Diệp Tuy biết rất rõ trong lòng rằng làm thế nào mới là cách tốt nhất để đối diện với quan hệ trước mắt của hai người. Hôm qua bộc lộ tình cảm, vậy thì cứ để tình cảm đó được bộc lộ đi, ngày hôm qua đã trôi qua rồi.
“Ừ.” Uông Ấn khẽ gật đầu, cũng hơi mỉm cười.
Nhìn thấy dáng vẻ tươi cười này của nàng, sự ngại ngùng và khó xử trong lòng Uông Ấn cũng lắng xuống, đồng thời tự lừa mình dối người mà nghĩ rằng: Mọi thứ đêm qua cứ coi như chưa từng xảy ra đi.
Cô gái nhỏ thế này đúng là đã làm giảm bớt sự bối rối và lo lắng của hắn.
Trong bữa trưa, để tránh sự lúng túng giữa hai người, Diệp Tuy đã nói về đèn hoa đăng trên đường Trường Long. Nàng nói rằng đêm hội hoa đăng đó nàng đi ngắm vì hắn, và bây giờ nàng rất muốn kể lại cho hắn nghe.
Uông Ấn mỉm cười, kiên nhẫn lắng nghe nàng kể. Đợi sau khi nàng nói xong, hắn mới lên tiếng: “Cô gái nhỏ, hôm nay bổn tọa rảnh rỗi, dẫn nàng đến lầu Vạn Ánh nhé!”
Nghe vậy, Diệp Tuy gật đầu, trong lòng ít nhiều có phần kinh ngạc. Trông Uông Ấn rõ ràng hơi mệt mỏi, sao bỗng nhiên lại dẫn nàng đến lầu Vạn Ánh?
Đợi đến tối, rốt cuộc nàng đã biết tại sao hắn lại dẫn nàng đến lầu Vạn Ánh, điều này khiến nàng lấy làm vô cùng ngạc nhiên và vui mừng.
Cảnh sắc mùa xuân và mùa hè ở lầu Vạn Ánh hoàn toàn khác biệt. Diệp Tuy còn nhớ màn nước lất phất rơi trong hậu viện của lầu Vạn Ánh tỏa ra hơi mát đầy phòng, khiến con người ta cảm thấy cả người thoải mái trong mùa hè nóng bức.
Hiện đang là mùa xuân, tiết trời vẫn hơi se lạnh, màn nước của lầu Vạn Ánh đã biến thành màn hơi sương, không còn tiếng nước chảy róc rách nữa. Làn hơi sương đó mang theo ánh sáng và hương thơm, làm cho con người ta cảm thấy rất ấm áp.
Những chiếc ghế bên hành lang chín khúc cũng không phải là ghế bạch ngọc khiến người ta cảm thấy mát mẻ mà được phủ một lớp nhung làm con người ta cảm thấy ấm áp, gần gũi. Sau khi ngồi xuống, Diệp Tuy liền cảm thấy có luồng hơi ấm dễ chịu tỏa ra.
Diệp Tuy cười nói: “Đại nhân, nơi này thật tốt! Ý tưởng bài trí tuyệt vời, xem ra phò mã đúng là dốc hết tâm sức vì Trưởng công chúa.”
Uông Ấn gật đầu: “Đúng vậy, nàng thích nơi này là được.”
“Đại nhân, tất nhiên là thiếp vui rồi. Ở đây rất tuyệt!”
Trong giọng nói của nàng mang theo niềm hân hoan. Nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt Uông Ấn, nàng cảm thấy xót xa, không kìm được liền nói: “Đại nhân mới từ đạo Lĩnh Nam trở về, nên ở trong phủ nghỉ ngơi nhiều hơn, không cần phải đưa thiếp đến lầu Vạn Ánh đâu.”
Uông Ấn mỉm cười không nói gì.
Hắn biết cô gái nhỏ đã nghĩ sai rồi, nàng tưởng hắn dẫn nàng đến lầu Vạn Ánh là để thưởng thức phong cảnh mùa xuân ở đây. Nhưng thật ra không phải là chuyện này.
Hắn chỉ muốn dẫn nàng ra ngoài phủ mà thôi. Những điều trong tối nay mới là những điều tốt nhất mà hắn thật sự muốn để nàng nhìn thấy. Nó cũng là niềm vui bất ngờ mà hắn chuẩn bị cho nàng sau hơn ba tháng hắn rời xa kinh thành.
Diệp Tuy không biết những việc này mà đang nghĩ nên về phủ sớm để Uông Ấn có thể nghỉ ngơi sớm, thế nhưng Uông Ấn vẫn ngồi yên. Một lát sau, chưởng quầy béo mập với chòm râu dê của lầu Vạn Ánh đi tới bẩm: “Đốc chủ, phu nhân, bữa tối đã sẵn sàng, mời đốc chủ và phu nhân vào bàn!”
Diệp Tuy ngẩn người, nàng không ngờ Uông Ấn còn định dùng bữa tối tại đây.
Nếu nàng nhớ không nhầm, Uông Ấn sẽ không ăn đồ ở bên ngoài, cho dù là ở lầu Vạn Ánh đứng tên của Trưởng công chúa cũng vậy.
Diệp Tuy mang theo nỗi nghi hoặc trong lòng nhưng vẫn thuận theo ý định của Uông Ấn.
Song, trong bữa tối hắn hầu như không ăn gì, chỉ gắp thức ăn cho nàng. Thấy nàng ngẩn ngơ, hắn con giải thích với nàng: “Đồ ăn ở nơi này của Trưởng công chúa là đề kỵ nhìn rồi làm theo, nàng yên tâm!”
Hắn không ăn đơn thuần là không muốn ăn, chứ không phải bởi những đồ ăn này có vấn đề gì, đồng thời cũng muốn để cô gái mình yêu thích nếm thử những món ăn tươi ngon mà ngay cả Trung Thư Lệnh - Khúc Công Độ năm đó cũng khen ngợi. Có thể thấy món ăn ở đây quả thật được nấu rất ngon.
Thấy Uông Ấn cư xử thế này, Diệp Tuy càng nghi ngờ hơn. Nàng luôn cảm thấy Uông Ấn như đang có điều gì đó giấu nàng nên cũng không còn lòng dạ để ăn uống nữa. Nàng còn tưởng là do ảnh hưởng của cái ôm tối qua mang tới nên cứ cảm thấy Uông Ấn có phần thần bí khó đoán.
Thế nhưng, sau khi họ dùng xong bữa tối và về đến phủ nhà họ Uông, Diệp Tuy liền ngây cả người.
Nàng sửng sốt và kinh ngạc quay sang nhìn Uông Ấn đang ở bên cạnh. Còn Uông đốc chủ vẫn nở nụ cười trên môi, ánh mắt dịu dàng: “Bổn tọa đã nói muốn cùng nàng ngắm đèn hoa đăng thì bổn tọa sẽ làm được. Nàng có thích không?”
Nghe hắn nói xong, Diệp Tuy vô thức nhìn phủ đệ toàn hoa tươi trước mắt rồi nhìn Uông đốc chủ đang mang vẻ mặt hơi căng thẳng, trái tim nàng bỗng chốc mềm mại như được thứ gì đó bao bọc. Nàng gật mạnh đầu: “Đại nhân, thiếp rất thích!”
Đúng vậy, nàng rất thích, rất thích.
Nàng hoàn toàn không ngờ khi nàng về đến phủ và xuống xe ngựa lại được nhìn thấy những chiếc đèn hoa đăng lấp lánh. Những chiếc đèn với kiểu dáng khác nhau, hình dạng độc đáo được treo khắp mọi nơi trong phủ, vô cùng rực rỡ, đã thắp sáng cả tòa phủ đệ như ban ngày..
Dưới những chiếc đèn hoa đăng sáng rỡ là vô số những bông hoa nở rộ đang lay động, phản chiếu cảnh đẹp phồn hoa không gì sánh bằng, lung linh đẹp đẽ hơn cảnh sắc trên đường Trường Long hôm đó và chạm đến trái tim của Diệp Tuy hơn.
Diệp Tuy nhớ lại tâm trạng của mình trên đường Trường Long. Khi đó, trong lòng nàng không mấy vui vẻ, chỉ cảm khái cảnh tượng thái bình hưng thịnh. Nhưng nàng rất chăm chú ngắm những chiếc đèn hoa đó là muốn để sau này kể cho Uông Ấn nghe.
Không ngờ, nàng chỉ mới kể thôi mà Uông Ấn đã chuyển toàn bộ hội hoa đăng đến trước mặt nàng rồi.