Chap 90:
Lại một buổi sáng như bao ngày, tôi vươn vai ngáp dài cho đã cái mồm, đưa tay ra thì đã thấy cái chăn đang yên ấm trên thân thể.
- Hì chắc lại Trinh nữa đây!
Tôi uể oải đi vào phòng thì không thấy L đâu nữa, rồi đi vào làm vscn. Cầm theo tập Vật lý sang phòng đối diện.
- Cốc…cốc.
Không thấy ai trả lời chỉ thấy cảnh cửa dần mở ra, chỉ còn Phương ở trong căn phòng đó.
- À ừ hai người kia đâu rồi Phương!
- Mình không biết, chỉ biết họ đi từ rất sớm.
- Ừ, thôi hôm nay Phương dạy kèm mình môn lý nhé hề hề! – Tôi đưa tập sách ra.
Tôi bước vào cùng Phương, buổi sáng hôm ấy tôi tập trung vào những bài giảng mà quên đi những chuyện của ngày hôm qua. Tôi uể oải đến lớp rồi nằm chẹp bẹp xuống bàn luôn.
- Ể làm gì mà cái má hơi thâm đen thế kia mầy! – Thằng TS hỏi.
- Hôm qua tao thấy gái xinh quá tông vô cánh cửa được chưa! – Tôi uể oải lườm nó.
- Hề hề ngu thì chết chứ bệnh tật gì! – Nó nói xong quay về chỗ luôn.
Tôi mặc kệ nó vẫn tiếp tục công việc sướng trên cái bàn êm ái kia. Tiếng trống chuẩn bị vang lên thì hai người con gái kia cũng đi vào lớp với vẻ mặt đầy tức giận. Tôi thậm thụt lấy cuốn sách che đi chứ nào dám nhòm vào, lỡ mà mấy nàng có giận cá chém thớt thì chết hề hề. Sau kiểm tra một tiết môn lý tôi lại thỏa mãn với bài làm của mình, đảo mắt sang nàng đã thấy trở lại như mọi ngày, tôi tót lên chỗ nàng hỏi.
- Em sáng nay em với Trinh đi đâu sớm thế!
- Hihi muốn nghe không! – Nàng nhoẻn miệng cười.
- Có có kể nghe với ! – Tôi chăm chú để nghe.
Nàng cầm tay tôi rồi khẽ đánh nhẹ vào, tôi rút vội tay về.
- Ơ anh có làm gì đâu, sao em lại đánh! – Tôi ngơ ngác nhìn nàng.
- Anh này, hôm qua lại làm liều nữa rồi đó, có biết ở đó nguy hiểm lắm không! – Nàng khẽ mếu cái mặt rồi trề môi ra.
- Hề hề anh biết lỗi rồi mà, thôi đừng trề môi nữa mà hề hề!
- Anh đấy, lỡ có chuyện gì em biết làm sao!
- Hì lần sau anh không như thế nữa được chưa!
- Tha cho anh lần này, sáng nay em với Trinh qua nhà em dọn chút rồi về được chưa ngốc hihi!
- À ừ, tại… tại lo cho hai người thôi!
- Mà nè dạo này anh ít qua lại với L đi nghe, em sợ! – Mặt nàng lại mếu đi lần nữa.
- Ừa ừa được rồi mà, anh ít qua lại được chưa, đừng mếu nữa xấu lắm!
- Kệ em hihi!
Chúng tôi lại cười nói vui vẻ, tiếng trống kết thúc buổi học, tôi lại chuẩn bị các thứ rồi đến nơi làm việc. Buổi sáng tôi sang phòng, vẫn ba người con gái đó, tôi lon ton chạy tới bên cạnh nàng để xin được dạy kèm môn anh văn khốn nạn kia. Mấy môn kia thì còn tạm được chứ môn này tôi điên hết cả đầu.
- Nè anh sao lại dùng từ đó.
- T ơi là T sao nghe cứ như con cờ hó bên hàng xóm rú thế! – Trinh cốc đầu tôi.
- T nè phải học các thì đi đã nè! Phương đưa cho tôi.
Từ nhờ một người mà bây giờ đã có tới ba người kèm luôn cho cái thằng dở dở ương ương ngu ngơ với cái môn khốn nạn khốn đốn kia. Nhờ ba người họ tôi cũng đã làm tạm được cái bài kiểm tra ấy. Cuối giờ học của buổi chiều, thằng N thông báo.
- Thông báo, thông báo, eeee hèm thao bống đây hú hú!
- Con mợ mầy hú hú cái con cóc khô à! - Thằng Duy đập bàn.
- Mợ mầy nói lẹ đi tốn giờ của tao tán gái mầy, bận trăm công nghìn việc chỉ để nghe mấy thao bống à! – Thằng TS hừng hực quát.
- Hề hề bình tĩnh chứ, chuyện đâu còn có đó, mấy chú ý kiến hả cho ra ngoài đứng hết giờ.
Sau khi hằm hè lẫn nhau thì thằng N bắt đầu tiếp tục công việc của nó.
- Bây giờ lớp ta chọn một nơi nào đó rộng rãi đẹp đẽ một chút, chắc là nhà con Vy bắp đi ha.
- Ủa để làm gì vậy vậy mầy! – Vy bắp lên tiếng.
- Xuống nhà mầy làm cái trại chứ làm gì, làm đàng hoàng vào vì sẽ có thầy đi chấm điểm đó, ba lớp nào có điểm cao nhất sẽ được vinh dự cùng đoàn trường đại diện tham gia hội cắm trại toàn thành phố ở sân bóng làng P.
- Ok xuống nhà tao cũng được! – Vy nổ đồng ý ngay.
Nhà của nhỏ Vy có khung cảnh tuyệt vời phù hợp cho việc cắm trại. Tôi thì giật mình vì đã sắp đến ngày 26/3 rồi, thời gian chưa gì đã thấm thoắt trôi qua thật nhanh. Sau đó tôi cũng trở lại với mặt đất hòa vào cùng đám bạn để bàn bạc cho việc làm lều trại thật đẹp nhất có thể, chỉ có ba lớp nên sự canh tranh rất khó, ở độ tuổi này chỉ cần được tham gia một lần cắm trại thôi là đã coi như hưởng thụ được sức sống của tuổi trẻ.
- Lớp trưởng làm gì mà cười hoài vậy, có trốn trại từ Biên Hòa ra không đấy! – Con Thảo ngoáy sang tôi.
- Mợ thấy tụi bây náo nhiệt quá cười chơi không được hả hề hề!
- Cười cái con đười ươi ấy, nào cho ý kiến đi nào!
Cả đám đang náo nhiệt tự dưng nhìn hết sang, tột sợ hãi vì có biết trại chủng gì đâu mà bày với vẽ chứ hề hề.
- Ơ bàn tiếp đi đang hay, chứ tao có biết gì đâu hề hề!
- Mầy tin cả lớp hội đồng mầy không! - Thằng N giơ nắm đấm lên.
- Hề hề mấy chú bình tĩnh, nóng thế, thế này thế này nhé được không!
Tôi vẽ cái lều theo suy nghĩ của tôi, cũng từng xem qua mấy cái lều từ trên mạng, cũng may cái điện thoại nàng cho xem video cũng đã thật.
- Sao mầy vẽ nó xấu vãi cả đái thế mầy! – Thằng TS lườm tôi.
- Mợ mầy tao vẽ đại khái thôi chứ có cần đẹp đẽ đâu, còn các chi tiết thắt cột hỏi thằng N ấy.
- Hề hề xấu thật mà ý tưởng được đó! Thằng N xoa cằm như ông già rồi gật gù.
Tôi vẽ cái trại cho lớp tôi là cái cổng có hình tròn như kiểu mấy cái cửa đi vào như kiểu nhà bên trung quốc trong mấy bộ phim cổ trang, xung quanh là hàng rào bằng tre đan chéo với nhau. Bên trong là lều được chia làm ba gian. Gian tiếp tiếp khách đối diện với cổng ở đó có thiết kế cả kệ để ảnh Bác Hồ cùng Quốc Kỳ treo trên đó. Gian sau là nơi ngủ cùng đồ đạc balo các kiểu, gian cuối cùng là phòng thay đồ. Mặc dù bọn cờ hó có hỏi.
- Ủa thế rồi nam nữ ngủ chung hả mầy! – Thằng N lên tiếng.
- Mầy báo với thầy như vầy nè, ngủ tập thể mới có sự đoàn kết thấu hiểu với nhau, tiện trông coi đồ đạc luôn, đấy hay không.
Nghe xong cả lớp cứ ậm ừ các kiểu như mấy ông già bà già ngôi lê la hóng chuyện ấy. Cuối cùng tôi thêm các chi tiết như cột treo cờ, băng rôn, tiêu ngữ, tên chi đoàn, lớp và đèn led thì cũng đã được các bô lão nhất trí đồng ý. Còn tôi sẽ lại có thêm những kỷ niệm tuyệt vời mới bên người con gái tôi yêu.