* Cảm nghĩ của Nguyệt Băng:
Hôm ấy là ngày lễ hội hoa đăng. Rất là náo nhiệt. Nhà nhà đều treo đèn lồng trước cửa. Phố xá đông vui nhộn nhịp. Khắp nơi giăng đèn kết hoa. Nơi đối thơ đối chữ, nơi gánh xiếc biểu diễn tài năng. Nam thanh nữ tú đeo mặt nạ đi lại đầy cả con đường. Đây là một tập tục đối với những cô nương, công tử chưa chồng, chưa thê tử.
Liên cũng kéo ta vào hội chơi. Lần ra ngoài chơi này ta không hề ngụy trang bản thân, để lộ khuôn mặt vốn có của mình. Muội ấy mua hai cái mặt nạ đeo lên. Của ta là hình con hồ ly. Còn muội ấy là hình con thỏ. Chúng ta theo dòng người tới bên hồ thả hoa đăng. Nghe nói ở bên này thả hoa đăng mà đối diện bờ bên kia có người lấy được thì là duyên trời định. Sau khi thả xong, ta mới phát hiện Liên đã không ở bên cạnh. Đứng dậy rời khỏi mép hồ, đi được một đoạn khá xa. Ta quay lại. Trong mơ hồ hình như có một nam nhân ẩn trong bóng tối đã cầm lấy hoa của ta.
Ta không quan trọng lắm liền bước đi tiếp, hòa vào trong dòng người trảy hội. Đột nhiên ta cảm giác được có bàn tay nắm lấy tay ta. Cứ nghĩ là Huyết Liên vì thế ta kéo hắn đi qua biển người. Đây cũng chính là lần gặp đầu tiên của ta và Tử Mặc.
Qua khỏi đám đông, ta quay người lại mới nhận ra ta nhận lầm người. Bởi người đang nắm tay ta là nam nhân cao hơn ta cả cái đầu. Trên mặt cũng đeo mặt nạ giống hệt ta. Ta và hắn cứ thế nhìn nhau. Đúng lúc này, pháo hoa nở rộ giữa trời. Khung cảnh thật là đẹp. Ta bất chợt nhìn lên trời xem pháo hoa. Vì thế hắn liền thừa cơ tháo mặt nạ của ta xuống:
\- Nghe nói một nam nhân tháo mặt nạ của nữ nhân trong đêm hoa đăng thì sẽ là tướng công của nàng ấy.
Lúc đó ta chỉ cảm thấy hắn rất vô sỉ. Nhưng không ngờ sau này ta lại yêu con người đó.
* Cảm nghĩ của Nhan Tử Mặc:
Hôm ây là lễ hội hoa đăng. Ta không hề có dự định tham gia. Chỉ là đi ngang qua một cái, sợi dây tơ hồng của Nguyệt lão đã cuốn lấy ta. Chỉ liếc mắt một cái, ta đã bị thu hút bởi bóng lưng của nàng ấy. Nhưng nàng ấy cứ đi tiếp. Bóng lưng ấy sắp biến mất khỏi tầm mắt. Cảm giác đau thắt từ trái tim truyền đến. Hình ảnh này dường như đã từng trải qua.
Vì thế, trong một phút bốc đồng, ta nắm lấy tay nàng ấy. Cảm giác đó không biết diễn tả thế nào. Tay nàng rất mềm mại, nhỏ nhắn. Cầm tay nàng mà trái tim ta như được lấp đầy. Ta biết, tâm ta bắt đầu luân hãm. Ta không hiểu tại sao mình lại dễ dàng động tâm đến thế. So với việc nghĩ đó là nhất kiến trung tình thì ta lại càng nghĩ đó là một loại bản năng. Có lẽ là liên quan đến thân phận của ta. Bởi càng tu luyện lên cao, ta càng nhận rõ sự thiếu khuyết linh hồn của mình. Linh hồn của ta không được đầy đủ, mà chỉ là mảnh ghép của linh hồn ai đó. Nhưng điều đó thì sao chứ? Cho dù chỉ là mảnh nhỏ của người khác nhưng bây giờ ta có cuộc sống riêng và có người mà ta theo đuổi cả đời. Nguyệt Băng, nàng là thứ ấm áp duy nhất trong thế giới tối tăm không ánh sáng, tràn đầy lạnh giá của ta.
* Cảm nghĩ của Quân Dạ Minh:
Hôm ấy là ngày hội hoa đăng, Lưu Tư Niên nhất quyết kéo ta, Cố Tử Nhiên và Dật Hiểu Phàm ra đây chơi. Bọn ta thuê một chiếc thuyền giữa hồ uống rượu. Nhàm chán, ta ra ngoài hiên hóng gió lại vừa lúc gặp nàng. Chỉ một lần gặp mặt xa xa này, ta đã biết nàng là người ta tìm. Có lẽ ngoại trừ ta ra không ai biết thiên tài mà mọi người ngưỡng mộ lại chỉ là một mảnh linh hồn không được đầy đủ. Có đôi khi ta đã từng mơ thấy một nữ nhân. Khuôn mặt không rõ nhưng sự bi thương luôn quấn quanh. Mỗi lần tỉnh mộng ta đều cảm giác trái tim đau nhói.
Vì thế, ma xui quỷ khiến, ta lấy hoa đăng của nàng lên khỏi mặt hồ cầm trong tay. Ngọn nến ở giữa đã bị thổi tắt. Ta nhìn nó ngẩn ngơ. Nói không rõ cảm xúc trong lòng.
Lần tiếp theo gặp nàng là tại Mê Vụ sâm lâm. Lúc đó nàng ấy giả trang nam nhân. Ta không vạch trần. Chỉ lẳng lặng dõi theo. Có lẽ bởi vì cách nói chuyện của ta khiến nàng ấy không vui, nên không cùng ta tới Đô thành.
Lần thứ ba gặp là tại Hồ Nhân Duyên. Khuôn mặt nàng ấy lúc đó rất bình thường nhưng không hiểu sao ta vẫn nhận ra. Chắc là bởi cảm giác. Nhịn không được muốn nói chuyện với nàng ấy.
Lần thứ tư gặp là tại chợ đêm. Một mình nàng ngồi uống rượu. Vốn chỉ định từ xa nhìn nhưng lại bị phát hiện. Nàng mời ta uống rượu. Có lẽ chỉ là có lệ bởi mời xong liền cúi đầu không để tâm đến kết quả. Ta rất tức giận vì sự vô tâm đó. Ta ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng ngắm nàng.