo trên khuôn mặt càng tăng thêm.
“Điện hạ nói người đầu độc bà là vì Hữu Tàng trong cung? Có phải điện hạ đã phát hiện ra manh mối gì không?” Uông Ấn hỏi Diệp Tuy.
Diệp Tuy lắc đầu đáp: “Ngoài câu đó ra, điện hạ không gì nhiều. Có điều, đại nhân, người chấp chưởng Hữu Tàng trong cung hiện nay chẳng phải là Thái hậu nương nương sao? Sao lại liên quan đến điện hạ?”
“Không, người thật sự chấp chưởng Hữu Tàng trong cung không phải là Thái hậu nương nương mà là điện hạ.”
Diệp Tuy giật mình, nỗi nghi ngờ trong lòng cuối cùng là thật. Hóa ra Trưởng công chúa điện hạ quản lý Hữu Tàng trong cung, có người hạ độc bà là vì Hữu Tàng.
Kiếp trước, nàng chưa từng nghe nói về việc Trưởng công chúa chấp chưởng Hữu Tàng trong cung.
Uông Ấn thoáng nhìn nàng rồi nói tiếp: “Trên danh nghĩa Hữu Tàng vẫn là do Thái hậu nương nương quản lý, nhưng trên thực tế thì không phải vậy. Đây là một bí mật, không có nhiều người biết. Chẳng lẽ điều mà nàng biết về sau là như vậy?”
Diệp Tuy gật đầu: “Vâng, đúng là như vậy.”
Hữu Tàng trong cung vốn thuộc về Thái Phủ Tự. Sau khi Vĩnh Chiêu Đế lên ngồi liền tách Hữu Tàng ra khỏi Thái Phủ Tự và gọi là Hữu Tàng trong cung, dùng để cung cấp cho người trong hoàng tộc.