"Thích chơi roi à? Vậy ta đây phải chơi cùng ngươi thật tốt!" Thanh âm lạnh buốt của Mộ Khinh Ca hạ xuống. Huyễn Vân Tiên trong tay phát ra tiếng chuông bạc giòn tai, phóng tới Lam Phi Nguyệt dưới đất.
Bóng roi tập kích bất ngờ, phút chốc phóng đại trong mắt Lam Phi Nguyệt.
Nàng ta hoảng sợ kêu lên: "Đừng!" Đôi tay gắt gao che lấy gương mặt mình, chật vật lăn sang một bên. Nhưng Huyễn Vân Tiên trong tay Mộ Khinh Ca, tốc độ càng nhanh hơn.
Cho dù nàng ta kịp thời tránh né, nhưng roi vẫn hung hăng quật xuống lưng nàng ta.
"A!!!" Tiếng la tê tâm liệt phế hét ra từ miệng Lam Phi Nguyệt. Váy lam trên người nàng ta đã dính đầy bụi đất, phần lưng bị Huyễn Vân Tiên quật đến vải vóc bị xé rách. Máu thịt mơ hồ, có thể thấy được xương trắng.
Phần lưng đau đớn, khiến cả người Lam Phi Nguyệt toát mồ hôi lạnh, đau đến mức run rẩy, hoảng loạn. Ánh mắt nàng ta như tẩm độc bắn về phía Mộ Khinh Ca. Mà Mộ Khinh Ca đã vung roi lên lần thứ hai.
Lam Phi Nguyệt chật vật muốn tránh đi, vẫn bị đánh trúng eo. Cả người bay vụt ra ngoài, hung hăng đập vào vách tường.
"Phốc!" Lam Phi Nguyệt ngã bịch xuống đất, phun ra một ngụm máu đen.
Bóng roi từ Mộ Khinh Ca không ngừng rơi xuống, Lam Phi Nguyệt như con chuột rơi vào dầu nóng, tháo chạy khắp nơi. Nhưng vĩnh viễn không thể thoát khỏi Huyễn Vân Tiên truy tung.
Đây là binh khí nàng ta yêu thích nhất, làm bạn bên người đã mười mấy năm.
Hiện giờ lại rơi vào tay kẻ mình thống hận nhất, làm thương tổn mình.
Lam Phi Nguyệt chốc chốc lại kêu lên thống khổ, trong lòng hận chết Mộ Khinh Ca, hận luôn cả Huyễn Vân Tiên. Huyễn Vân Tiên bị đoạt, biến thành vũ khí sắc bén thương tổn mình, trong lòng nàng ta thì chẳng khác gì phản bội!
...
"Nguyên hoàng, đây có phải quá đáng hay không!" Lam gia chủ đau lòng nữ nhi, nhịn không được tạo áp lực cho Hoàng Phủ Hạo Thiên.
Hoàng Phủ Hạo Thiên nhìn về phía hắn, đôi mắt lộ ra ý tứ như không nghe hiểu Lam gia chủ nói.
Sự thiên vị này, khiến Lam gia chủ hận đến nghiến răng. Hắn cố nén tức giận muốn gϊếŧ người, lên tiếng: "Tiểu nữ đã thua, Mộ tiểu tước gia khinh nhục một nữ tử như thế, đây là việc một đại trượng phu gây nên sao?"
Hoàng Phủ Hạo Thiên còn chưa kịp mở miệng, thanh âm châm chọc của Khương Ly truyền ra: "Lỗ tai nào của ngươi nghe thấy nữ nhi mình nhận thua? Nếu nàng ta không nhận thua, trận đấu dĩ nhiên phải tiếp tục."
"Yêu nữ im miệng!" Lam gia chủ lạnh giọng quát Khương Ly.
Huyết mạch Cổ Vu quốc, có một nửa là huyết mạch Thần thú. Huyết mạch như vậy, ở trong mắt hắn lại biến thành nửa người nửa yêu.
Ánh mắt Khương Ly phát lạnh, sát ý hiện lên.
Hoàng Phủ Hoán lập tức trầm mặt cảnh cáo: "Lam gia chủ, cẩn thận lời nói của mình."
Sắc mặt Hoàng Phủ Hạo Thiên cũng hơi trầm, nhìn về phía Lam gia chủ: "Lam khanh thương nữ nhi, trẫm có thể hiểu. Nhưng không thể giận chó đánh mèo với người khác. Còn không mau xin lỗi Khương nữ hoàng?"
Lam gia chủ bị quở trách đến mặt lúc trắng lúc xanh. Biết mình không cầu được Hoàng Phủ Hạo Thiên, lại cũng không muốn xin lỗi Khương Ly, chỉ hừ lạnh một tiếng ngồi về ghế mình.
Trước mắt, hắn chỉ mong Mộ Khinh Ca đừng quá ác. Nếu hắn thật sự muốn gϊếŧ Lam Phi Nguyệt, vậy Lam gia với hắn sẽ là không chết không thôi!
Lam gia chủ đặt tay lên ghế vịn, gắt gao nắm chặt.
Thái độ của Lam gia chủ khiến đáy mắt Hoàng Phủ Hạo Thiên hiện lên một đường lãnh mang. Sau khi lãnh mang tiêu tán, hắn chuyển mắt nhìn về phía Khương Ly, cười làm lành: "Khương nữ hoàng không cần để ý, Lam gia chủ cũng là dưới tình thế cấp bách nên mới ăn nói lỗ mãng."
Khương Ly cười lạnh nói: "Không sao. Khoản nợ này, luôn có cơ hội đòi lại."
Lời nói của nàng khiến Hoàng Phủ Hạo Thiên không biết phải tiếp lời thế nào, chỉ có thể cười cười cho qua. Hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, đều cảm thấy Lam gia cáo mượn oai hùm đã quen, hiện giờ tỉnh khỏi mộng đẹp, nhưng vẫn không nhận rõ vị trí của mình.
...
Vụt ---!
Vù vù ---!
"A!!!"
Cho dù Lam Phi Nguyệt bây giờ đã mình đầy thương tích, nhưng dung mạo mà nàng ta kiêu ngạo vẫn hoàn hảo không tổn hao gì! Đây là điều khiến nàng ta may mắn.
Nhưng hiện tại cơ thể nàng ta đan xen vết roi, toàn thân máu thịt mơ hồ, miệng vết thương nhiễm máu trộn lẫn cát đất, dơ bẩn không chịu nổi. Không còn sức lực phản kháng.
Nàng ta nằm dưới đất, đôi mắt đầy hận ý gắt gao nhìn Mộ Khinh Ca chậm rãi đến gần.
Khi Mộ Khinh Ca đến gần, ánh mặt trời chiếu xuống sau lưng nàng khiến bóng của nàng đổ về trước. Mà Lam Phi Nguyệt thì nằm trong bóng của nàng.
Lam Phi Nguyệt nhìn nàng, thở hổn hển, hận ý trong mắt không giảm.
Thần sắc Mộ Khinh Ca lạnh buốt, không thèm để ý đến hận ý trong mắt nàng ta, lạnh lùng hỏi: "Roi thứ nhất ngươi vung ra, là muốn hủy mặt ta?"
Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí lại là khẳng định.
Đôi mắt Lam Phi Nguyệt co rụt lại, nàng ta hình như đã đoán được Mộ Khinh Ca sẽ làm gì tiếp theo!
"Không!!! Không!!! Không muốn!!!" Trong mắt nàng ta ngập tràn hoảng sợ. Lúc Mộ Khinh Ca dùng Huyễn Vân Tiên quật nàng ta đau muốn chết, nàng ta đều không lộ ra sợ hãi. Giờ phút này, lại lộ ra hết.
Nàng ta dùng sức lực cuối cùng lắc đầu, ngữ khí cầu xin, muốn thối lui về phía sau. Đáng tiếc, nàng ta dùng hết sức, thân thể căn bản không nhúc nhích nổi.
Mộ Khinh Ca chậm rãi nâng tay, giơ Huyễn Vân Tiên lên.
Nàng cố ý thả chậm động tác, cho Lam Phi Nguyệt cơ hội thoát đi, hoặc là cố tình nhục nhã nàng ta.
Hoảng sợ trong mắt nàng ta tăng đột ngột. Nàng ta không thể tưởng nổi sau khi mặt mình bị phá, sẽ phải trải qua cuộc sống thế nào. Mặt, là kiêu ngạo của nàng ta.
Nếu bị phá hủy như vậy, tương lai nàng ta dùng cái gì giành được Thánh Vương bệ hạ ưu ái?
Tiếng roi Huyễn Vân Tiên rít gào, đánh úp tới khuôn mặt Lam Phi Nguyệt.
Nàng ta bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến sững sờ tại chỗ, chỉ có thể gắt gao trợn to mắt nhìn chằm chằm roi rơi xuống.
Vụt --!
"Chúng ta nhận thua!" Thanh âm Lam gia chủ và thanh âm quất roi đồng thời vang lên.
"A!!!" Cùng với đó, Lam Phi Nguyệt gào lên tê tâm liệt phế. Nàng ta bụm mặt, lăn lộn dưới đất. Máu thịt đã nhuộm đỏ gương mặt nàng ta. Mộ Khinh Ca vẫn hững hờ đứng tại chỗ.
Lời phụ thân đã nhắc nhở nàng ta, thanh âm run rẩy hô lên: "Ta nhận thua! Ta nhận thua!"
"Phù!" Hoàng Phủ Hoán thở hắt ra, tựa lưng vào ghế ngồi, ánh mắt bội phục: "Mộ tiểu tước gia đúng là xuống tay được!" Quả thực chính là lạt thủ tồi hoa! (*)
(*) Lạt thủ tồi hoa: không biết nhẹ tay, phá hư cái đẹp.
Đương nhiên tại trước mặt Khương Ly, Hoàng Phủ Hoán không có can đảm nói ra nửa câu sau.
Khương Ly cười lạnh như lẽ dĩ nhiên: "Đối xử với địch nhân thì cần thương hương tiếc ngọc sao? Địch nhân chính là địch nhân, không phân chia nam nữ đẹp xấu."
Lời nói của nàng, khiến Hoàng Phủ Hoán trầm mặc.
Lần đầu tiên hắn nghiêm túc đánh giá Khương nữ hoàng Cổ Vu quốc. Dường như dưới bề ngoài quyến rũ mỹ diễm khác người, là một trái tim khác biệt, khiến người ta động tâm.
Nàng quyết đoán, tàn nhẫn, còn có ân oán rõ ràng, tính cách nhiệt liệt như ánh dương, đều ở một khắc này hấp dẫn Hoàng Phủ Hoán.
"Nhìn cái gì? Muốn chiếm tiện nghi của bổn nữ hoàng à?" Khương Ly trừng mắt, hung tợn quét mắt nhìn Hoàng Phủ Hoán.
Thế nhưng, ngữ khí bao hàm cảnh cáo rơi vào tai Hoàng Phủ Hoán, lại giống như giọng điệu hờn dỗi chọc lòng người, khiến người yêu mến. Hắn yên lặng thu hồi ánh mắt, không muốn để cho Khương Ly phát hiện ý nghĩ trong lòng hắn.
Lam Phi Nguyệt nhận thua, cửa sắt mở ra. Người Lam gia đã sớm chờ bên ngoài, vội vàng chạy vào nâng Lam Phi Nguyệt rời đi.
"Từ đã." Khi người Lam gia chuẩn bị rời đi, Mộ Khinh Ca đột nhiên lên tiếng.
Người Lam gia bây giờ nhìn thấy Mộ Khinh Ca như nhìn thấy ma quỷ, đột nhiên bị nàng gọi làm cho cả đám sợ tới mức hồn vía lên mây.
Mộ Khinh Ca ném Huyễn Vân Tiên đã nhiễm máu thịt Lam Phi Nguyệt xuống dưới chân họ, câu môi cười lạnh: "Đừng quên roi của đại tiểu thư các ngươi."
Người Lam gia vội vàng nhặt Huyễn Vân Tiên lên, thoát khỏi 'lung'.
Mộ Khinh Ca ngẩng đầu giương cằm lên, nhìn về phía Lam gia chủ trên hành lang.
Ánh mắt hai người đụng nhau giữa không trung, nổ ra tia lửa.
Lam gia chủ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp phất tay áo rời đi. Bộ dáng vội vàng kia, chắc là muốn chạy về trị liệu thương thế cho Lam Phi Nguyệt.
Đợi khi hắn rời khỏi, Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết âm thầm trao đổi ánh mắt. Đáy mắt đồng loạt nổi lên ý cười quỷ dị mà âm lãnh.
...
Thiên Đô, Lam phủ.
Lam Phi Nguyệt một thân đầy máu, không biết sống chết bị nâng vào Lam phủ, làm sợ hãi người trong phủ.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí Lam phủ trở nên khẩn trương.
Lam gia chủ đứng ngoài cửa phòng Lam Phi Nguyệt, nhìn nô tỳ trong phủ không ngừng ra ra vào vào phòng Lam Phi Nguyệt, nước trong vắt bưng vào đều biến thành máu loãng khi bưng ra.
Thậm chí, có chút máu loãng còn nổi một ít thịt vụn.
Mỗi lần thấy cảnh này, hận ý trong lòng Lam gia chủ lại tăng thêm một phần. Hàm răng cắn đến phát đau!