Edit: Diệp Lưu Nhiên
Cảnh Thiên cứ vậy đi rồi?
Mộ Khinh Ca bỗng thấy hơi buồn cười.
Xem ra hoàng lịch hôm nay viết không nên đánh nhau. Nếu không nàng đấu ba trận, đã có hai trận không đánh đã lui?
Nhưng sau hôm nay, Mộ Khinh Ca cảm thấy mình bắt đầu thưởng thức Cảnh Thiên.
Vốn tưởng hắn chỉ là một kẻ kiêu căng ỷ vào thiên phú, không ngờ cư nhiên còn có công lực ẩn nhẫn. Mộ Khinh Ca nhìn ra được, Cảnh Thiên cuối cùng chịu từ bỏ không phải vì mình, mà là vì gia tộc.
Một người vì gia tộc, có thể từ bỏ lợi ích của mình. Dù hư hỏng, cũng không hư hỏng đến nỗi.
Vốn tưởng sẽ tranh đấu giải quyết ân oán, vậy mà cứ thế kết thúc.
Mộ Khinh Ca chợt thấy hứng thú rã rời, định rời khỏi 'lung'. Đột nhiên cửa sau lưng lại khép kín. Nàng quay đầu nhìn, mới phát hiện cư nhiên là tiểu thư Lam Phi Nguyệt.
Mộ Khinh Ca hơi nhướng mi, dựa theo Khương Ly nói, vị nữ tử thanh lệ tuyệt luân khí chất như tiên, xem như là tình địch mình.
Lam Phi Nguyệt vẫn mặc váy lam không thay đổi, gió nhẹ thoáng lướt, mờ ảo như tiên.
Trong tay nàng ta cầm một cây roi mềm phiếm hàn quang, đối diện Mộ Khinh Ca.
Rời khỏi Ly cung, nàng ta không còn đeo khăn che mặt nữa. Bây giờ cũng vậy, Mộ Khinh Ca có thể thấy rõ gương mặt lạnh buốt như băng của nàng ta, hiện đầy sát khí lăng lệ.
Ánh mắt nàng ta nhìn Mộ Khinh Ca, tràn đầy oán độc không che giấu.
Mộ Khinh Ca hơi híp mắt, không hiểu lúc nào mình tự nhiên lại trêu chọc phải vị đại tiểu thư này.
Dù nàng được Tư Mạch triệu kiến một mình, thì cũng là thân phận nam tử, vậy mà vẫn có thể khiến vị đại tiểu thư này ghen ghét sao? Tuy là thân nữ nhân, nhưng Mộ Khinh Ca cũng chẳng hiểu lý do khiến một nữ nhân ghen ghét.
"Mộ Khinh Ca, hôm nay cho ta xem, ngươi đến tột cùng có điểm nào đáng giá để Thánh Vương bệ hạ coi trọng!" Lam Phi Nguyệt vung tay lên, quất roi xuống đất, đột nhiên roi dài như rắn uốn lượn giữa không trung, quấn bên Lam Phi Nguyệt.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca dừng trên roi dài, hơi ngưng lại, 'Bảo khí!"
Mộ Khinh Ca thầm cảm thán: 'Tứ đại gia tộc có khác! Đệ tử trẻ tuổi trong nhà, binh khí đều là Bảo khí. Như vậy với nội tình thâm hậu trong gia tộc, phải chăng sẽ có Thần khí? Đáp án cơ hồ là chắc chắn!'
Chẳng qua, Thần khí đối với tứ đại gia tộc mà nói, cũng không phải có thể tùy tiện lấy ra.
Mộ Khinh Ca suy đoán, nếu trong tay Lam Phi Nguyệt có Thần khí, vậy hiện tại tuyệt sẽ không lấy Bảo khí đối phó nàng.
Cũng trong lúc đó, roi dài trong tay Lam Phi Nguyệt vũ động như rắn, phát ra tiếng vang chuông bạc.
Tiếng vang dần quanh quẩn trong 'Lung'. Ban đầu Mộ Khinh Ca nghe thì không thấy gì, nhưng nghe một lúc vậy mà có cảm giác choáng váng đầu óc, cảnh tượng trước mắt dần trở nên mơ hồ.
'Đúng là một món Bảo khí âm hiểm!'
Mộ Khinh Ca nháy mắt vận linh lực, đánh tan cảm giác choáng váng này, ánh mắt vẫn mờ mịt như cũ nhìn về phía Lam Phi Nguyệt.
Bảo khí đều mang chút năng lực tăng phúc phụ trợ, mạnh hơn Linh khí. Nếu nàng không đoán sai, roi dài của Lam Phi Nguyệt mang năng lực phụ trợ có thể mê hoặc nhân tâm.
Một khi mê hoặc đối thủ, khiến động tác và phản ứng của đối thủ trở nên chậm chạp. Vậy thì đối với Lam Phi Nguyệt, chính là lúc bắt đầu gϊếŧ chóc.
Mộ Khinh Ca cố ý làm ra dáng vẻ bị mê hoặc, chính là muốn nhìn xem đến cùng Lam Phi Nguyệt định đối phó nàng thế nào!
Quả nhiên khi thấy ánh mắt nàng hoảng hốt, thần tình mê man, cặp mắt bị ngâm trong thù hận của Lam Phi Nguyệt ngưng lại, bắn ra quang mang hung ác thực chất.
Nàng ta dùng sức huy roi dài, linh lực hỗn loạn sắc bén hóa thành quang nhận phóng tới mặt Mộ Khinh Ca. Nếu bị đánh trúng, chỉ sợ không chỉ đơn giản lưu lại vết thương, mà lực độ cũng đủ khiến vết thương sâu có thể thấy xương, không thể hồi phục như cũ.
'Cư nhiên muốn hủy mặt mình!'
Quỹ đạo huy roi tới khiến Mộ Khinh Ca dễ dàng đoán ra mục đích.
Tiên ảnh (Bóng roi) rõ ràng hiện ra dưới đôi mắt thanh thấu của nàng, dần dần tới gần.
Vốn đôi mắt Mộ Khinh Ca hoảng hốt đột nhiên trở nên sắc bén lạnh băng. Nàng nghiêng người nhảy, giao nhau với roi dài quất xuống. Roi dài thất bại, hung hăng quất xuống mặt đất, mặt đất lập tức xuất hiện một vết roi sâu bằng nửa ngón tay.
Mà thân ảnh Mộ Khinh Ca nhanh chóng đổi vị trí, mặt đất chỉ còn lưu lại ảnh ảo.
Một kích thất bại, Lam Phi Nguyệt hận độc Mộ Khinh ca. Nàng ta lại huy roi lên, không ngừng quất tới những hư ảnh kia, tiếng chuông vang lên không ngừng. Vô số bóng roi đan chéo thành lưới, quất lên bụi bặm, che giấu trên không, ngăn trở tầm mắt người hành lang nhìn vào.
Lam gia chủ ngồi trên hành lang nhíu mày, có chút khẩn trương.
Nhưng kết quả như vậy là do nữ nhi bảo bối của hắn tạo ra, hắn có thể nói cái gì? Hiện giờ, hắn chỉ có thể mong Lam Phi Nguyệt thành công giáo huấn Mộ Khinh Ca, trừ đi ác khí đáy lòng.
Tập trung nhìn bóng roi và tro bụi ngăn cản trên không trung, Hoàng Phủ Hoán đột nhiên nói: "Bảo khí của Lam Phi Nguyệt tên là Huyễn Vân Tiên. Có công năng tăng phúc ở bốn phương diện mê huyễn, tốc độ, lực lượng, sắc bén. Không chỉ đền bù cho phương diện thân nữ nhi thiếu sót, hơn nữa nàng ta luyện tập tiên pháp đã hơn mười năm. Huyễn Vân Tiên được nàng sử dụng thành thạo. Dù Thẩm Bích Thành đụng phải, cũng sẽ cảm thấy đau đầu khó chơi."
Hắn nêu Thẩm Bích Thành ra làm ví dụ, chính là vì Thẩm Bích Thành có thể đánh ngang tay với Mộ Khinh Ca.
Khương Ly chuyển mắt dừng trên người hắn, thấy giữa mày hắn ẩn ẩn lo lắng. Tuy nàng không hiểu sao Hoàng Phủ Hoán khẩn trương cho an nguy Mộ Khinh Ca như vậy, nhưng nàng vẫn nói: "Yên tâm đi, Mộ Khinh Ca sẽ không dễ dàng bị đánh ngược đâu."
Hoàng Phủ Hoán nhíu mày, theo bản năng nhìn phụ hoàng mình.
Hoàng Phủ Hạo Thiên nhận được tầm mắt nhi tử, chỉ là nhẹ lắc đầu, cho hắn ánh mắt tạm thời đừng nóng nảy.
Vụt vụt vụt vụt --!
Tiếng roi không ngừng vọng trong 'lung', tốc độ Lam Phi Nguyệt đã kéo lên cực hạn, nhưng vẫn không thể đánh đến chân thân Mộ Khinh Ca. Thậm chí tầm nhìn không bắt được quỹ đạo di chuyển của nàng.
Nàng ta khó thở, hừ lạnh: "Hừ, chỉ biết né tránh, khác gì đám chuột nhắt? Kẻ như ngươi, sao lại được Thánh Vương bệ hạ coi trọng chứ!"
Nàng ta muốn chọc giận Mộ Khinh Ca chính diện đối kháng mình. Theo nàng ta thấy, Mộ Khinh Ca trốn tránh chỉ có thể chứng minh, hắn không dám chính diện đối kháng mình. Nếu vậy, đối chiến chính diện, nàng ta nhất định có thể thắng, sau đó hung hăng giáo huấn hắn!
Đánh nát cái mặt yêu nhan hoặc chúng kia!
Theo lời nàng ta rơi xuống, thanh âm Mộ Khinh Ca đột nhiên vang lên sau lưng: "Ta vẫn luôn đứng sau ngươi, ngươi lại không phát hiện."
Nàng chưa bao giờ tránh thoát, càng nhìn Lam Phi Nguyệt tu vi Lam cảnh đỉnh vào trong mắt.
Lam Phi Nguyệt cả kinh, phản ứng trong tay càng nhanh.
Huyễn Vân Tiên đột nhiên thu hồi, đánh về phía phát ra tiếng.
Nhưng khi tay nàng ta giơ lên, cánh tay bị Mộ Khinh Ca bắt lấy, không thể động đậy.
Lam Phi Nguyệt đại kinh thất sắc, nàng ta không thể phản kháng lực lượng của Mộ Khinh Ca!
Nàng trừng lớn mắt, Mộ Khinh Ca gần trong gang tấc khiến nàng ta có cảm giác bị xâm phạm. Nàng ta nhíu mày, bộ mặt dữ tợn kêu lên: "Ta móc mắt ngươi!"
"Nữ nhân điên!" Mộ Khinh Ca nói, một phát đoạt lấy Huyễn Vân Tiên trong tay nàng ta. Dùng lực một chút, ném Lam Phi Nguyệt lên không trung.
"A!!!" Cảm giác không trọng lực khiến Lam Phi Nguyệt kinh sợ hét lên.
Mà thân thể nàng ta như con diều đứt dây, lưu lại một đường cong trên không trung, dừng thật mạnh trong 'lung', thổi lên bụi bặm dưới đất.
Huyễn Vân Tiên không thi triển, bóng roi và tro bụi che đậy tầm mắt cũng dần tiêu tán.
Tình huống hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người. Chỉ thấy Lam Phi Nguyệt quỳ rạp dưới đất, mà Mộ Khinh Ca không hề tổn hao gì đứng đó, trong tay đang cầm Huyễn Vân Tiên của Lam Phi Nguyệt.
Lam gia chủ đại kinh thất sắc, đứng bật dậy, sắc mặt âm trầm khó coi.
Hoàng Phủ Hạo Thiên hơi nâng lông mày anh tuấn, đôi mắt tựa hồ thả ra ý cười nhạt.
Lão nhân viện trưởng Dược Tháp như ngủ mà không phải ngủ, lẩm bẩm một câu, khóe miệng giương lên hơi cười.
Hắc Mộc và Lâu Huyền Thiết tức thì hơi chờ mong, như ước gì Mộ Khinh Ca làm quá một chút, hoàn toàn chọc giận Lam Phi Nguyệt đến đáy lòng hận ý!
Mà những người khác đều chờ mong động tác tiếp theo của Mộ Khinh Ca. Là thương hương tiếc ngọc buông tha Lam Phi Nguyệt, trực tiếp kết thúc? Hay là làm thêm gì đó.
"Mộ tiểu tước gia đã thắng. Lấy phong độ của hắn, đại khái sẽ kéo Lam Phi Nguyệt ra khỏi 'lung'." Hoàng Phủ Hoán cực có nắm chắc.
Nhưng, Khương Ly lại khịt mũi coi thường lời hắn nói.
Nàng sâu kín nói: "Lấy tác phong của gia hỏa kia, chỉ sợ thi đấu chưa kết thúc nhanh vậy đâu."
Hoàng Phủ Hoán khó hiểu nhìn về phía Khương Ly.
Theo hắn thấy, trận đấu rõ ràng đã kết thúc. Binh khí Lam Phi Nguyệt bị đoạt, người cũng ngã dưới đất, ai nấy đều thấy được thắng bại thế nào.
Chỉ là, hắn còn chưa kịp hỏi cẩn thận, đã thấy Mộ Khinh Ca ở trong 'lung' giơ cao Huyễn Vân Tiên lên...