*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều này khiến bổn cung quá bất ngờ! Ngươi dám nghĩ thật đấy...” Những năm gần đây, các gia tộc lớn đúng là ngày càng cậy thế, với tính cách3 hoàng đệ của bà mà vẫn tiếp tục nhẫn nhịn được mới là lạ.
Việc di tông dời tộc cần phải làm phiền nhà Quốc Công và Tổ tửu đại nhân mới được.” Lần này Uông Ấn đến không phải để5 xin Trưởng công chúa trực tiếp ra mặt, mà là hi vọng thông qua bà, tranh thủ có được sự ủng hộ của Định Quốc Công Tề Chiêm Trúc và tế tửu 4Quốc Tử Giám - Triệu Phác.
Những 0việc hắn làm, đương nhiên là bà sẽ hiểu.
Danh gia vọng tộc có tiền tài, danh vọng thể lực, để có thể dẹp yên cơn chấn động lớn sắp xảy ra, cần dòng dõi đức cao vọng trong nhiều công lao như phủ Định Quốc Công và sĩ tử nho học.
Uông Ấn biết, muốn nhổ tận gốc gia tộc lớn, chỉ dựa vào riêng Đề Xưởng thôi thì chưa đủ, còn phải cần đến sự hỗ trợ bên ngoài nữa.
May thay, thế lực bất mãn với danh gia vọng tộc không chỉ có mỗi Đề Xưởng.
Nghe Uông Ấn nói xong, Trưởng công chúa thoáng liếc hắn, rồi cười nói: “Lá gan của người lớn nhỉ? Chẳng những muốn động vào danh gia vọng tộc mà còn muốn kéo cả nhà Quốc Công vào.
Phủ Định Quốc Công trước nay chưa từng để ý tới chuyện tranh đấu trong triều, phía nhà Quốc Công ngươi không cần phải nghĩ đến.” Trưởng công chúa trầm ngâm một chốc, sau đó nói tiếp: “Còn phía Triệu Phác thì không thành vấn đề.
Lúc trước, Triệu Phác đã nhìn trúng một vài sĩ tử thỉnh cầu trong vụ Khúc Công Độ, đa số họ đều là dân thường nhà nghèo.
Chuyện này có lợi cho ngươi đấy.” Nói đoạn, Trưởng công chúa hơi cau mày như đang ngẫm nghĩ điều gì đó.
Uông Ấn gật đầu, vẻ mặt không mảy may xao động, chỉ yên lặng đứng một bên, không quấy rầy đến bà.
Hồi lâu sau, chân mày Trịnh Vi mới dãn ra.
Bà khoát tay, nói: “Chuyện này bổn cung đã biết.
Chuyện di tông dời tộc không vội, đợi sau khi có kết quả tra xét hộ tịch và tài sản ngầm, việc sẽ dễ dàng hơn.” “Điện hạ nói phải, làm phiền điện hạ phải nhọc lòng rồi.
“Uông Ấn vừa nói vừa chắp tay cảm tạ Trịnh Vi.
Đúng như lời Trưởng công chúa nói, sau khi có kết quả tra hộ tịch và tài sản ngầm, chuyện di tổng dời tộc sẽ dễ dàng hơn phần nào.
Song, Uông Ấn lại không có ý định cho bọn họ có thời gian để thở dốc, càng sẽ không cho bọn họ có thời gian chuẩn bị tốt khả năng ứng phó.
Chuyện Uông Ấn có mối giao tình riêng rất sâu sắc với Trưởng công chúa, ngoài phò mã Tề Thích Chi biết được đôi chút ra thì ngay cả Định Quốc Công Tề Chiêm Trúc cũng không hay biết.
Bởi vậy, khi nghe Trưởng công chúa nhắc đến, Tề Chiêm Trúc đã đánh giá: “Việc xét nhà tra tài sản ngầm quả thực là chuyện nên làm.
Uông Ấn bên Đề Xưởng này cũng thật can đảm.” Trưởng công chúa cười nói: “Còn không phải sao? Nếu không đủ can đảm, sao hắn dám động tay với gia tộc lớn chứ? Đối với những sĩ tử bần hàn mà nói, đây đúng là một việc tốt, về lâu về dài có thể giúp nhân tài thăng tiến.” Tề Chiêm Trúc vuốt râu gật đầu, tán thành: “Danh gia vọng tộc đã chiếm giữ quá nhiều, cản trở sự thăng tiến của các sĩ tử, hoàng thượng chấp thuận kiến nghị của Uông Ấn đúng là may mắn.”.
Phủ Định Quốc Công là công thần bậc nhất, cũng là danh gia vọng tộc, nhưng lại khác những gia tộc lớn như nhà họ Lư hay nhà họ Cố là thể lực rất được hoàng thượng coi trọng và tín nhiệm, không ai có thể lay chuyển được điều này.
Bởi sự tồn tại của thế lực này là vì Đại An, vì hoàng thượng chứ không phải vì bản thân họ.
“Tuy hoàng thượng đã chấp thuận tấu chương của Uông Ấn, nhưng các gia tộc lớn nhất định sẽ phản kháng, trong triều chắc chắn sẽ không được bình yên.
Mỗi sự đổi thay đều đầy trắc trở, nhưng hiện giờ Để Xưởng đã che chở cho sĩ tử bần hàn rồi.” Trưởng công chúa cảm khái.
Nghe vậy, Tề Chiêm Trúc trầm tư.
Đúng vậy, mỗi sự đổi thay đều đầy trắc trở.
Nhưng trong chuyện này, dân chúng bần hàn không phải chịu những gian nan trắc trở đó mà vẫn được lợi về sau, vì đã có Đề Xưởng che chắn.
Dễ dàng đạt được, phần lớn sẽ khiến người ta không biết quý trọng.
Sau khi dân chúng nghèo khó vùng dậy, tiếp nhận thể lực lấy được từ chỗ gia tộc lớn, liệu có biết rằng những thế lực này chẳng dễ gì đoạt được hay chăng? Chuyện gì cũng có Đề Xưởng che chắn phía trước, về lâu về dài cũng không tốt đối với các sĩ tử bần hàn và Đại An...
Bấy giờ, Trưởng công chúa đứng lên, cáo từ Tề Chiêm Trúc.
Không cần phải nhiều lời hơn, những gì bà muốn Quốc Công gia biết đều đã nói cả rồi.
Lúc này Quốc Công gia trầm lặng, chắc hẳn sau đó sẽ mời tế tửu Quốc Tử Giám Triệu Phác tới đây.
Với những gì bà hiểu về hai người họ, chỉ mấy hôm nữa thôi, đám sĩ tử nhất định sẽ có động tĩnh.
Vậy là bà đã hoàn thành việc Uông Ấn nhờ mình rồi.
Có điều, nghĩ đi nghĩ lại, bà vẫn quyết định giúp Uông Ấn thêm một việc nữa, để hắn được thuận lợi hơn.
Sau khi trở lại phủ Trưởng công chúa, bà gọi Trưởng sử Triệu Phụng tới rồi bảo: “Lập tức cử người đến phủ Thừa Ân Công, kín đáo tiết lộ tin tức ra ngoài...” Trong triều náo nhiệt như vậy, cô em dâu của bà chắc cũng sẽ rục rịch, phải để bà ta tham dự vào mới được.
Chiều hôm đó, phủ Thừa Ân Công gửi một phong thư mật vào cung, nhanh chóng được đưa đến tay Lục Cầm cố cổ ở cung Khôn Ninh.