Đi cùng viện phó, Phượng Cửu đã đến thăm các đạo sư bị thương và cảm ơn bọn họ, cảm ơn họ vì đã không ngại nguy hiểm mà ra tay cứu giúp, khi chuẩn bị rời đi, nhìn thấy đạo sư Lư bước tới với sự giúp đỡ của đạo sư Lữ.
"Phượng Cửu" : Lư đạo sư có chút ngại ngùng gọi.
"Lư đạo, sức khỏe của ngươi tốt hơn rồi": nàng cười hỏi, thấy khí sắc không tệ đã biết đang hồi phục tốt.
"Tốt hơn rồi, ta nghe nói ngươi đã tới, nên đặc biệt nhờ lão Lữ dìu tới cám ơn ngươi, ta ngày đó còn lớn tiếng mắng ngươi, nhưng ngươi lại không tính toán hiềm khích trước đó mà cứu ta, ta thật sự có chút kích động và có chút xấu hổ."
"Ngươi là vì thân thể không tốt nên tính tình mới không tốt, điều này dễ hiểu."
"Dù thế nào đi nữa, ta vẫn phải cảm ơn ngươi. Ta nghe nói rằng ngươi xảy ra chuyện, ta cũng không thể đi xem ngươi, thật sự xin lỗi."
"Chỉ là một vết thương nhỏ, gần như đã lành". Nàng cười nói, sau đó dặn dò hắn chú ý hồi phục nhiều hơn, nói chuyện phiếm một hồi rồi cùng viện phó rời đi.
Khi ra ngoài, nàng từ biệt viện phó rồi tự mình rời đi.
Về phần các đạo sư học viện và những người khác, hiện tại nàng rất yên tâm, nhân tình này nhất định sẽ đền đáp trong tương lai. Về phần chợ đen, sau khi nghĩ đi nghĩ lại chỉ có ba người, trực tiếp gửi cho họ ba lọ dược tề.
Không mong muốn cùng một lúc xuất ra hàng chục lọ thuốc, nhất định sẽ gây oanh động, nhưng đối với thi trường chợ đen nàng có thể lấy ra ba lọ.
Trở lại động phủ, nàng tìm và lấy ra ba lọ dược trong không gian.
Buổi tối, Quan Tập Lẫm đến gặp nàng và mang cho nàng một giỏ hoa quả.
"Tiểu Cửu, tiểu Cửu xem ta mang tới cho ngươi cái gì cái gì". Anh cười ngồi xuống bàn đá cầm cái bóng, ném cho ba con thú mỗi con một quả và hướng về la lớn.
Phượng Cửu đi ra, nhìn thấy hắn cười nói:" Ca, ta còn đang nghĩ để Lão Bạch tới tìm ngươi thì ngươi đã tới rồi".
"Ồ, tìm ta có chuyện gì vậy?" Hắn ngạc nhiên nhìn nàng đồng thời đưa qua nàng 1 quả:" Đã rửa sạch rồi, ăn đi".
Phượng Cửu nhận lấy và nói:" Lấy từ đâu, ở học viện không có thứ này".
"Nhờ quan hệ mua về". Hắn mỉm cười ngồi xuống bàn.
"Chuyện là như vầy, hội trưởng chợ đen bọn họ đã giúp ta ngày hôm đó. Ta muốn đưa họ chút tạ lễ, muốn ngươi đưa qua giúp ta một chuyến.
"Được, không vấn đề gì, có điều ngươi phải đưa ta thủ lệnh của viện trưởng nếu không sẽ không thể ra khỏi sân". Hắn nói, lại hỏi:" Ngươi muốn đưa cho họ cái gì?"
Phượng Cửu cười nhẹ:" Qùa tặng tất nhiên phải tặng thứ họ cần nhất".
Cô lấy ra ba lọ đan dược nội thương giao phó một chút đồng thời đưa thủ lệnh cho hắn để mai đưa đi.
Sau khi Quan Tập Lẫm ghi chép, đem cất đồ đạc rồi ngồi với nàng một lúc rồi mới rời đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn mang theo thủ lệnh rời học viện, đi về hướng chợ đen phía đông thành phố.
Tại chợ đen, những người trong cuộc đang nói chuyện bí mật trong những ngày này, bởi vì kể từ khi hội trưởng công hội, trưởng lão và tu sĩ Kim Đan trở về sau vết thương ngày hôm đó, Qủy Y cũng không cho người đến nói lời cảm ơn, khiến bọn họ cảm thấy may mắn vì lúc đó không đi theo, trong lòng có chút hả hê.
"Thật may là ngày hôm đó chúng ta không có đi. Ngươi xem, hội trưởng và Cung trưởng lão sau mấy ngày hồi phục vẫn còn tái nhợt. Lúc sáng, ta còn thấy Cung trưởng lão vừa ho vừa ôm ngực".
"Cung trưởng lão là người tu luyện Nguyên Anh cấp hai, hơn nữa còn bị thương còn bị thương thế này, có thể thấy được lần này cứu người là tốn công mà không có kết quả".