Khi mọi người rời đi, Phượng Cửu đứng lên nhìn hai con thú và nói: "Ta đến xem thương thế của các vị đạo sư một chút, các ngươi trông coi phủ đừng có chạy lung ."
Khi đang nói chuyện, nàng lấy ra ba món đan dược ném cho hai con thú mỗi con một viên, viên còn lại ném cho tiểu Hắc đang ngồi bên cạnh động phủ.
"Chủ nhân, vết thương của ngươi còn chưa được giải trừ, ngươi muốn đi đâu? Không dưỡng thương cho tốt mà lại đi rồi sao?" Lão Bạch nuốt đan dược vào và nhìn nàng hỏi.
"Các vị đạo sư vì cứu ta, cùng với vị Nguyên Anh đều bị thương, không xuống giường được là một chuyện, nay ta đã tốt lên ta có thể không đi thăm một chút sao?
Nàng cầm Thất Thải Lưu Ly Vũ ném ra và nhẹ nhàng ngồi lên rời đi, nàng không đi đến học viện, mà là đi đến ngọn núi chính nơi của viện trưởng và viện phó trước.
Khoác trên mình bộ áo xanh, ngồi trên Thất Thải Lưu Ly Vũ, hai chân rũ tự nhiên trong không trung, nhẹ nhàng đi về hướng viện chủ. Trong học viện, đám học sinh chợt thấy thân ảnh đang lướt trên bầu trời, ánh mắt phức tạp và nghi hoặc trong bụng.
Tìm kiếm ngày trước, chứng kiến sự việc kia, tại viện học sinh tạo thành tin tức không thu nhỏ, dù sao chúng không được tận mắt nhìn thấy toàn bộ học viện dốc hết sức chiến đấu, tập hợp các đạo sư Kim Đan trở lên đi tìm một học sinh tên.
Bởi vì nghi hoặc, bọn hắn cũng thử nghe ngóng, cũng chỉ biết rõ là Phượng Cửu thuộc đẳng quốc cấp chín, muốn tra những thông tin khác về hắn nhất thời bán hội cũng không tra ra được tin tức nào khác liên quan đến hắn. Nhưng bởi vì sự việc kia, bọn hắn trong thâm tâm biết rõ rằng Phượng Cửu này lai lịch không đơn giản.
Tại Linh viện, Nhiếp Đằng nhìn từ xa thấy thân ảnh ngồi Thất Thải Lưu Ly Vũ trong không trung bay qua, bay về hướng ngọn núi chính, ánh mắt cố định dõi theo cho đến khi nàng biến mất khỏi tầm mắt. Xem ra vết thương trên người nàng cũng đã tốt.
Đi vào viện chủ, ngoài gặp viện trưởng cùng viện phó bên ngoài còn có cả Mạch Trần công tử, nàng mỉm cười: "Viện trưởng, viện phó, Mạch Trần công tử hôm nay ta đến đây là nói lời cảm tạ, còn muốn mời viện phó cùng đi hỏi thăm các vị đạo sư bị thương."
"Phượng Cửu? Vết thương của ngươi đã lành? Làm sao không nghỉ ngơi thêm hai ngày rồi xuống giường đi lại?" Viện phó thấy nàng tới, bận bịu ra hiệu bảo nàng ngồi xuống.
"Ừm, vết thương trên người đã hồi phục được đã gần lành lặn."
Nàng cũng không khách khí, liền đến cạnh bàn đá ngồi xuống, thấy Mạch Trần nhìn nàng từ lúc mới đến, nàng không khỏi cười một tiếng: "Mạch Trần công tử, đừng có cảm hứng thú vị đối với ta, ta là hoa đã có chủ."
Mạch Trần nhìn cái liếc mắt của nàng, dời ánh mắt, bưng chén trà lên nhấp một ngụm mà không nói lời nào.
Viện trưởng cùng viện phó nhìn tới đây, không khỏi nhìn nhau, viện trưởng cười nói: "Phượng Cửu, đám đạo sư đã có dược viện và đan viện chiếu cố chăm sóc, thân thể hiện tại đã hồi phục không tệ, chỉ có mấy phần trọng thương khá nặng còn chưa xuống giường được, nếu ngươi muốn đi xem liền để viện phó đi cùng ngươi."
"Được". Nàng đứng lên nhìn về phía viện phó: : "Vậy xin làm phiền viện phó."
"Ha ha, không phiền, không phiền." Viện phó cười nói, một bên đứng lên cùng nàng đi ra ngoài.
Đợi bọn hắn rời đi, viện trưởng mới nhìn Mạch Trần: "Ngươi khẳng định chính là nàng sao? Có cần đưa nàng về gặp sư tôn của ngươi hay không? Có điều, theo như tính tình Phượng Cửu, muốn dẫn nàng đi gặp sư tôn đoán chừng có chút khó khăn."
Mạch Trần lắc đầu: "Không cần, ta tự mình đi hồi bẩm sư tôn một chuyến là được, nàng không cần đi,"
"Còn cần trở về sao?"
Mạch Trần nhìn ra phía thân ảnh đã biến mất, chậm rãi nói: "Tự nhiên về được."