*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Cẩm liếc nhìn nét mặt của Vi hoàng hậu, vừa nhẹ nhàng bóp vai cho bà ta vừa hỏi: “Nương nương, có chuyện gì vui ạ?” Vi hoàng hậu khép hờ mắt, vẻ3 mặt thoải mái, hờ hững đáp: “Ừ.” Tâm trạng bà ta vốn đã không tệ, đọc thư xong lại càng trở nên tốt hơn.
Đốc chủ Đề Xưởng Uông Ấn đã dâng 2tấu xin tra xét hộ tịch và tài sản ngầm, hoàng thượng đã chấp thuận.
Việc này nhất định sẽ khiến các gia tộc lớn bị tổn thất vô cùng to lớn5, danh vọng và thể lực của bọn họ đều sẽ không thể đảm bảo, càng không cần phải nói đến những người mà bọn họ ủng hộ.
Phải biết rằng, đương4 kim thái tử phi vệ thị vốn là con gái gia tộc lớn, xuất thân từ ba họ Vệ, Trần, Lưu.
Nói cách khác, thể lực chủ yếu sau lưng thái tử đều đ0ến từ những gia tộc này.
Hiện giờ phải chịu sự vây quét, chèn ép của Đề Xưởng, vị thái tử mà bọn họ ủng hộ sẽ đối mặt với chuyện gì đây? Chắc chắn không phải chuyện tốt.
Mà cuộc sống của thái tử không dễ chịu thì Vi hoàng hậu lại cảm thấy rất thoải mái.
Nói thật thì thái tử chưa đắc tội với hoàng hậu bao giờ, thậm chí còn hết sức cung kính bà ta.
Tuy nhiên, ai bảo thái tử là con của Hoàng quý phi Phạm thị chứ? Hơn nữa, ai bảo Vi hoàng hậu mãi đến khi luống tuổi mới sinh được Thập Bát hoàng tử? Nếu là vào bốn, năm năm trước, khi Vi hoàng hậu vẫn chưa sinh được hoàng tử, bà ta đã chẳng buồn quan tâm Đề Xưởng có hành động gì với các gia tộc lớn, mà sẽ chỉ đứng một bên quan sát mà thôi.
Nhưng giờ đã khác.
Bà ta thân là hoàng hậu của Đại An, đã sinh được hoàng tự, hoàng tự của bà ta vốn phải là thái tử Đại An.
Thế nên bà ta nhất định sẽ đoạt lại vị trí này cho con trai mình.
Bất kì ai chiếm giữ nó đều sẽ là kẻ thù.
Đương nhiên, Thái tử Trịnh Trọng hiện tại cũng không phải là ngoại lệ.
Nội dung bức thư mật mà phủ Thừa Ân Công gửi tới chính là nhắc nhở Vi hoàng hậu nắm chắc thời cơ trước mắt, nhân cơ hội làm suy yếu thế lực của Thái tử Trịnh Trọng, để dọn đường cho Thập Bát hoàng tử.
Trước đây, Vi hoàng hậu cũng từng suy xét đến việc này.
Suy cho cùng, cơ hội Đề Xưởng ra tay quả thực là quá hiếm hoi.
Nếu không thừa dịp làm gì đó thì bà ta cảm thấy mình sẽ hối hận.
Nhưng bà ta không đoán được Đề Xưởng sẽ làm tới mức nào, thái tử sẽ phải chịu ảnh hưởng đến đâu, bởi vậy nên mới rề rà chưa quyết định.
Trước đây, Vi hoàng hậu cũng từng suy xét đến việc này.
Suy cho cùng, cơ hội Đề Xưởng ra tay quả thực là quá hiếm hoi.
Nếu không thừa dịp làm gì đó thì bà ta cảm thấy mình sẽ hối hận.
Nhưng bà ta không đoán được Đề Xưởng sẽ làm tới mức nào, thái tử sẽ phải chịu ảnh hưởng đến đâu, bởi vậy nên mới rề rà chưa quyết định.
Giờ đây, Vi hoàng hậu đã nhận được thư mật từ nhà mẹ đẻ, đã biết thời cơ của mình tới rồi.
Có điều, chuyện này không nóng vội, bà ta có thể chậm rãi mà làm.
Khóe miệng Vi hoàng hậu nở nụ cười, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ đầy vẻ đắc ý: Bổn cung không sốt ruột, người sốt ruột thật sự phải là thái tử mới đúng! Vi hoàng hậu nghĩ không sai, người sốt ruột nhất trong cung lúc này chính là Thái tử Trịnh Trọng.
Kể từ sau khi Uông Ấn dâng tấu, hắn ta ăn không ngon ngủ không yên, hệt như bị kiến đốt, không biết đối phó ra sao.
“Việc xét nhà tra tài sản ngầm sẽ gây ra biến động! Sao phụ hoàng có thể làm vậy? Phải ngăn lại, nhất định phải nghĩ cách ngăn lại!” Trịnh Trọng không thể ngồi yên, nôn nóng nói.
“Điện hạ nhất định phải bình tĩnh lại đã! Các gia tộc lớn đã tìm cách để đối phó với chuyện này rồi, chắc chắn sẽ không để Để Xưởng muốn làm gì thì làm đâu.
Điện hạ là thái tử, chuyện này không liên quan gì tới điện hạ, điện hạ tuyệt đối không thể kích động!” Trưởng sử phủ thái tử là Hàn Trinh cất lời khuyên nhủ.
Hai mắt Trịnh Trọng đỏ ngầu, ôm đầu quát: “Sao có thể không liên quan tới bốn thái tử! Nếu gia tộc lớn thất thế, vị trí thái tử này của ta không thể ngồi yên được nữa! Sao bổn thái tử bình tĩnh được?” Thái tử phi của Trịnh Trọng xuất thân từ gia tộc lớn, đã hỗ trợ rất nhiều cho hắn ta.
Nếu gia tộc lớn nhất thế, hắn ta phải làm thế nào đây? Không, gia tộc lớn không thể thất thế, không thể: Hàn Trinh nhất thời câm nín, y rất muốn gào thật to: Điện hạ, vị trí thái tử của ngài là do hoàng thượng ban cho, chứ không phải gia tộc lớn, có vững chắc hay không là ở hoàng thượng chứ! Nhưng, không dám nổi giận.
Người trước mặt y dù có nóng vội mà nổi điên đi chăng nữa thì cũng vẫn là thái tử điện hạ, vẫn là người có thể quyết định chuyện sống chết của y bất cứ lúc nào.
Y âm thầm hít một hơi thật sâu, gắng hết sức dịu giọng xuống, nói: “Điện hạ, ngài là thái tử, bất kể là gia tộc lớn, nhà công thần hay nhà bần hàn cũng đều sẽ giúp đỡ điện hạ.
Giả sử gia tộc lớn thất thế, đúng là có ảnh hưởng tới điện hạ, những sự ảnh hưởng này cũng chỉ có hạn thôi.
Điện hạ, quan trọng nhất là ở hoàng thượng.” Trịnh Trọng thoáng sửng sốt, cả người giống như bị rút hết sức lực, yếu ớt ngã xuống ghế, mặt đầy cay đắng.
Đúng vậy, quan trọng nhất là ở phụ hoàng, sao hắn ta quên được chứ? Chính vì hắn ta biết, biết quá rõ, nên trong lòng mới sốt ruột hoảng loạn như vậy.
Đi đầu trong lần đối phó với danh gia vọng tộc này không phải ai khác chính là đốc chủ Đề Xưởng Uông Ấn, là bề tôi mà phụ hoàng tín nhiệm nhất, ân sủng nhất.
Uông Ấn đại diện cho ý của hoàng thượng, chứng tỏ phụ hoàng đã không thể khoan nhượng với các gia tộc lớn được nữa, muốn làm suy yếu thể lực của bọn họ.
Phụ hoàng biết rất rõ gia tộc lớn là phe cánh chủ yếu ủng hộ hắn, là thể lực chống lưng cho hắn, nhưng lại vẫn động tay với bọn họ.
Như vậy, như vậy...
Trịnh Trọng cảm thấy vô phương ứng đối, lo sợ bất an mà nghĩ: “Như vậy, có phải là phụ hoàng không thích mình, muốn phế mình không? Cái ghế thái tử của mình còn có thể ngồi được lâu nữa không?” Nỗi lo sợ như một quả núi lớn đè lên, khiến hắn ta gần như không thở nổi.
Trịnh Trọng mới chỉ hai mươi tuổi nhưng đã làm thái tử mười bảy năm.
Thời gian quá lâu, lâu đến mức khiến hắn ta lúc nào cũng lo lắng hãi hùng.
Nhất là sau khi Vi hoàng hậu sinh được hoàng tử, hắn ta càng sợ hãi, lo một ngày nào đó sẽ bị phế truất.
Đã được chọn làm thái tử thì chỉ có hai con đường, lên ngôi hoặc bị phế, tuyệt đối không có khả năng khác.
Tuy nhiên từ xưa tới nay, những thái tử có thể thuận lợi lên ngôi có nổi mấy người? Hơn nữa, nếu bị phế truất, kết cục cuối cùng sẽ là mất mạng...
Đáng buồn nhất là hắn ta làm thái tử nhưng thậm chí còn không thể vùng vẫy.
Chẳng lẽ hắn ta phải trơ mắt nhìn các gia tộc lớn thất thế? Trơ mắt nhìn vây cánh của mình bị chặt đứt?
Tuyệt đối không được! Lúc này, chuyện những trưởng tộc và cao niên của các gia tộc lớn lớn lục tục đến Kinh Triệu khiển thái tử Trịnh Trọng nhìn thấy được tia hi vọng.