Nhìn thấy A Dung ngẩn người Tiêu Nghị cảm thấy hơi kỳ quái, vỗ vỗ vai cậu ta, "Em làm sao vậy?"
“Không, không sao.” Bạch Dung cúi đầu ngồi trở lại trên sô pha, cảm thấy nếu muốn đánh thì tốt hơn hết là một kích tất trúng*, trong trường hợp này nói không chừng có thể.
(*) Một kích tất trúng: một phát trúng ngay.
Ở trong phòng Bạc Tư Ngự đang mặc quần áo cho Dương Dương, đột nhiên hắt hơi, luôn cảm thấy như thể có chuyện gì đó xảy ra.
Ngay khi quản gia chuẩn bị xong bữa sáng cho bốn người, Bạc Tư Ngự liền ôm người đi xuống, tư thế vẫn như cũ không phải ôm công chúa mà để cậu treo trên người mình.
“Ăn sáng đi, nhưng đừng ngủ nữa.” Bạc Tư Ngự vỗ vỗ lưng Mạc Chi Dương nói.
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn tự nhiên không buồn ngủ nữa, Mạc Chi Dương mở to hai mắt, quay đầu liền thấy hai người kia đang đi về phía phòng ăn.
Nhất là khi nhìn thấy Bạch Dung, trong lòng gật gật đầu: Đến lúc đó phải dốc hết sức mà đánh.
Bữa sáng trên bàn ăn hình chữ nhật có nhiều loại, kiểu Trung Quốc hay kiểu Tây đều có hơn nữa nhìn rất ngon mắt lượng thức ăn cũng vừa đủ.
Tiêu Nghị còn tưởng cũng làm phần ăn cho mình nên chủ động nói: "Cậu à, trước khi tới chúng cháu đã ăn rồi."
"Đây đều là của tôi!” Mạc Chi Dương ngồi trên đùi Bạc Tư Ngự thấy hắn ta muốn ăn thì là người đầu tiên không đồng ý, dám động vào đồ ăn của ông đây, ông đây liền đánh đầu chó của hắn ta!
Nếu cậu sẵn sàng bảo vệ hắn một chút như bảo vệ đồ ăn vậy, Bạc Tư Ngự cảm thấy mình sẽ rất hạnh phúc.
"Đều là của em, không ai cướp của em đâu.” Bạc Tư Ngự bưng ly sữa qua đặt trước mặt cậu, “Uống nhiều sữa bò để bổ sung Canxi, sẽ cao hơn một chút."
"Khó mà làm được, lại cao thêm anh sẽ không ôm được em.” Mạc Chi Dương không thích uống sữa bò vì thế liền đẩy ly sữa ra, ngược lại đi bưng sữa đậu nành.
Cậu luôn có nhiều lý do để từ chối hắn, sau đó còn không thể phản bác lại được, Bạc Tư Ngự cũng không ép, nếu không muốn uống thì không uống nữa.
Một đôi ở bên kia bàn ngồi ăn, còn một đôi khác lại ngồi nhìn.
Bạch Dung ở bên cạnh quan sát, Nguyên soái đại nhân thật đúng là đang hầu hạ tổ tông, bóc tôm lấy nước lau miệng, động tác quen thuộc như vậy chắc hẳn không phải là lần đầu tiên.
Nếu có thể mọi người đều muốn có được sự sủng ái như vậy, Bạch Dung thầm nghiến răng.
Quản gia đi tới với vẻ mặt bình tĩnh nhưng bước chân lại có chút vội vã, có thể nhìn ra có chuyện gì đó, bước tới trước bàn, "Nguyên soái đại, Anh Điền tiên sinh tới."
"Anh Điền!” Tiêu Nghị sững sờ, tại sao y lại tới?
Bạc Tư Ngự khẽ cau mày, "Anh Điền?"
Mạc Chi Dương nuốt cháo trong miệng, quay đầu hỏi: "Anh Điền là ai?"
Suy nghĩ một hồi lâu Bạc Tư Ngự cũng nghĩ không ra, lắc đầu, "Không biết, đã quên."
Trong phòng còn chưa nghĩ ra người tới là ai, một người mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, bên ngoài khoác thêm một kiện áo gió màu trắng, khi đi tới mang theo một mùi hương hoa tươi mát như thấm vào ruột gan.
Nhưng hương hoa rơi vào mũi Mạc Chi Dương lại cảm thấy ngọt thanh, nhìn người đi vào, người tới diễm lệ vô cùng, đôi mắt đào hoa mang theo nước xuân chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể đem hồn người ta câu đi mất.
Đúng vậy, hồn của Mạc Chi Dương bị câu đi rồi, người tới thật đúng là rất ưa nhìn, lại chống cằm nhìn Omega đột nhiên xuất hiện.
Anh Điền đứng ở bên cạnh Bạch Dung, Bạch Dung tự xấu hổ mà dịch sang một bên, Anh Điền là Omega xinh đẹp nhất đế quốc, khí chất, tướng mạo, kiến thức đều là hạng nhất.
Lúc này trong phòng tràn ngập hương hoa như thấm vào ruột gan, mọi người đều không khỏi bị Anh Điền hấp dẫn.
Mạc Chi Dương nhận thấy y đang nhìn thẳng vào tầm mắt của mình liền ngây ngô cười vẫy vẫy tay, đối với những thứ xinh đẹp sao có thể từ chối chứ?
"Không được nhìn.” Bạc Tư Ngự ăn dấm, che hai mắt cậu lại, người kia thì có cái gì đẹp, còn đẹp hơn hắn sao, ghé vào lỗ tai cậu, “Em chỉ có thể nhìn anh.”
Nhất cử nhất động của hai người đều được Anh Điền thu hết vào mắt, chuyển tầm mắt từ Omega vị kẹo sữa dâu tây không có gì nổi bật sang Nguyên soái đại nhân, môi mỏng khẽ mở, "Nguyên soái đại nhân, đã lâu không gặp."
Người đẹp ngay cả giọng nói cũng như gió xuân mưa phùn, rót vào tai người tê tê dại dại.
Mạc Chi Dương kéo tay đang che mắt mình ra sau đó dựa vào lòng ngực hắn, nheo mắt ngẩng đầu lên hỏi: "Gian phu* của anh?"
(*) Gian phu: người đàn ông thông dâm với người có chồng.
Nếu hắn dám nói đúng, vậy chuyện này liền thành vấn đề lớn.
“Không phải gian phu của anh là em sao?” Bạc Tư Ngự cúi đầu hôn lên khóe môi của cậu, cảnh cáo, “Nếu em dám có gian phu, anh sẽ ném gian phu đó vào hang rắn.”
“Anh cho em xem màn biểu diễn tự mình nén chính mình?” Mạc Chi Dương vươn tay ở dưới bàn thô bạo nhéo eo hắn.
Sự tương tác giữa hai người hoàn toàn không tính đến cảm xúc của người khác.
Anh Điền không vì thế mà có bất kỳ sự thất lễ nào, ho nhẹ một tiếng lại mở miệng, "Nguyên soái đại nhân, không mời mà đến thật sự có chút thất lễ, xin thứ lỗi."
“Biết là thất lễ mà còn tới?” Bạc Tư Ngự nói chuyện thực sự không cho người ta một chút mặt mũi nào, thấy vẻ mặt y có chút không đúng, lại nói thêm, "Hơn nữa hình như tôi và Điền tiên sinh không có giao tình gì."
Phủ sạch quan hệ nếu không Dương Dương ghen thì biết làm sao.
"Tôi chỉ là rất tò mò, nghe nói Nguyên soái đại nhân có con với một vị Omega vì vậy mới đến xem." Anh Điền nói, lại chuyển tầm mắt sang Omega có mùi kẹo sữa dâu tây kia.
Gần như toàn bộ đế quốc đều đã biết về sự việc xảy ra trong hai ngày qua, ước tính ngay cả các bên đối lập cũng đã biết chuyện này, có nhiều Omega quý tộc như vậy thì không chọn mà lại đi chọn một thường dân, quả thật khiến người ta cảm thấy kỳ lạ.
Mặc dù sự phân cấp bậc giai cấp hiện nay không quá khắt khe, nhưng những đại gia tộc lâu năm như Bạc gia đều sẽ lựa chọn liên hôn.
Lúc đầu ai cũng nghĩ Anh Điền sẽ gả cho Bạc Tư Ngự, nhưng mà... bây giờ mọi người đều cảm thấy buồn cười, từ bỏ một Omega xinh đẹp nhất đế quốc thế này thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.
“Đương nhiên.” Bạc Tư Ngự như thể dâng hiến bảo vật, đôi tay từ phía sau nâng quai hàm của Dương Dương, sau đó dùng chút lực bóp miệng cậu chu ra: “Đây là vợ của tôi."
“Bùn hú.” Miệng chu ra, Mạc Chi Dương nói không được rõ ràng lắm.
Mặt mũi dễ thương, ngoại trừ mùi vị tin tức tố đặc biệt ra thì vô dụng, sau khi Anh Điền đưa ra kết luận trong lòng, lại hơi hơi nâng cằm lên, "Xin chào."
Hành động khiêu khích, giọng điệu hơi khinh thường.
Mạc Chi Dương bị khiêu khích còn chưa nói gì, Bạc Tư Ngự vì muốn bảo vệ vợ mình lại trở nên không vui, lạnh lùng nói: "Anh Điền tiên sinh không mời mà đến vốn đã thất lễ, bây giờ lại không tôn trọng vợ của tôi, cũng chính là Nguyên soái phu nhân, không tôn trọng em ấy chính là không tôn trọng tôi."
Chụp mũ* này cho y quả thật có chút lớn, Nguyên soái đại nhân là niềm tự hào của đế quốc, nếu không tôn trọng hắn cũng chính là không tôn trọng đế quốc.
(*) Chụp mũ: gán cho người ta tội danh lớn nào đó. Bảng dịch này chỉ đăng tại W?️ttpad và W0rdPress chính chủ Huyết Vũ@TDHin99
Anh Điền mặc dù là một người bình tĩnh, sắc mặt cũng đã thay đổi, hơi nhíu mày, "Nguyên soái đại nhân em cũng không có ý đó, em chỉ là tới đây xem một chút thôi."
“Em ấy cũng không phải khỉ, cậu muốn nhìn liền nhìn?” Bạc Tư Ngự nói rồi còn làm trò trước mặt mọi người đem người ôm vào lòng, cố tình áp mặt cậu vào ngực mình để che khuất tầm nhìn của người khác.
Mạc Chi Dương vùi mặt vào lòng ngực anh, cách quần áo há miệng cắn cơ ngực của hắn, lẩm bẩm nói: "Anh mới là con khỉ."
Sau khi cắn xong mới phát hiện có gì đó không ổn, đột nhiên muốn giãy dụa leo xuống dưới nhưng lại bị đè lại.
Anh Điền không ngờ hắn lại bảo vệ Omega trong lòng như vậy, y thực sự không thể nghĩ ra bản thân có chỗ nào kém hơn so với Mạc Chi Dương, cậu có mùi tin tức tố kẹo sữa dâu tây, nhưng tin tức tố của y cũng là trăm vạn người mới có một.
"Điền tiên sinh nếu không còn chuyện gì nữa thì mời về cho, quản gia tiễn khách.” Bạc Tư Ngự nói xong đưa mắt nhìn quản gia.
Quản gia hiểu ý, bước tới hơi khom lưng, "Anh Điền tiên sinh, mời."
Bất cứ nơi nào y đến đều được chào đón và thu hút nhiều sự chú ý, vậy mà đến đây lại bị người ta ghét bỏ, Anh Điền tự nói với bản thân mình, muốn thể diện thì nên rời đi, khẽ gật đầu, "Tạm biệt."
“Đi mau.” Bạc Tư Ngự có chút không kiên nhẫn, còn nói lời từ biệt, nói cái gì mà nói.
Sau khi người rời đi mùi hương trong phòng cũng tản đi, Bạc Tư Ngự đem người bế lên, "Hai người ngồi xuống trước đi, có chuyện gì thì nói sau."
Hai người nhìn Nguyên soái đại nhân vội vàng ôm Mạc Chi Dương đi lên lầu hai, có chút kỳ quái, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện?
“Anh là chó hả?” Mạc Chi Dương vừa cắn xong liền nhận ra có gì đó không ổn, hắn nhất định là chó, nếu không thì tại sao vừa cắn một cái liền động dục.
Bạc Tư Ngự đáng thương ôm lấy cậu, giống như một con chó lớn dụi mặt vào hõm vai cậu, "Dương Dương ~"
Mạc Chi Dương lúc này trực tiếp bị bế vào phòng tắm, hai tay chống trên bồn rửa tay, hai chân phối hợp kẹp lại, "Anh có phải ở sau lưng em uống thuốc kích dục không?"
“Chỉ có em, anh mới có thể như thế cũng nguyện ý như thế.” Bạc Tư Ngự ôm lấy cậu, đôi mắt có chút đỏ lên vì dục vọng, “Em chính là thuốc của anh.”
Đột nhiên nói lời âu yếm khiến vành tai Mạc Chi Dương đỏ bừng, khi nhìn thấy người đàn ông trong gương, đôi mắt hắn đỏ bừng trông có chút đáng thương.
Cam chịu thở dài, "Anh buông em ra trước, em giúp anh."
“Được.” Bạc Tư Ngự buông người ra, nhìn cậu ngồi xổm xuống,.đưa tay xoa đầu cậu, trước gương nở một nụ cười thành công: Quả Nhiên, nói lời âu yếm lại giả vờ đáng thương sẽ có thịt để ăn.
Mạc Chi Dương đột nhiên cảm thấy có chút hối hận, sớm biết thế thì không nên cắn hắn, vừa mới cắn bây giờ lại phải cắn, quá khó khăn.
“Anh nói xem, Anh Điền tiên sinh này tới đây làm gì?” Bạch Dung biết đại danh Anh Điền, không ít người từng cho rằng y và Nguyên soái đại nhân là xứng đôi nhất.
Tiêu Nghị nắm lấy tay cậu ta, cười khẽ, "Còn có thể làm gì, đơn giản chỉ muốn nhìn xem rốt cuộc ai ở cùng Cậu, không ngờ lại là một người bình thường, hẳn là rất thất vọng."
"Đúng vậy.” Nếu Anh Điền cùng Nguyên soái đại nhân ở bên nhau, có được sự yêu thích như vậy, Bạch Dung cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Một giờ sau Bạc Tư Ngự mới tươi tỉnh bước xuống lầu, nhìn thấy vẻ mặt kiềm chế và mãn nguyện của bọn họ, khoác lên mình khí chất của người lớn tuổi lạnh lùng bước tới, "Hôm nay các người tới đây có chuyện gì vậy?"
“Bởi vì trước đây cháu và mợ có chút chuyện không vui, cho nên mới đặc biệt tới xin lỗi.” Bạch Dung nói xong liền đưa mắt nhìn Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị hiểu ý, bọn họ đã bàn bạc từ trước chuyện này để một người nói, vì vậy liền đứng dậy, "Cậu con đi vệ sinh.” Nói xong liền rời đi.
Trong phòng khách nhất thời chỉ còn dư lại hai người bọn họ, Bạch Dung hít sâu một hơi đứng lên, đi tới đứng trước mặt Bạc Tư Ngự đang đứng bên cạnh sô pha, "Nguyên soái đại nhân, cháu… cháu có chuyện muốn nói với ngài."
Sau khi nói xong liền hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, nâng tay lên hướng về phía mặt Bạc Tư Ngự mà đánh.
"Bang ~"