AdsTrởi quang mây tạnh, rộn ràng tiếng chim
Một cỗ xe ngựa chạm trổ tinh tế nhẹ nhàng di chuyển trên conđường không một bóng người qua lại. Trong chiếc xe đó, ngồi bên trái là một namtử trung niên thân khoác hoàng bào, đôi tay ôm ấp một bé gái tuổi chừng 6, thithoảng, ông ta lại đưa hiền từ đưa cánh tay lên nhẹ xoa đầu bé gái đó, thể hiệnnhu tình dạt dào tựa biển khơi. Bên phải xe là một phu nhân sắc nước hương trờitrong bộ áo xanh quý phái, hai bên nàng là hai bé trai mới lớn, khôi ngô tuấntú, thông minh lanh lợi. Đưa bé trai lớn hơn không ngừng cười nói, tay bé vòngqua người vị phu nhân kia, nắm chặt lấy tay tiểu hài nãy giờ vẫn luôn im lặng.Dường như, cậu bé đó sợ rằng, nếu mình buông tay, trong chốc lát sẽ k còn có thểnhìn thấy bé trai lặng im kia nữa
“Cha, người nói cho Khởi nhi biết đi, rốt cuộc là chúng tađang đi đâu vậy?”. Ak, ta tò mò đến chết mất thôi. Cả sáng nay, ta cố hết sứcmình, “moi” tin tức của mẹ, dò la tin tức của cha, thế nhưng ai cũng chỉ cười rồinói rằng “rồi con sẽ biết”. Hu hu,.. ta muốn biết ngay bây giờ cơ
“Tuấn Khởi ngoan, đừng dỗi nữa. Thôi được rồi, cha sẽ chocon biết. Hôm nay, cả nhà chúng ta là đi đến một nơi vô cùng quan trọng,… đóchính là nơi các con sẽ tập bắt yêu quái của chính mình lần đầu trong đời” thằngnhỏ này, nếu không nói cho nó biết, e rằng, cả ngày hôm nay lỗ tai ta chắc nổ mất.Thật không hiểu nó giống ai mà lúc nào cũng luôn mồm luôn miệng,…
“Akkkk…. Thật sao ạk, ôi, tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vờimà… Vậy đó là nơi nào vậy thưa cha” Luyên thuyên một thôi một hồi, Tuấn Khởi mớinhớ ra răng, mình vẫn chưa biết được nơi bí ẩn kia là gì. Thế là cậu nhóc lại bắtđầu “tra tấn” tất cả mọi người trong xe bằng một loạt ngôn từ của mình, nối tiếpnhau k ngừng nghỉ
Tất cả mọi người không thể thầm than, sao trên đời lại cóngười giỏi như vậy cơ chứ? Nói từ lúc bắt đầu đi đến tận bây giờ không ngơi nghỉdù chỉ một giây, thế nhưng lại không hề thấy khát hay thấy mệt. Con người quảthật là sinh vật kỳ diệu mà
Đại ca của ta ơi, từ nay về sau, Tuyết Lăng ta thề với lòngmình sẽ không bao giờ động đến huynh cả. Nếu không e rằng không điếc hẳn thìcũng gần điếc
“Hí….”
Tiếng ngựa hí vang khiến cho đôi môi anh đào của Tuấn Khởingừng cử động, giải cứu tất cả “tù nhân” còn ở trong xe.
“Nào, chúng ta đến nơi rồi”. Nhìn cảnh rừng rậm xanh ngát mộtmàu trước mặt, Đoạn Trung không khỏi cảm thán. Cảnh đẹp, thực là quá đẹp . Màuxanh mơn mởn phủ sáng cả một góc trời, từng cỗ hương thơm nhẹ dịu phảng phấtđâu đây, khiến cho tâm hồn con người ta càng thêm sảng khoái
“Đây là nơi cha định dẫn chúng con đi bắt yêu sao?”, thanhâm non nớt của tiểu nữ hài áo trắng vang lên, khiến cho linh hồn của Đoạn Trungđang phiêu du nơi nào trở về chốn cũ, bất giác, gương mặt ông hiện lên một vầngbán nguyệt, đẹp đẽ vô ngàn
“Tiểu muội, đợi ca ca với. Tân đệ, đệ cũng mau mau xuống đi,để còn xem xem rốt cuộc cha định dẫn chúng ta đi bắt yêu ở chỗ nào chứ. Đệ màcòn không mau lên là huynh kệ đệ đấy. Huynh đã nói bao nhiêu….” Vừa ngừng đượcmột lát, thanh âm ”kinh hoàng” lại một lần nữa làm cho tất cả mọi người khôngkhỏi chấn động, cơ miệng khẽ co rút, chỉ mong sao giờ phút này ai đó có thể mộtchưởng đánh cho tên lắm mồm đó ngất đi, giải cứu những kẻ bị “đày ải” nơi đây.Tất nhiên, đó chỉ suy nghĩ thoáng qua trong đầu, bởi ai có thể nỡ ra tay với mộttiểu hài hồn nhiên như thế cơ chứ. Tuyết Lăng cũng không ngoại lệ. Trước naynàng vốn không phải kẻ nói nhiều, nay được ở bên một người luôn miệng không ngớtnhư này, âu cũng là một trải nghiệm mới
“Đại ca, đệ biết rồi”, câm lặng nửa ngày, bé trai nhỏ tuổikia rốt cuộc cũng chịu mở lời. Nhóc ta nương theo cánh tay của đại ca mình, khẽnhảy xuống xe. Không may, trong lúc vội vàng, lấy trọng tâm không đều nên nhócta hơi nghiêng ngả, tưởng chừng sắp tiếp giáp với mặt đất lạnh lẽo kia
“Cẩn thận”
Chợt một bàn tay trắng trẻo kéo mạnh tiểu hài trầm mặc kiavào lòng, hơi thở hổn hển phát ra từ đỉnh đầu, khiến cho đôi mắt trong veo củaKhởi Tân thoáng gợn lên một tia cảm xúc nhưng rồi ngay lập tức biến mất, khôngchút dấu vết
“Ca ca, đệ cảm ơn”
“Khờ ạk, đệ là đệ đệ của ta, giúp đỡ đệ là bổn phận của ta,hà cớ gì đệ phải cảm ơn cơ chứ? Sau này đệ phải cẩn thận đó, ngộ nhỡ ngày nàođó không có ta, đệ phải làm sao?”
“Tân nhi, con có sao không? Có bị thương đâu không? Mẹ đã dặncon phải luôn cẩn thận cơ mà, con xem…” Vương Nhạn không khỏi thở dài một tiếng,đem ánh mắt chứa đầy tình cảm xem xét khắp thân hình bé nhỏ của Khởi Tân, đếnkhi biết rằng không có chuyện gì mới an tâm rời đi
Quan sát một màn mẫu tử tình thâm, gia đình hạnh phúc trướcmặt, Tuyết Lăng không khỏi dâng lên một niềm cảm động trong tận tâm can. Đôi mắtnàng thoáng chốc ửng đỏ, dường như nếu quan sát kỹ, ta sẽ thấy được trong đó mộtgiọt lệ châu khe khẽ hình thành. Tiếc rằng, đến khi mọi người quay lại nhìn,nàng đã lại khôi phục lại giáng vẻ như thường
“Khởi nhi, Tân nhi, Lăng nhỉ, các con nhìn đi. Khu rừng trướcmặt chính là nơi các con sẽ thu phục yêu quái đầu tiên của mình đó”, chỉ tay vềphía khung cảnh tuyệt mỹ kia, Đoạn Trung cảm thây vô cùng cao hứng. Nghĩ rằng cảđời ta chỉ có thể đưa đứa con độc nhất của ta đến đây, ai ngờ đâu, trời cao cómắt, ban tặng cho ta những ba đứa con trắng trẻo, xinh xắn nhường này. Ha ha,vui, thật sự quá vui mà, ha ha…
“Cha. Khu rừng này có gì đặc biệt mà cha phải mất công dẫn bọncon đến tận đây vậy ạk?”. Chớp chớp đôi mắt to tròn của mình về phía “nơi bí hiểmkia”, Tuấn Khởi có chút không hiểu. Nơi bí mật mà cha định dẫn anh em ta đến làkhu rừng này ư? Ta công nhân là nó đẹp thật, thế nhưng chỉ có thế mà cũng phảilặn lội đường xa đến ư? Vậy thì khác nào kẻ khờ
Khu rừng này, không đơn giản. Ta cảm nhận được nơi đó tràn đầyyêu khí, hơn nữa, yêu khí nơi đó có chút bất đồng với những nơi khác. Yêu khinay trong lành hơn, hiền hòa hơn và cũng … mạnh mẽ hơn nữa. Nếu có thể bắt đượcmột yêu quái trong khu rừng này, ta đảm bảo, tương lai đại ca cùng nhị ca chắcchắn sẽ trở thành những Thuần Sư tiền đồ vô hạn. Cộng thêm hai quả trứng yêu takêu Hồng Hoa cùng Hoàng Điệp sắp xếp, ta không tin hai người họ sẽ không danhchấn thiên hạ
“Thằng nhỏ này…. Thật là….Khu rừng này tên gọi Vạn Yêu lâm,là nơi muôn yêu sinh sống, tụ họp. Không như các nơi khác, ở trong này yêu khídày đặc khiến co yêu quái từ khi sinh ra đã mang một sức mạnh phi thường, so vớiyêu quái bình thường khác là mạnh mẽ hơn nhiều lần, chưa hết, do nơi đây cáchxa thị phi nên tâm tính của chúng yêu cũng ôn hòa hơn, không hung hãn, gây hạicho con người. Nếu không phải năm đó, ta cùng mẫu thân của các con tình cờ pháthiện ra nơi này, e rằng cả đời này cũng không biết được có khu rừng kỳ diệu nhưvây tồn tại”, chầm chậm giải thích cho Tuấn Khởi về “chốn bí ẩn”, thấy ánh mắtmang vẻ hoài nghi cùng khó hiểu dần chuyển sang hào hứng không thể che dấu, ĐoạnTrung bất giác cảm thấy vô cùng vui vẻ
Chuyện xưa ùa về, bỗng chốc khiến cho Vương Nhạn cảm khái mộtphen. Đã 20 năm rồi, thời gian trôi qua nhanh thật đấy. Mới ngày nào, ta cùngTrung lang sánh bước cùng “bọn họ” thám hiểm nơi rừng cốc xanh mướt kia, thế màgiờ đây, cũng nơi chốn cũ, người xưa còn đâu?
Cảm nhận được tâm sự của Vương Nhạn, Đoạn Trung giang rộngvòng tay, êm nhu ôm lấy tấm thân mảnh mai của nàng, thì thầm từng tiếng một,làm cho cõi lòng của nàng trở về như ban đầu, hạnh phúc cùng vui vẻ
“Chuyện xưa đã qua rồi, nàng đừng nghĩ đến nữa. Hơn nữa, nămđó, sinh thần của Lăng nhi, không phải nàng đều thấy “bọn họ” đều sống rất tốtđấy sao?”
“Trời cũng đã không còn sớm nữa rồi, chàng hãy đưa các conđi vào Vạn Yêu lâm đi, thiếp sẽ ở đây chờ mọi người”, khẽ lau giọt lệ nơi bờ mắt,Vương Nhạn xấu hổ ly khai bờ vai của Đoạn Trung, không khỏi trong lòng thầm trách,trước mặt các con mà chàng không ý tứ gì cả, không sợ các con cười nhạo haysao?
“Phu nhân nói đúng, chúng ta bây giờ sẽ đi thám hiểm nơinày, nàng hãy đứng đây đợi chờ tin tức tốt lành của phụ tử ta”, haha lâu lắm rồikhông thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Nhạn nhi, hôm nay ta quả thực may mắn mà, haha. Nàng ngại gì chẳng nhẽ ta lại không biết. Ta ôm mẹ của các con ta trước mắtchúng thì có gì phải ngại, ta có ôm vợ người khác đâu nào
“Cha, lần này cha hãy cho 3 huynh đệ chúng con tự mình làmviệc này đi. Thực lực của chúng con đâu phải cha không biết, bao năm qua, pháplực của con cùng Tân đệ tiến bộ không ít, giờ hai huynh đệ con một người là Hạkhí pháp sư cấp 7, một người Hạ khí pháp sư cấp 6 rồi, còn về Lăng muội chakhông phải lo lắng, bọn con sẽ bảo vệ muội ấy thật chu đáo”. Hôm nay, muội muộikhông mang theo Hồng Hoa cùng Hoàng Điệp, thân là ca ca, ta nhất định sẽ bảo hộnàng, Tân đệ pháp thuật cũng không thua kém ta là mấy, ắt có thể tự chăm sócbàn thân mình. Nếu có điều không ổn, nhất định ta sẽ không để cho bất cứ ai làmhại đến đệ ấy, bất kỳ kẻ đó là người hay yêu
“Phụ thân đại nhân, con đồng ý với ý kiến của đại ca”. Ta nhấtđịnh phải trở nên mạnh hơn nữa, không thể cả đời này đều đứng sau lưng phụthân, được người bảo vệ mãi được. Ta chắc chắn sẽ trở thành một pháp sư có thểchắn mọi gió bão, hiểm nguy cho gia đình yêu quý của ta, dù cho có mất cả tínhmạng này
“Cha, cha để cho con cùng hai ca ca tự mình đi đi. Cha phảitin tưởng hài nhi chứ, trên đời này không có gì có thể tổn hại tiểu nữ của chađâu”, nếu để cha đi cùng chúng ta, việc sắp xếp để hai ca ca ta trích máu nhậnyêu khó có thể hoàn thành. Về phần an nguy của họ. Hồng Hoa với Hoàng Điệp dùsao cũng sẽ đi theo họ, với công lực của 2 nàng ta, đánh không lại thì bỏ chạycũng không phải vấn đề
“Ta…” Nhìn ba đạo ánh mắt quyết tâm của ba hài tử của mình,cảm xúc phút chốc đan xen trong tâm khảm Đoạn Trung. Tự hào có, lo sợ có, vui vẻcó. Tự hào bởi, mặc dù tuổi còn nhỏ, thế nhưng các con ta đã có tư tưởng khôngthua kém bất kỳ ai cả. Lo sợ bởi, khu rừng này mặc dù yêu quái ôn hòa hơn bênngoài, thế nhưng để cho ba đứa bé tự mình đi lại, nguy hiểm vẫn là có thể xảyra. Vui vẻ bởi, các con ta tương thân tương ái, không hề xảy ra chuyện tị nạnhlẫn nhau, đặc biệt là Khởi Tân, mặc dù chỉ là con nuôi nhưng từ trước đến nay,Tuấn Khởi cùng Tuyết Lăng đối đãi không khác gì anh em ruột, không dù chỉ 1chút kỳ thị
“Phu quân, … nếu các con đã muốn như vậy, chúng ta hãy chiềuý chúng đi. Nhưng các con phải hứa với mẹ, dù có bất cứ chuyện gì, nếu như thấyrằng mình đánh không lại, liền chạy về với chúng ta. Ta không tin trên thế giannày có kẻ nào dám động đến Đoạn gia thiếu gia và tiểu thư”
“Vâng, hài nhi biết rõ”
“Vâng, hài nhi đã rõ”
“Vâng, hài nhi đã hiểu”
“Nếu phu nhân đã nói vậy, ta cũng không còn cách nào nữa.Tuy nhiên,…”, biến ra ba quả pháo được bọc trong giấy gói ngập tràn màu sắc, ĐoạnTrung đưa cho 3 hài tử trước mắt mỗi người 1 chiếc rồi tiếp,”đây là pháo hiệuđưa tin. Nếu như gặp bất kỳ nguy hiểm nào, dù là nhỏ nhất, hãy dung pháp lực củamình khai hỏa chúng. Ngay lập tức, cha mẹ sẽ đến chỗ các con. Các con đã nhớchưa?”
“Vâng”
Ba thanh âm non nớt đồng thời vang lên một lần nữa, làm chokhu rừng xanh mướt, tịch mịch tựa bức tranh phong cảnh bỗng có chút biến hóa.Sâu trong rừng, một đôi mắt lanh lợi chợt hiện lên quang mang khác thường, hướngđến thân ảnh đang nằm im bên cạnh mình, dịu dàng lên tiếng, “Vũ ca, có người”
-----------------------------------------------
Sau khi ly khai Đoạn Trung và Vương Nhạn, ba người TuyếtLăng tiến vào Vạn Yêu lâm. Đáng ra, Tuấn Khởi ra quyết định là 3 người sẽ đicùng nhau. Nhưng Tuyết Lăng thì không đồng ý, vượn cớ đã có pháo hiệu của phụthân, nếu có chuyện cũng sẽ có người đến tương trợ, hơn nữa, tản nhau ra có thểsẽ được kết quả “bất ngờ” nên cuối cùng, hai người Tuấn Khởi cũng Khởi Tân đànhnghe lời nàng, ba người định ước chỗ gặp lại nhau rồi hướng ba hướng khác nhaumà tiến
Sau khi đã chắc rằng không có ai quanh nàng, Tuyết Lăng liềntriệu hồi Dạ Nguyệt. Tay ngọc khẽ vung, một nam tử tuấn tú liền xuất hiện ngaycạnh bên nàng. Mái tóc chàng trắng tựa tuyết mùa đông, khuôn mặt chàng tinh tếtựa bức tượng được điêu khắc một cách tỉ mỉ, chàng khoác lên thân mình một bộáo mang màu của lửa, càng làm tôn thêm vẻ yêu mị sẵn có của mình
Sóng bước bên nhau, hai người thư thái khám phá khu rừng biệtlập này. Gió khe khẽ thổi, những cánh hoa trên thân cây cao lớn tùy ý rời cành,rơi rơi trên bờ vai của hai thân ảnh một trắng, một đỏ, khiến cho giờ khắc nàyđây, cảnh vật khác chi một bức tranh phong cảnh xao xuyến lòng người
“Đã lâu rồi ngươi không có ra ngoài, nhân cơ hội này du ngoạnvới ta, dù sao không có tỉ muội Hồng Hoa, ta cũng có chút cảm thấy không quen”,môi ngọc khẽ nâng, Tuyết Lăng thư thái ngắm nhìn nam nhân trước mặt, không khỏicảm thán một câu, mĩ, thực sự là mĩ nam ak… Nếu được sinh ra trong thời hiện đại,chắc chắn sẽ trở thành một minh tinh điện ảnh danh tiếng ngút trời.
“Đa tạ chủ …”
Lời chưa kịp dứt, xa xa một thanh âm hùng hồn truyền đến,khiến cho Dạ Nguyệt khẽ cau mày liễu. Tên khốn nào chọn thời điểm này để chenvào vậy? Lâu lắm rồi ta mới có thể được một mình ở bên chủ nhân mà ngươi lạidám phá rối? Để ta xem xem rốt cuộc kẻ chán sống đó là ai?
“Dạ Nguyệt, chúng ta đến đó xem sao”, chỉ tay về phía phátra thanh âm lạ kia, Tuyết Lăng khẽ nhìn Dạ Nguyệt một cái, nâng nhẹ chân ngọc,chỉ nghe “Vút” một tiếng, hai luồng ánh sáng một trắng một đỏ liền bay thẳng đếnchốn kia
“Con hồ ly khốn kiếp kia, ngươi có chịu giao ra viên ngọckia không”, âm thanh gào rú rộn vang khắp núi rừng, bộ bờm vàng óng của yêuquái kia không ngừng đung đưa trong gió mát, tỏa ra hào quang chói lóa
“Đồ sư tử chết bầm, ngươi dựa vào đâu mà đòi ta giao raThiên Ngọc châu, chẳng nhẽ chỉ vì cái thứ vàng chóe lọe ngự trên người ngươisao? Cái gì mà quý phái, cái gì mà hoàng kim, ta thấy chỉ là một đống chất cặnbã do ngươi ở bẩn nên dính lại trên thân thôi. Ha ha….”, yêu mị nữ nhân khoáctrên mình lớp áo màu cam lớn tiếng đáp lại, ánh mắt lộ rõ vẻ trào phúng, ngắmnhìn bờm vàng của Sư tử Hoàng Kim, nàng càng cười to, đến nỗi có thể cảm thấytiếng cười của nàng dường như đã át đi được cá khí thế chết người của con thútrước mặt.
“Ngươi….”
Câu nói và tiếng cười của nàng làm cho khóe miệng của namnhân nãy giờ vẫn nằm im một chỗ hình thành một vầng bán nguyệt, nét mặt vô cùngvui vẻ, thế nhưng làn da của chàng lại trắng một cách kỳ lạ, không phải kiểu bẩmsinh mà là kiểu trắng của người thân mang trọng bệnh
“Khụ khụ…”, tiếng ho trầm đục vang lên, khiến cho 2 kẻ đangcãi nhau nảy lửa kia không thể không đưa ánh mắt của mình về phía vị nam nhânđau ốm kia
“Vũ ca, chàng … chàng có làm sao không?”, đưa ngón tay thondài lau đi vết màu đọng lại nơi khóe môi, sắc mặt hồ ly nữ tử đột nhiên trở nênngưng trọng, ánh mắt nàng hiện lên một tia đau xót không thể che dấu. Dườngnhư, lúc này đây, kẻ đang bị trọng bệnh, vốn không phải là vị nam tử kia, mà đólà nàng, là nàng….
“Ha ha… ngươi đi Nguyệt Dạ quốc ăn trộm quốc bảo chỉ vì mộtkẻ sắp chết như thế liệu có đáng không, hồ ly?”
“Ngươi… câm miệng, Vũ ca… Vũ ca sẽ không có chuyện gì đâu.Chàng từng hứa với ta, chỉ cần có thể nhìn thấy tuyết rơi mùa hè, chàng sẽ khỏibệnh. Chàng… chàng không dối ta đâu, không đâu….” Tiếng nói của hồ ly nghẹnngào nơi cổ họng, nàng lúc này tựa hồ không phải đang nói chuyện cùng ngườikhác mà đang tự nói với chính mình, tự thuyết phục bản thân mình rằng, mọi chuyệnrồi sẽ ổn thôi, chỉ cần nhìn thấy tuyết rơi mùa hè, chàng sẽ khỏe lại, lúc đấyta sẽ cùng chàng sống những ngày như xưa, chàng vẽ tranh, ta tập viết chữ, ngọtngào xiết bao
“Yên Chi, Khuynh Vũ ta đã nói rằng, đời này kiếp này ta sẽkhông bao giờ nói dối nàng, không bao giờ dùng “năng lực” đó với nàng, nhưng cóvẻ như ta không giữ được lời hứa của mình rồi. Lần này, ta quả thực đã dối gạtnàng, ta … ta biết rằng thời gian của mình không còn nhiều nữa, e rằng, chúngta không còn cơ hội vẽ tranh, tập viết cùng nhau nữa rồi. Nãng… nàng hãy giaotrả lại viên ngọc… viên ngọc đó cho con Sư tử kia đi, rồi sau đó hãy sống mộtcuộc sống mới, một cuộc sống vui vẻ mà khộng có ta. Nàng có thể hứa với ta điềuđó không?”
“Đừng dọa muội, Vũ ca, huynh đừng dọa muội. Huynh sẽ khôngsao, nhất định không có chuyện gì đâu. Muội không hứa, không hứa bất kỳ điều gìvới huynh hết. Huynh đợi muội, đợi một lát nữa thôi, muội đánh bại con sư tửkia rồi chúng ta sẽ rời khỏi nơi đây, đến thảo nguyên rộng lớn, muội và huynh sẽcùng ngắm tuyết”, từng thanh âm nức nở thi nhau vang lên, khiến cho người nghekhông khỏi đau lòng.
Nghe thấy những điều hồ ly nữ yêu nói, Sư tử Hoàng Kim cảmthấy thật nực cười. Dựa vào bản lĩnh của ngươi mà muốn đánh bại ta ư? Đúng là kẻsi nói mộng. Ta đã tu luyện đến hơn 2 vạn năm, còn ngươi, vẻn vẹn chưa đến đến6000 năm, ta chỉ cần khẽ thôi một phát, e rằng ngươi thịt nát xương tan. Ta cònchưa động thủ là bởi sợ rằng, ngươi chết đi, Thiên Ngọc châu không rõ tungtích, đến lúc đó, chủ nhân sẽ không tha cho ta. Nghĩ đến sự trừng phạt mình cóthể nhận lấy khi không hoàn thanh nhiệm vụ , Hoàng Kim không khỏi rùng mình mộtcái.
Khe khẽ vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của Khuynh Vũ, Yên Chi nắmchặt đôi tay trắng muốt, hướng ánh mắt kiên nghị của mình, thẳng chỗ thân ảnhóng ánh kia mà tiến
Ta biết, công lực của ta và sư tử vốn không cùng 1 đẳng cấp,đối đầu với hắn, ta chỉ có một kết cục: Chết. Nhưng nay ta còn sự lựa chọn nàokhác nữa sao? Đưa hay không đưa ra Thiên Ngọc châu, kết quả chẳng phải đều nhưnhau sao? Nếu đã như vậy, ta thà liều một phen, đem hết sức mạnh của mình rachiến đấu với thứ dã thú vô tình kia
Yên Chi chầm chậm đưa ra trước mặt một viên ngọc minh châu đẹpđẽ lạ thường, tỏa ra thứ ánh sáng đa sắc, êm dịu, làm cho khung cảnh bỗng chốctrở nên thơ mộng vô cùng
“Ngươi... ngươi định làm gì? Nhanh... nhanh chóng đưa ThiênNgọc châu cho ta, ta sẽ cho 2 các ngươi được toàn thây”, con hồ ly chết dẫm nàyđịnh làm cái gì? Nếu Thiên Ngọc châu có chút sứt mẻ nào dù chỉ nhỏ nhất, mạngta … mạng tacũng khó bảo toàn. Không, ta không thể để cho chuyện đó xảy ra được.Không bao giờ…
“Làm gì ư? Không phải ngươi nhìn rồi sẽ biết hay sao?”, YênChi tươi cười lên tiếng, từ từ đem viên ngọc minh châu quý báu kia thả vàotrong miệng, hấp thu năng lượng tinh khiết của nó. Ta biết công lực ta chỉ có6000 năm, nhưng sư tử, ngươi đừng quên, có bảo vật trong tay, việc thăng cấpkhông phải là việc khó khăn
Ngay khi hấp thu xong năng lượng của Thiên Ngọc châu, thânthể nữ tử mị hoặc bỗng chốc bị bao trùm trong một chùm tia sáng muôn màu, ánhsáng đó chói lóa đến mức khiến cho Sư tử Hoàng Kim và nam nhân tên Khuynh Vũkia không thể không nhắm mắt lại, hồi hộp đợi chờ biến hóa tiếp theo của nàng
“Ầm....”
Một tiếng nổ kinh thiên phát ra, làm cho tất cà mọi ngườikhông thể không chú ý đến nữ tử trước mặt. Khuôn mặt của nàng trở nên càng thêmmị hoặc, làn da nàng trở nên trắng sáng hơn bao giờ hết, không có dù chỉ 1 chúttỳ vết, mái tóc nàng đen nhánh, trải dài xuống tận dưới chân, khí tức nàng độtbiến, mạnh mẽ khác thường
1 vạn năm, công lực nàng thế nhưng trong phút chốc đạt đến 1vạn năm. Khoảng cách hơn 4000 năm, chỉ trong phút chốc hóa thành hư vô? Đâychính là điều thần kỳ của bảo vật sao???
Trong lúc ngạc nhiên vì một loạt sự kiện vừa xảy ra, cảKhuynh Vũ cùng Sư tử Hoàng Kim đều không để ý rằng, trên cành cây cách đó khôngxa, hai bóng hình một trắng một đỏ vừa mới tức thì đáp xuống, thận trọng quansát tình hình phía dưới
“Ngươi dám... Giờ đây mặc dù ngươi công lực đã tăng tiến,nhưng thế thì sao, so với ta, ngươi vẫn không bằng. Nếu giờ Thiên Ngọc châu đãkhông còn, vậy ngươi chịu chết đi”, lắp bắp nửa ngày, cuối cùng Sư tử Hoàng Kimcũng nói xong. Xong rồi, lần này xong thật rồi, chủ nhân nhất định sẽ không thacho ta đâu.
Đang mải nghĩ suy về những chuyện kinh hoàng mà bản thân sắptrải qua, Hoàng Kim không nhận thấy nữ tử áo cam phía trước đang dùng hết tốc lựccùng yêu lực còn sót lại hướng mình ra đòn công kích.
Con sư tử chết tiệt kia, ta không biết ngươi đang mải đămchiêu gì nhưng đây quả là cơ hội hiếm có của ta. 2 vạn năm và 1 vạn năm công lựckhông thể so sánh với nhau được, nếu không bất ngờ tấn công, e rằng kết quả vẫnchỉ 1 từ “Chết” mà thôi
Đến khi Hoàng Kim thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, 9 cáiđuôi của Yên Chi đã tiến sát đến bộ bờm vàng óng của sư tử, khiến cho hắn khôngkhỏi có chút giật minh. Định đánh lén ta ư? Với chút công lực đó thì ngươi hãycứ nằm mơ đi
Âm hiểm tươi cười, sư tử bờm vàng dùng pháp lực của bảnthân, thở ra một ngọn lửa đỏ rực, có sức nóng vô cùng lớn thẳng mặt hồ ly áocam, nhằm thiêu chết nàng ngay tại thời khắc này
“Yên Chi, cẩn thận”, nặng nề lê thân ra khỏi tảng đá này giờvẫn là nơi ẩn nấp của mình, Khuynh Vũ dùng hết sức tàn của mình, hướng nữ tử mịhoặc trước mặt mà kêu, mà gào, khiến cho gương mặt vốn bị che phủ bởi lá cây, bởihoa cỏ phút chốc trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, làm cho thân ảnh bé nhỏ khoáctrên mình một màu trắng tinh khôi ở cách đó không xa có chút không tin vào mắtmình được nữa
Đôi môi đó, đôi mắt đó, đôi tai đó ,cái mũi đó,, khuôn mặtđó,… chẳng phải là …. Nếu nam tử kia chính là “cậu ấy”, vậy có khi nào “cậu ấy”cũng xuyên không về đây như ta không? Dù thế nào đi nữa, trước khi mọi chuyệnsáng tỏ, nam tử kia tuyệt không thể chết
“Phịch”
Nữ tử áo cam vừa mới tàn nhẫn tấn công, giờ đã nằm im dưới mặtđất, máu nàng tuôn trào từ khóe miệng, toàn thân nàng là những vết cháy xém củalửa. Nếu như không phải lúc đó kịp thời nghe thấy tiếng nói của Vũ ca, giờ đâyta có lẽ chỉ còn là một cái xác đen thui, không hơn không kém
Chầm chậm tiến lại gần người thiếu nữ đang bị trọng thươngkhông thể cử động. Sư tử Hoàng Kim tuôn tràn sát khí, huy động yêu lực, định mộtchiêu dứt điểm kẻ khốn nạn trước mắt kia, xả bớt nỗi giận dữ trong lòng mình. Tấtcả chỉ tại con nhỏ này, nếu không ta làm sao có thể bị trách phạt cơ chứ? Ta nếunhư không sống được thì ít nhất các ngươi phải chết cùng ta, bao gồm cả tên namnhân kia nữa. Suy cho cùng, tất cả đều không phải tại hắn sao?
Dùng hết sức bình sinh còn sót lại trong cơ thể mang trọng bệnhcủa mình, Khuynh Vũ bò nhanh đến bên Yên Chi, nhẹ nhàng đem nàng xiết chặt vàomột thân y phục mang màu xanh lá của mình. “Muội đừng lo, có ta đây rồi, mọichuyện rồi sẽ ổn thôi”
“Đôi tình nhân ngu ngốc, chết đến nơi rồi còn ở đó mà ôm vớichả ấp. Nếu đã muốn như thế thì để ta thành toàn cho các ngươi, nếu có kiếp sauthì hãy nhớ, đừng bao giờ chọc giận vào những kẻ mình không chọc được”
Phun ra lửa nóng từ mồm của mình, Sư tử Hoàng Kim nghĩ rằng,tới đây 2 kẻ không biết trời đất kia sẽ bị hóa thành tro bụi. Thế nhưng cảnh đậpvào mắt của hắn là, hai kẻ đó vẫn còn sống, hơn nữa không chịu dù chỉ 1 chút tổnthương, trước mặt chúng hiện giờ nhiều thêm 1 cái nam nhân tóc trắng tựa tuyếtcùng với một tiểu nữ bạch y
“Các ngươi… các ngươi là ai? Sao lại dám xen vào chuyện củata? Các ngươi có biết ta là ai không?”, đột nhiên một cảm giác không lành dânglên trong lòng Hoàng Kim, hắn thế nhưng lại sợ hãi một tiểu hài và một tên namnhân lẻo khẻo thế kia sao? Không đúng, ta có thể cảm nhận được pháp lực của haikẻ đó không hề tầm thường, đặc biệt là con nhóc áo trắng đứng đằng sau kia. Nếukhông cẩn thận, rất có thể, hôm nay sẽ là tử kỳ của ta
“Ngươi là ai, ta không biết và càng không muốn biết. Ta chỉbiết một điều rằng, hai người này không thể chết”, nhàn nhạt lên tiếng, TuyếtLăng ngữ khí thập phần ngạo mạn đáp lời sư tử bờm vàng đang hung hăng trừng mắtnhìn nàng
Họ, tuyệt, không thể, chết!