Bạc Tư Ngự bị một tát làm cho choáng váng, vốn dĩ dựa vào giá trị vũ lực của hắn hẳn không nên bị một Omega đánh trúng, thứ nhất là bởi vì hắn không có phòng bị, và thứ hai cũng không tin rằng cậu ta lại lớn mật như vậy.
Kết quả trên thực tế đã giáng cho hắn một cái tát vào mặt.
"Bạch Dung!"
"Cậu!” Tiêu Nghị còn chưa đi xa đã nghe thấy một tiếng 'bang', sau đó quay đầu lại liền thấy Cậu của mình đang bóp cổ A Dung, "Cậu! Người làm gì vậy?"
"Cháu trước tiên hỏi xem nó muốn làm cái gì!” Bạc Tư Ngự bóp cổ cậu ta, không có một chút thương hại nào, hơn nữa sức lực trên tay không ngừng tăng thêm, khí thế toàn thân chỉ có ở Alpha, thiếu chút nữa áp Tiêu Nghị quỳ xuống.
Bạch Dung bị hắn bóp chặt cổ, cố gắng kéo bàn tay to lớn đang bóp cổ mình ra, không thể phát ra tiếng động nào chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu với Tiêu Nghị.
Cũng không thể trơ mắt nhìn cậu ta chết đi, Tiêu Nghị lo lắng muốn kéo tay hắn ra nhưng lại không dám, "Cậu, người thả A Dung ra trước, Cậu! Cậu thả em ấy ra trước đi, dù gì em ấy cũng là vợ của cháu."
Nghe được câu này Bạc Tư Ngự thật sự buông tay ra, hai mắt lạnh lùng nhìn Bạch Dung trượt chân ngã xuống sàn, trong mắt không có một tia cảm xúc giống như đang nhìn một người chết.
“A Dung, em không sao chứ?” Tiêu Nghị cúi người đi qua đỡ người ngồi dậy, “A Dung.”
Một tát này không nặng nhưng rất khó chịu, Bạc Tư Ngự liếc nhìn hai người đang ngồi trên mặt đất, vẻ chán ghét không chút nào che giấu, "Cút khỏi Bạc gia."
Tiêu Nghị không dám nói gì, nâng Bạch Dung lên, hơi khom lưng, "Cậu, chúng cháu đi trước."
Bảng dịch này chỉ đăng tại W?️ttp?️d và W☯️rdPress chính chủ Huyết Vũ@TDHin99
Các trang web app ăn cắp: TYT, truyenfull, truyenwiki1, truyenlol và một số trang web khác.
Bạch Dung đưa hai tay lên che lại cái cổ đỏ bừng của mình, đi theo Tiêu Nghị lảo đảo rời đi, sợ tới mức không dám quay đầu lại, vừa rồi hắn thật muốn giết mình.
Cổ sát khí kia, bản thân cậu ta có thể cảm nhận được.
Nhìn bọn họ rời đi Bạc Tư Ngự kinh tởm không chịu được, không biết trong đầu người kia chứa cái gì. Xoay người lên lầu, muốn đi cầu Dương Dương cho ôm ấp hôn hít nâng lên cao.
Mạc Chi Dương đang nhìn bụng của mình, lớp vải hơi mỏng quả thực có thể thấy bụng hơi phồng lên, hóa ra không phải ăn quá nhiều, mà là thật sự đang mang thai.
Trong khi đang nghiên cứu bụng của mình, Bạc Tư Ngự liền nổi giận đùng đùng đẩy cửa bước vào, Mạc Chi Dương vừa nhấc đầu lên liền nhìn thấy dấu tay không quá rõ in trên mặt hắn.
Trong lòng lộp bộp một chút: Cậu ta đánh thật nha.
"Dương Dương, anh bị đánh.” Bạc Tư Ngự vừa ủy khuất vừa bực bội bước tới, đột nhiên bổ nhào lên giường, vươn tay túm túm góc áo của cậu, “Người đàn ông của em bị đánh.”
Mạc Chi Dương giả bộ kinh ngạc, đột nhiên ngồi thẳng dậy, "Thật vậy sao? Là ai! Ai dám đánh anh!"
Kỹ năng diễn xuất tinh vi khiến người líu lưỡi.
Quả nhiên Bạc Tư Ngự không nhận thấy cậu có gì bất thường. Ngồi lên giường áp mặt lại gần, "Em nhìn này, dám đem mặt người đàn ông của em đánh đỏ."
“Ai cha cha, em thật đau lòng huhuhu.” Mạc Chi Dương cố gắng hết sức để kìm lại nụ cười, cau mày nhìn nghiêm túc nhìn sườn mặt của hắn, thật ra dấu tay này không nghiêm trọng.
Trong lòng thầm mắng: Bạch Dung này quá yếu ớt, nếu là mình, một cái tát có thể đánh sưng luôn mặt hắn.
Sau khi xụ mặt đánh giá xong, đột nhiên đẩy người trước mặt ra, "Em cảm thấy anh không sạch sẽ."
Bạc Tư Ngự: "Hả?"
“Anh bị người khác đánh rồi, anh không sạch sẽ, em không thích đàn ông không sạch sẽ, anh ô uế!” Mạc Chi Dương thu lại biểu tình cười khúc khích, lười biếng dựa vào đầu giường.
Diễn biến này có chút không đúng, hắn cố ý không đi chườm lạnh còn đặc biệt đến đây cho cậu xem, giả bộ đáng thương muốn ăn thịt, tại sao thời thế đột nhiên thay đổi, trở thành cặn bã?
Gạt đi vẻ mặt đáng thương, Bạc Tư Ngự có chút khẩn trương, "Không phải, anh không có phòng bị nên bị đánh một cái, anh không bẩn! Anh vẫn còn trong sạch!"
Nhìn bộ dáng cực lực ngụy biện của hắn.
Mạc Chi Dương nhịn cười, sắc mặt lạnh lùng nhìn hắn: Đồ chó, sau khi giả vờ đáng thương xong có phải là muốn làm này làm nọ không? Em còn không biết anh nghĩ gì chắc, cho nên mới trực tiếp đánh đòn phủ đầu.
“Không, anh dơ bẩn, haizz đàn ông!” Mạc Chi Dương nói xong còn ở trước mặt hắn vuốt ve bụng, “Cha ngươi ô uế rồi, chúng ta không cần hắn nữa.”
“Anh không bẩn!” Bạc Tư Ngự gào lên, nếu biết Dương Dương để ý chuyện này thì còn giả bộ đáng thương cái gì chứ, “Không, anh sẽ đi xử lý Bạch Dung, sau đó anh sẽ không còn bẩn nữa!"
Thấy hắn thật sự sắp bò xuống giường, Mạc Chi Dương nhanh chóng giữ chặt tay hắn, "Anh từ từ đã, lại đây, em cho anh xem."
Bạc Tư Ngự đem bên bị đánh kia tiến lại gần, ngừng lại thở, "Nếu không, em cũng tát một cái đi? Như vậy liền không tính là Bạch Dung đánh."
“Được nha!” Nghe vậy, Mạc Chi Dương xắn tay áo nóng lòng muốn thử.
“Vậy em đánh đi.” Bạc Tư Ngự nhắm mắt lại và sẵn sàng đón nhận cơn bão, nhưng cái tát trong dự kiến lại không rơi xuống, mà nghênh đón lại là cảm xúc mềm mại.
Mở to mắt ra liền thấy Dương Dương hôn mình, khóe mắt đong đầy ý cười, trong lòng bỗng nhiên ngọt ngào.
Mạc Chi Dương không muốn đánh hắn, sau khi hôn xong lại thổi thổi, "Phù phù, không đau."
Bạc Tư Ngự đột nhiên không biết làm sao, chỉ cảm thấy trái tim của mình như được ngâm trong nước ấm, những tâm tư dâm đãng kia liền biến mất, nằm trên giường, đầu gối lên đùi cậu cách một lớp chăn.
Thở dài một hơi: Mình thực sự đã tìm được một thần tiên bảo bối dâu tây tinh.
Thao tác đánh một gậy lại cho một viên đường này dùng trên người Bạc Tư Ngự thực sự rất hữu dụng, Mạc Chi Dương không muốn bị lăn lộn nên chỉ có thể chuyển dời sự chú ý.
Làm ồn ào hắn sẽ không muốn ăn thịt.
Vươn tay ra xoa trán hắn, luồn tay vào tóc xoa bóp, cố ý hỏi: "Tại sao Bạch Dung lại đánh anh?"
“Làm sao anh biết được.” Nói đến đây, Bạc Tư Ngự vẫn còn tức giận, nếu không phải Tiêu Nghị ngăn lại hắn nhất định đã giết cậu ta rồi.
Anh không biết, em biết nha! Hãy đến hỏi em!
Mạc Chi Dương nhịn cười, gật gật đầu, "Xem ra cậu ta điên rồi."
Thực ra Bạch Dung rất thông minh, phán đoán tình huống rất tốt, nhưng cậu ta lại quá đố kỵ, ham muốn có được, chính cái cảm bức thiết đó đã khiến cậu ta đánh mất năng lực tự hỏi, làm bản thân rơi vào bẫy.
Vốn dĩ cũng chỉ muốn dạy cho cậu ta một bài học, hơn nữa nếu cậu ta chết thì ai đi hành hạ Tiêu Nghị trong phần đời còn lại? Sau khi suy nghĩ xong liền khuyên hắn: “Đừng so đo."
Tiêu Nghị đưa người về nhà, đóng cửa lại rồi mới lạnh mặt hỏi: "Em rốt cuộc đang làm cái trò gì vậy?"
Vừa rồi hắn ta chỉ nghe được tiếng 'bang', quay đầu lại thì thấy Cậu đang bóp cổ Bạch Dung, Cậu sẽ không vô duyên vô cớ động thủ.
"Là, là Mạc Chi Dương.” Bạch Dung giọng nói khàn khàn, cổ họng vừa rồi bị Bạc Tư Ngự bóp bị thương.
Nghe thấy cái tên này, Tiêu Nghị nhướng mày, có chút khó tin, "Cái này liên quan gì đến Mạc Chi Dương?"
Bạch Dung ngồi trên sô pha cúi đầu, nước mắt lập tức rơi xuống, bất lực túm góc áo, "Ngày hôm qua, ngày hôm qua lúc em cùng cậu ấy đi ra ngoài, cậu ấy đã nói với em...."
Nói đến đây liền nghẹn ngào.
Cậu ta vừa khóc, thái độ của Tiêu Nghị đã dịu đi rất nhiều, ngồi xổm bên cạnh ghế sô pha thấp giọng nói: "A Dung, nói cho anh biết, Mạc Chi Dương đã nói với em những gì, có liên quan không."
"Cậu ấy nói, cậu ấy nói chuyện lúc trước, cậu ấy sẽ không dễ dàng tha thứ cho em, trừ khi…..” Nói đến đây, Bạch Dung nhướng đôi mắt đẫm lệ lên, giọng nói vì nghẹn ngào mà trở nên khàn khàn, giống như chứa cát vậy, “Chỉ cần em tát Nguyên soái đại nhân một cái, sẽ tha thứ cho em."
“Cái gì?!” Tiêu Nghị đột ngột đứng dậy, tát Cậu một cái, chính là khiến A Dung chịu chết không thể nghi ngờ gì nữa, chẳng trách vừa nghe thấy 'bang' một tiếng.
Thấy hắn ta thật sự tin tưởng, Bạch Dung tiếp tục nức nở kể lại: "Cậu ấy còn nói nếu em không đồng ý, cậu ấy sẽ nói với Cậu để Bạc gia ngừng hỗ trợ Tiêu gia. Em không còn cách nào khác, thực xin lỗi anh Tiêu."
Nghe được lời này, Tiêu Nghị nào còn tâm tư đi trách cậu ta, cậu ta cũng là người bị hại, Mạc Chi Dương kia thật sự rất quá đáng, lúc ở trường học cũng hư hỏng như thế.
Người như vậy mà gả cho Cậu, vậy Bạc gia chẳng phải sẽ bị cậu phá hủy sao!
“Không được, anh sẽ đi nói cho Cậu biết hành động của Mạc Chi Dương.” Tiêu Nghị nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy không thể trơ mắt nhìn Cậu lừa.
Đây đều là những cái cớ mà Bạch Dung nghĩ ra, một khi hắn ta đi nói cho Nguyên soái đại nhân, đến lúc đó đối chất với nhau vậy chẳng phải sẽ lộ tẩy sao.
Thấy Tiêu Nghị thật sự muốn đi, Bạch Dung đứng dậy từ phía sau ôm chặt lấy hắn ta, nghẹn ngào nói: "Anh Tiêu, bây giờ Nguyên soái đại nhân đã sớm bị Mạc Chi Dương che mắt từ lâu rồi, anh có nói gì cũng vô dụng, dù sao em cũng đã đánh, cậu ấy hẳn sẽ không làm khó dễ em nữa, nếu có chuyện gì cứ để em gánh hết đi."
Bị cậu ta làm như vậy, Tiêu Nghị cũng cảm thấy chua xót trong lòng, "Đều là lỗi của anh, chờ sau khi anh tốt nghiệp xong sẽ không cần dựa vào Bạc gia, nhất định sẽ không để em phải chịu ủy khuất nữa."
“Em tin tưởng anh.” Bạch Dung rúc vào lưng hắn ta, cảm động đến rơi lệ, nhưng trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi: Mạc Chi Dương, cậu vậy mà dám chơi tôi, tôi nhất định sẽ khiến cho cậu sống không bằng chết.
Sau sự việc đó, hai người kia vui vẻ không bao giờ đến Bạc gia nữa. Mạc Chi Dương thực sự không vui vẻ gì, vì vậy liền bắt đầu nghe những lời đàm tiếu.
Khoảng thời gian trước nghe nói Anh Điền đi ra ngoài lại bị bắt cóc, cuối cùng hữu kinh vô hiểm cứu trở về. Cảm thấy kỳ quái, Anh Điền là người trong đại gia tộc, vậy mà còn có người dám ngang nhiên bắt cóc.
(*) Hữu kinh vô hiểm: bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm.
Sau hơn năm tháng, thai cũng bắt đầu hiện rõ, bụng cũng phình to hơn, mấy ngày nay Bạc Tư Ngự rất bận và thường xuyên không về nhà, ước chừng đã xảy ra chuyện nên không cản trở hắn.
Nhưng Mạc Chi Dương đã bắt đầu có bệnh sưng tấy, tay chân cũng sưng lên một chút, mỗi khi Bạc Tư Ngự về sớm luôn xoa bóp cho cậu.
“Ngày mai anh sẽ đi Arans, nhưng sẽ quay về sớm.” Bạc Tư Ngự vừa bóp chân cho cậu vừa nói.
Gần đây đi theo bên cạnh hắn cũng nghe được không ít chuyện, chuyện của Bạc gia hắn cũng không che giấu cậu, Mạc Chi Dương gật đầu đáp: “Em biết, em chờ anh trở lại."
Arans, đó là biên giới giữa đế quốc và vùng đối lập.
Vùng đối lập, nơi sinh sống của tộc nhân Kalia, ban đầu tộc nhân Kalia vẫn luôn chung sống hòa bình với các tộc nhân khác, sau đó có một thủ lĩnh muốn lật đổ hệ thống đồng quản trị này.
Dẫn dắt người Kalia bắt đầu cuộc chiến sau đó bị đuổi đến vùng đối lập, lại luôn mơ ước muốn trở về, gần nhất như hổ rình mồi.
“Có lẽ ngày mốt anh sẽ trở về.” Bạc Tư Ngự bóp chân xong lại đem bỏ vào trong chăn bông, “Chờ anh trở lại.”
Không biết tại sao sau khi hắn nói xong câu đó, Mạc Chi Dương đột nhiên cảm thấy tim như bị kim châm, có chút kỳ quái, "Hệ thống, mày thấy thế nào?"
"Thấy thế nào là thế nào? Cứ như vậy nhìn đi." Hệ thống qua loa lấy lệ.
Chính vì thái độ này Mạc Chi Dương mới cảm thấy có vấn đề.