Lúc Diệp Tuy mở mắt ra thì thấy trước mắt không phải là móc treo rèm và bài trí quen thuộc, nhìn kĩ hơn mới thấy mình đang nằm trên giường ở gian ngoài.
Đầu óc Diệp Tuy hơi mù mờ, nàng nhắm mắt lại rồi mở bừng mắt ra rồi lập tức ngồi dậy.
Tất cả mọi thứ đêm qua bỗng chốc hiện lên trong đầu nàng. Nàng nhớ ra mình đã làm gì rồi!
Uông Ấn, Uông Ấn đã về! Bây giờ Uông Ấn đang ở đâu?
Diệp Tuy vén chăn lên, trong lòng đang nhớ Uông Ấn nên nhìn thấy Bội Thanh đứng hầu bên cạnh liền hỏi: “Bội Thanh, đại nhân đâu?”
Bội Thanh đáp: “Phu nhân, đốc chủ ra ngoài rồi. Khánh bá nói đốc chủ sẽ về dùng cơm trưa.”
Nghe Bội Thanh nói xong, Diệp Tuy im lặng, dừng lại động tác vội vàng rời giường của mình.
Hóa ra Uông Ấn đã ra ngoài, hắn…
Lúc này Diệp Tuy đã tỉnh táo hoàn toàn, nhớ lại chuyện đêm hôm qua, nàng không khỏi đỏ bừng mặt, lồng ngực dâng lên cảm giác không diễn tả được thành lời.
Sự trở về đột ngột của hắn, vòng tay dang rộng của hắn, lồng ngực nóng bỏng của hắn, và cả tiếng thở dài như có như không của hắn…
Tất cả giống như lại xuất hiện lần nữa, mỗi chi tiết đều tái hiện lại trong đầu Diệp Tuy, hành động không kìm nén được tình cảm của bản thân khi nàng yên tâm dựa vào trước ngực hắn rồi nhắm mắt lại.
Cuối cùng sao nàng lại ngủ thiếp đi vậy?
Diệp Tuy cảm thấy vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng và có cả một chút ngọt ngào khó tả. Nàng nhớ tới động tác ôm chặt lấy mình của Uông Ấn, dường như có thể cảm nhận được nội tâm hắn cũng xao động dữ dội.
Giống như nàng không kìm lòng được mà ôm lấy hắn, hắn cũng vì thế nên mới ôm chặt lấy nàng, phải không?
Nhưng mà… cái ôm này…
Trong lòng Diệp Tuy rối rắm, kết thúc của cái ôm này lại là nàng ngủ trên giường của Uông Ấn. Đây hoàn toàn không phải là điều ngày thường nàng hay làm, lại càng không phải việc hắn sẽ làm, khiến nàng không biết nên làm thế nào.
Diệp Tuy vùi đầu vào chăn bông, phảng phất có thể ngửi thấy hơi thở lành lạnh trong trẻo trên người Uông Ấn. Nàng nhắm mắt lại và không nhúc nhích, không muốn nghĩ đến những mâu thuẫn trong lòng nữa.
Nàng không biết rằng, bấy giờ ở Đề Xưởng, Uông Ấn cũng đang có tâm trạng trốn tránh này.
Uông đốc chủ quyền thế khuynh đảo triều chính, thủ đoạn tàn nhẫn, cho dù là lúc gặp phải bao nhiêu gian nguy cũng không nhượng bộ chứ đừng nói tới trốn tránh.
Thế nhưng, cái ôm đêm qua hoàn toàn không nằm trong dự liệu của hắn. Hắn cũng không biết vì sao mình lại làm vậy, nhưng hắn đã làm rồi, sau đây nên làm gì bây giờ?
Hắn không ngủ cả một đêm, cứ nhắm mắt lại và ngồi dựa bên giường như vậy. Cảnh tượng Diệp Tuy ngả vào ngực hắn rồi thiếp đi hiện lên trong đầu hắn hết lần này đến lần khác.
Hắn không nỡ quên cảnh tượng đẹp như thế, nhưng lại không biết nên đối diện ra sao.
Cho đến tận lúc bình minh, hắn lấy cớ Đề Xưởng có việc quan trọng để ra khỏi phủ, mặc dù vẻ mặt hắn vẫn ung dung điềm tĩnh nhưng hắn biết mình có thể được coi là đang chạy trốn.
Trong tòa nhà màu xám tro của Đề Xưởng, Uông Ấn buộc mình phải bình tĩnh lại, đè nén tất cả những suy nghĩ không kiểm soát được trong buổi tối hôm qua xuống đáy lòng. Sau đó, hắn đi tới sảnh nghị sự, cố gắng tĩnh tâm lắng nghe đề kỵ báo cáo.
Theo kế hoạch đã định, phải mất vài ngày hắn mới về đến Kinh Triệu. Đề kỵ đã đi đánh tiếng với phủ doãn Kinh Triệu - Tần Phưởng về việc hắn hồi kinh sớm nên đương nhiên sẽ không có mấy người biết chuyện này.
Thúc ngựa phi gấp nhiều ngày liền khiến Uông Ấn cảm thấy mệt mỏi, hắn còn phải sắp xếp chuyện của Nam Khố và loạn bách bộ mới có thể vào cung diện kiến hoàng thượng. Vì thế, hắn đã dâng tấu lên hoàng thượng, nói rằng sau hai ngày nữa, thu xếp xong việc của Nam Khố, hắn sẽ vào cung bẩm báo tình hình chi tiết.
Kỳ thực, bất kể là việc sắp xếp chuyện dẹp loạn bách bộ và vụ án của Nam Khố, hay nghe báo cáo của đề kỵ đều không phải làm trong một, hai ngày này.
Tuy nhiên Uông Ấn vẫn rời phủ, đi đến Đề Xưởng.
Đêm qua hắn nôn nóng muốn về phủ mức nào thì hôm nay hắn bối rối và lúng túng không thể ở lại trong phủ mức ấy.
Đều là bởi cái ôm ngoài dự liệu kia…
Thấy Uông Ấn rõ ràng đang lơ đãng, đề kỵ đến báo cáo chỉ nói sơ qua về tình hình của Kinh Triệu. Trong thời gian Uông Ấn rời kinh, Kinh Triệu không xảy ra chuyện gì lớn. Sau gần nửa canh giờ, Uông Ấn phất tay để đề kỵ lui ra, còn lại mình hắn ngồi bất động trong sảnh nghị sự.
Cho tới khi một để xưởng đến bẩm: “Xưởng công, việc lúc trước ngài dặn đề kỵ làm sau hội hoa đăng đã chuẩn bị xong xuôi.”
Nghe thấy vậy, Uông Ấn mới lấy lại tinh thần, nhớ đến mệnh lệnh của mình trước đó.
Hắn trầm ngâm một lát rồi bảo: “Hôm nay vào phủ bố trí đi. Nhớ đừng kinh động tới phu nhân.”
Đúng rồi, hội hoa đăng, còn có việc này nữa.
Lúc ở trên đỉnh Xu Vân, hắn đã từng hứa với cô gái nhỏ sẽ dẫn nàng đến đường Trường Long ngắm đèn hoa đăng. Tuy thời gian đó hắn còn đang ở đạo Lĩnh Nam nhưng vẫn nhớ rõ chuyện này và đã chuẩn bị một niềm vui bất ngờ cho nàng.
Bây giờ…
Uông Ấn hít sâu một hơi rồi đứng dậy, khuôn mặt tuấn tú khôi phục vẻ lãnh đạm trước kia, đồng thời mang theo sự kiên quyết.
Bất luận có cáo ôm ngoài ý muốn kia hay không, gần gũi với cô gái nhỏ là điều hắn muốn làm. Nếu hắn đã làm rồi thì cần gì phải phiền não nữa?
Khi Uông Ấn trở lại viện Tư Lai là thời gian ăn trưa. Vừa nhìn thấy hắn, nét mặt Diệp Tuy liền sáng ngời. Nàng cười híp mắt nói: “Đại nhân về rồi. Hôm nay thiếp vào bếp. Đại nhân mau nếm thử đồ ăn thiếp nấu xem!”
Hơn nửa ngày nay, Diệp Tuy cũng luôn nghĩ về cái ôm đó giống như Uông Ấn. Con sóng trong lòng hồi lâu không thể yên ổn được, thế là nàng đi nấu một bàn đồ ăn. Khi nàng chuyên tâm nấu nướng, sự khuấy động và ngượng ngùng mà cái ôm đó mang lại dần dần lắng xuống.
Vì vậy, bây giờ gặp Uông Ấn, nàng mới có thể nói ra câu đó một cách tự nhiên.