Liên tiếp sau đó, Nguyệt Băng vẫn không dùng linh lực. Bởi vì màu sắc linh lực của nàng quá đặc biệt cho nên nàng không muốn dùng. Nàng đơn giản chỉ vận dụng sức của bản thân cùng với tốc độ nhạy bén. Tuy vậy đối phó với Giang Niệm Nhu cũng đủ rồi. Chẳng qua vẫn là không thể lộ liễu quá được.
Vì thế trong mắt những người dưới đài là Nguyệt Băng hiểm hiểm né tránh những đòn tấn công của Giang Niệm Nhu. Còn Giang Niệm Nhu lại rất dễ dàng tránh thoát đòn tấn công của đối phương.
Ở một nơi khác trong chính điện của Linh Ương học viện. Chưởng môn và các vị trưởng lão đều có mặt tại đây. Chính giữa chính điện là khung cảnh đang thi đấu. Xem ra là huyễn kính mà chưởng môn biến ra.
Hỏa hệ phong \- Hỏa trưởng lão lên tiếng:
\- Xem ra lần này có nhân tài rồi a.
Thủy hệ phong\- Thủy trưởng lão hảo sảng cười lớn:
\- Giả heo ăn thịt hổ. Ta thích. Các ngươi cũng đừng tranh với ta.
Mộc hệ phong\- Mộc trưởng lão hừ lạnh:
\- Còn không biết là người ta có linh lực không mà cũng đòi thu nhận! Lão yêu bà!
Thủy trưởng lão có vẻ như quen với việc Mộc chưởng lão xỉa xói mình nên làm như không thấy, không hề tức giận mà phản đòn một cách ung dung:
\- Hứ, ai mà biết chứ. Có linh lực hay không lát nữa trắc là biết.Huống hồ có hay không cũng đâu có quan trọng. Chỉ bằng nhan sắc kia vào Thủy phong của ta cũng đủ rồi.
\- Ấu trĩ.
\- Lão già khó tính.
Những người trong điện đều quen nhìn hai người này khắc khẩu nên cũng không xen vào, để mặc họ, tiếp tục nghiêm túc quan sát trận đấu, mỗi người trong lòng bàn tính đều đang đánh rất vang.
Lúc này ở trên lôi đài, Nguyệt Băng cảm thấy kéo như thế đã đủ lâu, không muốn kéo thêm nữa. Vì vậy nàng làm bộ như dồn hết sức mình đánh vào một chưởng. Giang Niệm Nhu biết, mình xong đời rồi. Nữ nhân này, ngay từ đầu đã nắm hết thảy trong lòng bàn tay, bao gồm nàng và những người ở dưới kia. Nàng ta chỉ muốn mượn nàng làm bia đỡ mà thôi.
Đáng ghét, tiện nhân. Ngươi đợi đấy, chúng ta không xong đâu.
Nếu như bị nàng ta đánh khỏi lôi đài vậy thì quá mất mặt rồi. Phụ thân cũng nhất định sẽ phạt nàng. Còn ả tiện nhân kia sẽ thừa nước đục thả câu nói xấu, khinh nhục mình. Không được, so với việc bị đánh bại chi bằng...
Phụt...
Giang Niệm Nhu phun ra một ngụm máu trước khi chưởng phong của Nguyệt Băng đánh đến. Nàng ta giả vờ khó chịu che lại ngực. Liễu yếu đào tơ mà nói:
\- Nội thương của ta lại tái phát rồi. Ta cần nghỉ ngơi một chút. Trận này ta nhận thua.
Nguyệt Băng thu tay lại, nhướn mày nhìn Giang Niệm Nhu. Bộ dáng này, càng nhìn càng chướng mắt. Rõ ràng đánh không lại lại cứ tỏ vẻ làm người tốt nhường thắng vị cho người ta. Quá chán ghét.
Sư huynh quan sát trận bố hô to kết quả trận khiêu chiến:
\- Huyết Nguyệt Băng khiêu chiến Giang Niệm Nhu thành công, đạt được vị trí số 100.
\- Giời ạ, như vậy thật sự đáng tiếc a. Giang nhị tiểu thư tài giỏi thế mà chỉ vì nội thương lại nhận thua a...
Dưới đài bắt đầu ồn ào bênh vực kẻ yếu.
\- Ta cũng thấy như vậy. Giang nhị tiểu thư thật đáng thương.
\- Trận này đấu quá không công bằng rồi.
\- Vị trí số 100 a, cỡ nào may mắn.
\- Cô nương kia nhất định là nhận thấy Giang nhị tiểu thư bị thương mới liên tục kéo dài thời gian, trốn đông trốn tây.
\- Đúng, nhất định là như vậy.