AdsCả 1 ngày đi chơi cũng gia đình, Tuyết Lăng không tránh khỏimệt mỏi. Dù sao hiện tại, thân thể nàng cũng chỉ là 1 đứa nhóc con, mặc dù phépthuật không ngừng tăng tiến thế nhưng suy cho cùng, thể lực nàng cũng đâu thểsung mãn đến mức chạy vòng vọng Đoạn thành mấy lượt không suy giảm cho được
Nằm trên chiếc giường nhung gấm vào loại bậc nhất thiên hạ,trong nàng hiện hữu vô số câu hỏi không lời đáp. Thật ra mấy kẻ áo đen kia làai? Thẻ bài chữ “vô” rốt cuộc thuộc về tổ chức nào? Còn nữa, thân thủ của chúngk phải tầm thường, nếu không do chúng khinh địch thì chiên thắng đêm đó đâu códễ dàng như thế? Ta thân là nữ hài tử duy nhất của Đoạn gia, cơ mà năm nay cũngmới chỉ tròn 6 tuổi, trước giờ chỉ ở trong nhà, không mấy khi ra ngoài, làm thếnào mà có thể kết oán với kẻ khác đến mức sai người ám sát ta cho được? Thật làđau cái đầu mà….
Đang miên man suy nghĩ, bỗng một giọng nói êm nhu khẽ vanglên trong đầu nàng, “Chủ nhân, tiểu quái cùng cặp đôi kia, tiểu yêu đã dùng đandược đẩy lùi độc tố và điều trị thương tích cho họ rồi”
Khá khen cho Dạ Nguyệt, chỉ trong vòng thời gian ngắn như vậyliên có thể đem ba kẻ ở quỷ môn quan kéo về, xem ra, y có vẻ thích hợp với việcdùng đan dược, chịu khó bồi dưỡng, nay mai chắc chắn sẽ trở thành một cánh tayđắc lực cho ta.
Một ánh sáng trắng lóe lên, liên biến căn phòng xa hoa,tráng lệ vừa rồi đột nhiên trở nên im lìm, không còn bóng dáng tiểu hài nhixinh đẹp đâu nữa
-------------
Trong nhẫn giới…
Ngắm nhìn thân ảnh mình tiểu hài giờ phút này vẫn đang mêman bất tỉnh nằm trên giường, Dạ Cơ không thể không dâng lên lo lắng trong lòngmình. Vạn năm, đã hơn vạn năm rồi. Ta mới có thể gặp lại phu quân của mình, dùgiờ đây chàng đã không còn như xưa, ngoại hình khác xa một trời một vực, thểnhưng có làm sao? Chàng vẫn mãi là phu quân của ta, vẫn mãi là Hồng Tuyết ca calớn lên cùng ta, là người nắm giữ vị trí quan trọng nhất trong trái tim của ta.Ông trời ơi, nếu như ông thương xót cho số phận của 2 kẻ mệnh bạc này, ông hãyđể cho chàng tỉnh dậy đi. Ta cầu xin ông đó
Lệ châu từng hàng nhẹ rơi trên khuôn mặt ngây thơ của HồngTuyết, khiến cho kẻ vốn đang hôn mê lâu ngày, dần dần khôi phục thần trí, dườngnhư, cũng sắp đến lúc chàng ta thức tỉnh khỏi cơn mộng mị đó rồi
Đây là đâu, ta đang ở đâu đây, sao đầu ta lại đau thế này…ta nhớ rồi, ta đã đánh nhau cũng với 1 tiểu hài áo trắng, rồi sau đó… sau đó,ta gặp lại nương tử… đúng rồi, nương tử, nương tử của ta ở đâu, nương tử….
“Nương tử…” Một tiếng hét chói tai vang lên, khiến cho vị mỹnữ đang ngồi bên giường thoảng thốt, trên mặt nàng tràn ngập vui mừng cùng nhưêm nhu vô bờ bến
“Thiếp đây… Nương tử của chàng….”
Nức nở ôm tấm thân bé nhỏ của Hồng Tuyết vào lòng, Dạ Cơkhông khỏi cảm ơn trời phật. Thân thể nàng run lên từng đợt, có vẻ như đến ngaycả giờ phút này, nàng cũng không thể tin được rằng, qua chừng ấy năm tháng,nàng còn có thể đoàn tụ cùng người duy nhất nắm giữ tâm nàng trên cõi đời này
“Nương tử… Ta vừa mơ một giấc mơ kinh hoàng lắm. Trong giấcmơ đó, nàng đột nhiên biến mất, bỏ lại ta bơ vơ một mình. Không thấy nàng, ta dốchết tiền tài, nhân lực kiếm tìm nàng nhưng cũng không thu lại dù chỉ một chúttin tức. Sau đó, không hiểu sao, ta lại bị nhốt ở một nơi tối tăm lắm, đáng sợlắm. Không hiểu qua bao nhiêu thời gian, ta cuối cùng cũng được thả ra. Thếnhưng, ngay lúc đó, lại có kẻ muốn hạ sát ta, ta … ta không thể chết khi chưatìm thấy nàng, nên ta đánh lại chúng. Một tên rồi một tên, một đòn lại một đòn,cuối cùng đến khi thân thể ta sắp không trụ được nữa thì ta thấy nàng…. Ác mộng,đúng thật một cơn ác mộng khủng khiếp. May sao, đó không phải là sự thật, khôngphải là sự thật”
Do vừa tỉnh cơn mê, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh tảo nên HồngTuyết không nhận ra được điểm không phù hợp về bản thân mình, thế nhưng, saukhi được Dạ Cơ ôm chặt trong lòng, chàng ta bắt đầu cảm thấy có điểm không đúng
Giơ hai bàn tay búp măng của mình lên, Hồng Tuyết không khỏimột phen kinh hãi. Đây… đây là bàn tay của ta sao? Không thể nào, rõ ràng đâylà bàn tay của tiểu hài tử mà. Ta… ta đường đường là một đại trượng phu thâncao 1m8, làm sao lại có thể…
“Nương tử… sao tay ta lại trở nên thế này? Hơn nữa, sao cơthể nàng lại lành lạnh như vậy? Trước kia kể cả có bị ốm nặng, nàng cũng khôngbao giờ trở nên lạnh băng như thế cả? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Hồng Tuyết, chàng bình tĩnh nghe thiếp nói. Giấc mơ củachàng… đó không phải là mơ, đó chính là sự thật. Thiếp đã k còn là người sống nữarồi, thiếp giờ chỉ là một hồn ma vất vưởng, nhờ ma lực để tồn tại, hơn nữa, giờđây, thiếp tên gọi Dạ Cơ”, còn về thân thể của chàng…”, dùng phép di chuyển chiếcgương ở cách đó không xa vào lòng bàn tay, mĩ nhân áo trắng đưa chiếc gương đócho hài tử vẫn đang ngơ ngác ngồi trên giường, “… chàng tự mình xem đi”
Nương tử ta… nương tử ta đã thành ma rồi sao? Nàng giờ tên DạCơ? Còn ta… ta sao lại trở thành cái bộ dáng như thế này? Người trong gươngkia… chỉ là một đứa trẻ tuổi chưa đến 10, đâu phải là ta…?
Soi bóng hình mình trong gương, Hồng Tuyết không khỏi biến sắc,chàng không thể tin được rằng, một công tử anh tú, tiêu sái, giờ phút này lạitrở thành một tiểu hài bé nhỏ. Cũng không thể trách chàng được, đổi lại ngườikhác, mấy ai có thể tin được đây là sự thực cơ chứ?
Ngổn ngang trong suy nghĩ của riêng mình, cả Hồng Tuyết và DạCơ không hề để ý đến ngoài cửa đang có 4 thân ảnh bước vào cho đến khi tiểu nữbạch y đứng giữa lên tiếng phá ngang bầu không khí nghiêm trọng nơi đây
“Rốt cuộc ngươi cũng đã tỉnh lại rồi. Thế nào, ngươi còn muốngiết ta nữa không?”
“Chủ nhân…”, nghe thấy câu nói của Tuyết Lăng, Dạ Cơ hướngđôi mắt đang ngập tràn ánh nước của mình về phía nàng, những mong nàng có thểgiúp cho hoàn cảnh hiện tại của Hồng Tuyết
Tại sao nương tử lại kêu tiểu nha đầu kia là chủ nhân? Conbé chẳng qua cũng chỉ tầm 6 - 7 tuổi là cùng, làm sao có thể khiến cho nương tửphục tùng như vậy? Còn nữa, ánh mắt nàng, sao lại tang thương như vậy? Chẳng nhẽ… chính con bé kia là kẻ đã khiến cho nàng trở thành hồn ma, khiến cho phu phụta chia lìa sao? Nếu quả thật như vậy, dù có tan xương nát thịt, Hồng Tuyết tacũng sẽ không buông tha cho tiểu quỷ đó
“Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Ta cũng đâu phải người biến DạCơ thành như vậy. Nếu không có ta, e rằng giờ đây nàng ta vẫn bị phong ấn trongbức họa vô tri vô giác kia rồi. Còn nữa, chưa tính việc ngươi đã muốn giết ta,giờ đây ta cho người cứu sống ngươi, ngươi lại hằn học trừng mắt với ta. Ta quảthật không hiểu, Dạ Cơ nhìn thấy điểm gì tốt ở ngươi cơ chứ?”. Ngươi tưởng takhông biết ngươi đang nghĩ gì ư? Chút tâm tư đó mà ta còn không nhìn ra thì thậtsự ta là đồ ngốc rồi
“Nương tử, có thật thế không? Thật là nàng bị phong ấn trongtranh rồi nhờ có tiểu quỷ kia mà nàng được giải thoát không? Nàng nói cho ta biếtrốt cuộc tất cả chuyện này là sao? Tại sao ta chỉ ngủ có một lát mà khi thức giậymọi thứ đã k còn như xưa? Ta trở thành một tiểu hài, nàng biến thành ma nữ.Ta…” đôi mắt ngờ vực của Hồng Tuyết đặt trên người Dạ Cơ, dường như chàng đangkiếm tìm ở nàng một đáp án, một câu trả lời thỏa đáng, tại sao tất cả chuyệnnày lại xảy ra với đôi ta cơ chứ, tại sao???
“Thiếp… thật tình thiếp cũng k biết rốt cuộc có chuyện gì xảyra nữa. Đêm đó, thiếp ra ngoài mua chút điểm tâm cho chàng, phòng chuyện chànglàm việc quên ăn uống như mọi khi. Mọi thứ vẫn bình thường cho đến khi thiếp gặpmột vị đạo sĩ. Vị đạo sĩ đấy nói nhà muội chuẩn bị có tang, hơn nữa người đoảnmệnh đó là người mà thiếp quan tâm nhất trên cõi đời này. Nghe vậy, thiếp sợhãi, liền cầu xin vị đạo sĩ đó cứu giúp. Lão ta lúc đầu còn chần chừ nhưng nghemuội năn nỉ, lão bèn ưng thuận và đưa cho muội một cuộn tranh, căn dặn đến nửađêm mang ra ngôi miếu trước cửa thành mở ra và thành tâm cầu khấn. Theo lời lãođạo, thiếp làm y nguyên, sợ ảnh hưởng đến mọi người, thiếp lặng lẽ lẻn ra khỏinhà. Thế nhưng, ngay khi thiếp mở bức tranh đó ra, một luồng sáng kỳ lạ liềnbao bọc lấy thiếp, cuốn thiếp vào trong bức tranh. Lúc đó thiếp mới biết mìnhđã bị lừa. Thiếp oán hận lão ta, vì cớ gì lão lại đang tâm hãm hại thiếp, mộtngười không quen không biết với lão cơ chứ??? Đúng lúc đó, lão xuất hiện, địnhmang thiếp ra khỏi ngôi miếu đó, thì một vài bóng đen xuất hiện, bọn nó nói gìđó, thiếp nghe không rõ. Chỉ biết rằng, khi thiếp một lần nữa có lại ý thức,thiếp đã trở thành vật trang trí trong một tòa nhà vô cùng sang trọng. Từ đó,hơn vạn năm, từ đời chủ nhân này qua đời chủ nhân khác, thiếp những tưởng kiếpnày mình chỉ có thể ở trong bức họa đó thôi. Ông trời quả không phụ lòng ngườiđã đưa thiếp đến tay chủ nhân, nhờ có nàng mà thiếp một lần nữa thấy được ánh mặttrời. Thiếp tưởng rằng chàng… chàng đã sớm không còn sống nữa rồi, nào ngờ… nàongờ….” Nói đến đây, Dạ Cơ bật tuôn từng tràng nước mắt, hướng thân thể bé nhỏ củaHồng Tuyết mà ôm, mà ghì. Nước mắt đó, là oán hận, là tủi thân, là bi ai, là hạnhphúc, là cảm xúc lẫn lộn, đan xen nhau
“Nương tử… nàng đừng khóc nữa, không phải nàng đã gặp lại tarồi đó sao? Ngoan… ngoan nào”, vỗ về tấm lưng không ngừng run rẩy của mĩ nữđang ôm chầm lấy mình, căm thù ngập tràn tâm trí Hồng Tuyết. Ta thề với trời đất,nếu có ngày nào đó, ta tra ra được ai là kẻ hãm hại nương tử ta, ta sẽ khiếncon cháu kẻ đó sống không bằng chết
“Dạ Nguyệt, ngươi có biết vì sao Hồng Tuyết trở nên như thếk?”, đứng chứng kiến một màn cảm động vừa rồi, một ẩn số hiện lên trong TuyếtLăng. Theo như Dạ Cơ, trước kia phu quân nàng ta là một nam tử đầu đội trời,chân đạp đất, thân cao mét 8, khôi ngô tuấn tú, chứ đâu phải dạng trẻ con chưadậy thì thế kia? Nếu nàng ta mà lấy chồng như thế, sợ rằng sớm đã phải vào đạilao với tội danh “dụ dỗ trẻ vị thành niên” rồi
Nam tử áo đỏ nãy giờ vẫn im lặng đứng bên cạnh vị nữ hài áotrắng, đưa đôi mắt tựa nước hồ mùa thu của mình quan sát cậu nhóc con trước mặt,chầm chậm mở lời, “Hồng Tuyết, ngươi có nhớ được chút ký ức nào trước khi bị nhốtlại không?”
Suy nghĩ một hồi, khi đã chắc rằng trong tiềm thức của mìnhkhông hề có dù chỉ một chút hồi ức, Hồng Tuyết chậm rãi lắc đầu, tưởng rằng sẽkhiến cho mọi người thất vọng, nhưng không, ngoại trừ hai vị cô nương dung mạothanh tú đứng sau lưng Tuyết Lăng, nét mặt của mọi người vẫn như trước, không hềthay đổi
“Quả nhiên như ta dự đoán. Thưa chủ nhân, tiểu yêu không thậtsự biết được Hồng Tuyết đã xảy ra chuyện gì, kể cả trong tất cả tài liệu cótrong ngọc lâu cũng không hề đề cập đến tình trạng tương tự, nhưng tiểu yêu trướckia vốn được tạo thành từ vô số bảo vật trân quý trong toàn thiên hạ, có thểnói mọi chuyện lề đường góc phố tiểu yêu thông thạo không ít, trong đó, có mộtlời đồn đãi khá giống với tình trạng của Hồng huynh đệ”
“Đó là gì?”. Trong ngọc lâu này, tài liệu đều thuộc dạng hiếmcó, thông tin trong đó bao hàm từ thời khai thiên lập địa, không gì không có, vậymà lại không đề cập đến việc này. Xem ra, kẻ gây ra tội ác này không hề tầm thường.Khoan nói đến công phu, chỉ e trí tuệ của kẻ đó vào dạng bậc nhất bậc nhì thiênhạ. Ngươi nói xem, nếu trong tài liệu không có, vậy chỉ có hai khả năng. Thứ nhất,thông tin đó đã bị mai một. Điều này thật sự không thể, kể cả từng trận chiến lớnnhỏ của thiên hạ, từng chi tiết nhỏ nhất đều được ghi lại trong sách vở nơiđây, thậm chí trong số chúng còn những trận đánh xưa nay ít người biết, làm gìcó chuyện bị mai một được. Vậy thì chỉ có thể là khả năng thứ hai, phương phápnày là do có người sáng tạo nên. Nếu quả thật như vậy, đôi phương chỉ sợ khônghề đơn giản
“Tương truyền, có một biện pháp luyện yêu, cho ra đời nhữngcon yêu quái vô cùng xuất chúng, cường hãn và đặc biệt vô cùng nghe lời. Ngườiluyện yêu trước hết phải tìm một người có linh hồn phù hợp, sát hại họ, nhốtlinh hồn của họ vào trong một thi thể của một đứa tré sơ sinh mới qua đời. Đồngthời lấy máu của yêu quái mang thuộc tính mà người đó muốn luyện thành, trong 7x 7 = 49 ngày dần dần truyền vào trong đứa bé đó. Sau khi hấp thụ đủ yêu khí,thân thể đứa bé sẽ phát triển dựa theo công lực của máu yêu quái, và cho đếnkhi chết, hình dáng đó sẽ mãi k thể thay đổi. Do linh hồn bị chuyển sang thểxác của em bé mới mất, đặc biệt còn bị ép nhập yêu đạo, thế nên khi hình thành,những “sát thủ này” thần trí không được tỉnh táo, sẽ không khác nào một cái xáckhông hồn mặc người khác điều khiển. Chưa hết, điểm đặc biệt ở phương pháp nàylà, những kẻ được tạo ra k là yêu quái hoàn toàn, mà sẽ chỉ là bán yêu. Và nhưvậy, những biện pháp phòng yêu, diệt yêu đối với bọn họ sẽ chỉ có 1 nửa tác dụng.Nếu người đối đầu với chúng chẳng may khinh địch, rất có thể sẽ vong mạng”
“Nếu nói như vậy, đáng lẽ Hồng Tuyết không thể còn trí nhớ,không thể nhận ra được Dạ Cơ chứ?” Thì ra là vậy, do Hồng Tuyết chỉ là bán yêu,nên Hoa bay bướm lượn của tỉ muội Hồng Hoa và Trảm yêu trừ ma của bản thân mìnhk có tác dụng bởi một nửa trong y vẫn là con người. Nếu k phải ý thức của y vềlại kịp lúc, chỉ sợ rằng… Đáng sợ, kẻ tạo ra những bán yêu này quả thực quáđáng sợ
“Trường hợp lạ như Hồng Tuyết có thể có hai lý do. Thứ nhất,khi kẻ chủ mưu bắt đầu dùng máu yêu quái dẫn vào cơ thể anh ý, do quá tham lamnên đã dùng máu của 5 loại yêu quái thuộc 5 thuộc tính khác nhau là kim, mộc,thủy, hỏa, thổ. 5 loại huyết yêu này có lẽ do không được khống chế một cách nhuầnnhuyễn nên khiến cho phép hóa yêu không thể hoàn tất, nhưng do thần trí của HồngTuyết đã bị ảnh hưởng, do đó, mới khiến cho thần trí của anh ta trở nên bất thườngnhư vậy. Đây cũng là 1 phần nguyên nhân thế nhưng lý do chủ yếu nằm ở điều thứhai”, nói đến đây, Dạ Nguyệt tạm dừng, đưa ánh mắt băng giá của mình về phíađôi phu phụ mệnh khổ kia, trong đôi mắt đẹp tựa tuyết trắng ánh lên một điểm ấmáp không thể che giấu
“Thứ hai… thứ hai chẳng lẽ là…?” Nhìn ánh mắt của Dạ Nguyệt,Tuyết Lăng dường như đã minh bạch vài điều. Tại sao, dù cho thần trí bất ổn, HồngTuyết lúc nào cũng luôn miệng kêu “nương tử”?, tại sao vào thời khắc có thể hạsát nàng, chỉ bởi thoang thoảng một chút mùi hương thân thuộc, y lại dừng tay?Tại sao khi vừa nhìn thấy Dạ Cơ, y liền ngay lập tức khôi phục tâm trí? Tạisao? Đó chẳng phải đều do một chữ “Tình” thôi sao?
“Hẳn người cũng đã đoán ra. Đúng vậy, lý do thứ hai đó chínhlà do tình cảm của Hồng Tuyết dành cho Dạ Cơ muội quá mức sâu đậm. Tình cảm ấyđã ăn sâu bến rễ vào trong tâm khảm của anh ta, khiến cho thần trí dù có bất ổnđến đâu chăng nữa cũng không quên việc phải đi tìm cho bằng được nương tử củachính mình. Có thể nói, nếu không nhờ mối tình si của hai người, e rằng, HồngTuyết cũng đã trở thành một cỗ máy giết người không hơn không kém”
Lắng nghe những lời Dạ Nguyệt với Tuyết Lăng nói, Hồng Hoa,Hồng Điệp k khỏi cảm thán, ngưỡng mộ Dạ Cơ. Số phận nàng hẩm hiu thì sao? Bị kẻxấu hãm hại thì sao? Có được một phu quân như thế, đó cũng đã là một niềm hạnhphúc vô bờ bến. Dạ Cơ - nàng quả thực là một người may mắn
“Chủ nhân, chủ nhân thần thông quảng đại, Dạ Nguyệt ca cathông minh cơ trí, hai người có cách nào có thể cứu phu quân tiểu yêu không?”,ôm chàng trong vòng tay, ta cảm nhận được, thân thể chàng vẫn tồn tại một chútđộc tố chưa thể giải trừ. K, ta sẽ k bao giờ đánh mất chàng nữa, k bao giờ.
Nàng, nàng muốn cứu ta? Ta giờ đang cảm thấy mình khỏe mạnh,cần gì cứu chữa? Chẳng nhẽ nàng muốn tìm cách lấy lại hình hài xưa kia cho tasao? Cũng đúng, ai có thể chấp nhận gọi chàng xưng thiếp với một đứa nhóc tìnhư thế này cơ chứ
“Nếu muội đang nói đến việc làm cho Tuyết đệ trở lại hìnhhài cũ, ta e …” kể từ khi chủ nhân để cho ta, Dạ Cơ muội cùng với Hồng Hoa tỷ,Hoàng Điệp tỷ kết nghĩa chiếu theo thời gian đi theo chủ nhân, các nàng đã trởthành gia đình của ta, ta thật sự mong rằng có thể giúp nàng hoàn thành tâmnguyện. Thế nhưng vạn năm đã qua, chi e thân xác chàng ta giờ đã tan thành trobụi, hơn nữa, kể cả thân xác còn, bao năm qua trú ngụ trong thân xác tiểu hài,cộng với việc bị bao bùa chú bao vây, Tuyết đệ đã nhập làm một với tất cả nhữngthứ đấy, bây giờ e rằng toàn thể thiên hạ này, kể cả kẻ đã tạo nên nghiệp chướngnày, cũng k thể làm gì hơn
“Muội không phải có ý này, muội chỉ mong huynh có thể giảitrừ nốt chất độc còn sót lại trong cơ thể Hồng Tuyết, muội … muội thật sự khôngthể chịu đựng nỗi đau mất chàng một lần thêm nữa”, trẻ con thì sao? Cho dù phuquân có trở nên xấu xí, đui mù, bệnh tật, ta tuyệt sẽ k bỏ rơi chàng. Đối vớita, chàng mãi là Tuyết ca ca, mãi là vị nam tử hái tặng ta cành hoa đào năm ấy,mãi là vị phu quân thức trắng hàng đêm liền chăm sóc khi ta bị ốm, mãi là ngườiDạ Cơ ta đời này kiếp này mãi cất giấu trong trái tim
“Nương tử…”, tiếng gọi mắc nghẹn trong cổ họng trắng ngần, HồngTuyết dường như không tin vào tai mình được nữa. Nàng không có ý đấy, nàngkhông để ý việc ta bị biến thành cái bộ dạng này sao? Dạ Cơ, kiếp trước ta đãtích được ân đức gì mà kiếp này có thể trở thành tướng công của nàng cơ chứ?
“Việc này thì muội đừng lo. Vốn dĩ trong cơ thể Tuyết đệ tồntại một loại độc tố cực mạnh, có khả năng khiến cho đệ ấy chết không cách cứuchữa, càng không có thuốc giải. Thế nhưng, thân thể huynh trước kia được đúcthành từ hàn băng vĩnh cửu có tính trừ độc vô cùng mạnh mẽ, kết hợp với bộ y phụchuyết phượng hoàng huynh đang mặc có tính hồi sinh không gì sánh bằng, chỉ cầnlấy chút máu rồi đun cùng một mảnh vải của bộ quần áo này, đem cho Tuyết đệ uống,huynh tin rằng, chỉ độ một thời gian ngắn nữa thôi, chất độc còn sót trong ngườicũng sẽ nhanh chóng giải trừ”. Quả thật, đống ý thư trong ngọc lâu này quả thựckỳ diệu. Đáng lẽ, ta cũng đang đau đầu không biết dùng cách nào cứu sống 3 cáimạng khốn khổ này, may mà đọc được rằng, huyết phượng hoàng cùng hàn băng có thểgiúp trừ độc, hồi sinh ngay cả những người đã chết, nếu không e rằng,…
“Thật vậy sao? Vậy thì tốt quá rồi. Hồng Tuyết, chàng nghethấy không, chàng sắp sửa không sao nữa rồi. Chúng ta sắp lại có thể ở bênnhau, không bao giơ chia xa, không bao giờ xa cách”, ôm phu quân của mình vàolòng, Dạ Cơ cuối cùng cũng đã có thể thả lỏng tâm trạng, hưởng thụ hơi ấm củangười chồng bao năm xa cách
“Nàng … nàng thật sự không e ngại người ngoài nhìn vào sẽ thấynàng nên duyên cùng một đứa nhóc con sao?”, không tin rằng tất cả điều này là sựthật, Hông Tuyết run rẩy lên tiếng. Ta không sợ chết, dù sao cũng đời này tacũng đã chết một lần rồi. Cái ta sợ, đó chính là một ngày nào đó, nàng sẽ rời bỏta mà đi bởi không chịu được điều tiếng thế gian. Nếu như vậy, thà rằng ngaybây giờ chấm dứt luôn, đau ngắn còn hơn đau dài, không phải sao?
“Vậy chàng nói xem, chàng có sợ khi phải gọi một hồn ma lànương tử không?”, chớp đôi mắt có phần tinh nghịch của mình, Dạ Cơ nũng nịu lêntiếng, khiến cho mọi người không khỏi phân vân, thật ra, ai trong hai người mớithật sự là trẻ nhỏ đây?
“Không. Ta làm sao có thể…”, lời chưa nói xong, đôi môi anhđào của Hồng Tuyết đã bị chặn bởi một bàn tay bạch ngọc, thoang thoảng mùihương nhẹ nhàng, dễ chịu, khiến cho sắc mặt của chàng chợt ửng hồng, kéo dài đếntận mang tai.
“Thiếp cũng như vậy đó. Chàng hứa với thiếp đi. Sau nàychúng ta sẽ k bao giờ nhắc đến chuyện này nữa, có được k?”
“Ta hứa. Dạ Cơ, ta thực sự rất yêu nàng”
“Thiếp biết. Thiếp cũng yêu chàng nhiều, rất rất nhiều”
Không cần suy nghĩ, Hồng Tuyết quyết định lập khế ước vớiTuyết Lăng. Âu đó cũng là một chuyện tất nhiên, chàng ta nợ Tuyết Lăng quá nhiều.Sinh mệnh, lý trí và trên hết là người xa cách bao năm, thử hỏi nếu chàng ta ksinh lòng cảm kích, đó sao có thể là người Dạ Cơ yêu nhất kiếp nay cơ chứ? Chưakể rằng, nàng còn là chủ nhân của nương tử chàng, lập khế ước với nàng cũngchính là có thể ở bên nương tử mãi không xa rời,
Đặt nhẹ một nụ hôn lên bờ môi anh đào của Dạ Cơ, Hồng Tuyếtcuối cùng cũng chịu nằm xuống tĩnh dưỡng. Chỉ khổ thân cho người thiếu nữ vừa bị“cưỡng gian” kia, sắc mặt nàng đỏ không khác ông mặt trời là mấy, khiến chonàng ước rằng giờ phút này có cái lỗ nào đó để nàng có thể chui vào, tránh đượcánh mắt của tỉ tỉ, ca ca, và chủ nhân nàng
“Khụ … khụ. Thôi được rồi, Hồng Tuyết giờ ngươi nghỉ ngơiđi. Dạ Cơ, ngươi ở lại với tướng công của ngươi đi, Dạ Nguyệt, Hoàng Điệp, HồngHoa, giờ chúng ta qua xem xem tình hình của đôi pháp sư – yêu quái kia xem thếnào. Tiện thể thăm dò xem bọn họ có biết được những kẻ áo đen kia là ai haykhông?” Thật là, dù cho có tình cảm thế nào đi chăng nữa thì 2 người các ngươicó thể kiềm chế chút không? Dù sao ta cũng chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thànhđâu đấy, có biết không?
“Vâng, thưa chủ nhân / tiểu thư”
---------------------------------------
Ở một căn phòng ngọc bích khác trong nhẫn giới.
Một nữ tử áo đỏ, mái tóc trải dài như suối, đang nằm cạnh mộtnam tử áo xám với nét mặt vô cùng tuấn tú, điều kỳ lạ là, mặc dù hai người đangbất tỉnh thế nhưng đôi bàn tay của họ lại nắm chặt lấy nhau, mặc cho thân thể đầyvết thương, trên miệng họ vẫn hiện lên nét cười hạnh phúc, dường như, giờ khắcnày đây, hai người họ là hai người hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Ngồi bên cạnh họ là 2 nữ tử, 1 nam tử và 1 tiểu hài, 4 bọn họnhan sắc khuynh thành, khiến cho ai nấy nếu có cơ hội nhìn thấy dung mạo, đềukhắc ghi trong tim, cả đời không quên. Đặc biệt là bé gái ngồi chính giữa, chỉvài tuổi nữa thôi, nàng hứa hẹn sẽ khiến cho thiện hạ đại loạn bởi nhan sắc trờisinh của mình
Đôi nam thanh nữ tú đang hôn mê kia có vẻ như cảm nhận đượcđang có người mong đợi bọn họ tỉnh dậy thế nên, cùng lúc, hai người đó mở đôi mắtdiễm lệ của mình ra, ngắm nhìn quang cảnh xung quanh với đôi bàn tay nắm lấynhau không rời
Nhận thức tiểu hài trước mặt, hai người không hẹn mà cùng hướngbé gái ấy quỳ xuống, đồng thanh hô “Ơn cứu mạng của chủ nhân, Tử Vân / Đán Thầnnguyện lấy cả đời này đền đáp, nguyện đi theo người, dù núi đao biển lửa cũngkhông từ nan”
“Đứng lên đi”, phất nhẹ cánh tay, hai người đang quỳ dưới đấtngay lập tức được một lực đạo vô hình nâng lên, đặt trở lại giường. Tử Vân cùngĐán Thần k khỏi cảm thấy kinh ngạc cùng bội phục phép thuật của tiểu nữ kia. Trờiạk, chỉ mới 6 – 7 tuổi mà pháp lực đã cao thâm từng này, đây quả thực là thiêntài trong thiên tài mà
“Các ngươi đã gọi ta là chủ nhân, như vậy, từ nay về sau đâychính là nhà của các ngươi, chúng ta sẽ là gia đình của các ngươi, bọn họ sẽ làca ca, tỉ tỉ của các ngươi. Thứ tự lớn bé ta phân theo thời gian đi theo ta, dovậy, vị nữ tử tóc hồng này, Hồng Hoa, sẽ là đại tỷ. Đứng kế bên là Hoàng Điệp,nhị tỷ. Còn vị nam nhân này tên gọi Dạ Nguyệt, cũng tức tam ca của hai ngươi.Thiếu nữ áo trắng lần trước xuất hiện trong động là Dạ Cơ, tứ tỷ, tiểu quái dịthường kia chính là phu quân của nàng ta, Hồng Tuyết, tỷ phu cũng là tứ đệ. Từnay về sau, Tử Vân, ngươi sẽ là ngũ muội, đồng thời, Đán Thần sẽ là ngũ đệ. Cácngươi đã hiểu chưa?”
Tuyết Lăng đem giới thiệu tất cả mọi người cho Tử Vân cùngĐán Thần. Nói đến ai, người nấy đều nở một nụ cười, gật nhẹ đầu xem như chào hỏihai vị muội muội, đệ đệ mới đi theo chủ nhân. Tuyết Lăng từ trước luôn quan niệmmột điều, đã không tin thì đừng dùng, đã dùng thì đừng tin. Nàng tin rằng, TửVân cùng Đán Thần không phải là kẻ xấu, hơn thế nữa còn là người trọng tình trọngnghĩa, đặc biệt là Tử Vân. Thử hỏi vì một người, nàng ta có thể không màng sự sống,không màng công sức tu luyện, đó há lại có thể là kẻ vô tình?
Tứ đệ là phu quân của tứ tỷ, gọi ta là ngũ muội, còn Đán Thầnlà ngũ đệ, vậy ý không phải là muốn nói…? Nghĩ đến đây, khuôn mặt lạnh lẽo, vôtình của nhện nữ, bỗng chốc đỏ rực, không khác nào núi lửa sắp phun trào, khiếncho tất cả mọi người, trừ nam tử áo xám giờ phút này cũng chịu chung tình cảnh,đều không nhịn được che miệng cười. Thé gian ai có thể ngờ, một yêu quái nổi tiếngvô tình lại có thể ngây thơ đến vậy cơ chứ?
“Tử Vân, Đán Thần, ta hỏi hai ngươi, hai ngươi có biết nhữngkẻ áo đen tối hôm đó là ai không?”
Chậm rãi lắc đầu, một nam một nữ ngồi tại trên giường chămchú nhìn biểu hiện của tiểu hài trước mặt, trong thâm tâm không khỏi lo lắng,liệu người có hoài nghi ta không?, liệu người có tin vào lời nói của kẻ định đẩyngười vào chỗ chết?
Đối diện với hai đạo ánh mắt nghiêm túc như vậy, Tuyết Lăngkhông khỏi cảm thán, “Ta tin hai ngươi. Kẻ có thể nhân lúc gia đình ta đi vắngđể cử người tấn công ta, chắc chắn đứng đằng sau k phải 1 thể lực bình thường.Nếu hai ngươi biết được, đó mới là chuyện không thể tin được, không phải sao?Hai ngươi hãy tạm thời nghỉ ngơi đi, đợi khỏe lại, ta còn có việc đang đợi cácngươi đó”, xong quay sang nam tử tóc trắng nãy giờ vẫn lặng im quan sát tìnhhình, dặn dò, “Dạ Nguyệt, ngươi hãy sắp xếp thỏa đáng cho bọn họ. Từ giờ họcũng giống như ngươi, giống như mọi người, đều là người của ta, không được đểcho quá khứ ảnh hưởng đến cách đối xử của ngươi, ngươi biết rồi chứ? Giờ chúngta đi xem xem, rốt cuộc thứ chứa trong chiếc túi ta nhặt về là cái gì? Ta có cảmgiác, đó không phải là vật bình thường đâu”
“Vâng, thuộc hạ rõ”
-------------------------------------
Tại hậu viện của ngọc lâu, Tuyết Lăng từ từ mở chiếc túi bíhiểm kia ra, không đoán được bên trong chứa thứ gì. Đó chắc chắn không phảivàng bạc châu báu, bởi nếu thế, đó cũng k khác gì bọn trộm cắp thông thường, lấyđâu rag an lớn như vậy, dám mưu đồ ám sát nị tiểu thư Đoạn gia? Chắc hẳn trongnày phải là bảo vật, bảo vật có khả năng kinh thiên động địa
Đây…. Đây k phải chỉ là ….
“Cái gì thế này, thứ tên hắc y nhân kia coi trọng chỉ là …thế này thôi sao? Tiểu thư, người thấy, có phải tên đấy thần kinh có vấn đề k?Hắn coi chiếc túi này như sinh mạng của mình, vậy hóa ra, sinh mạng cuả hắn cóphải quá .. rẻ mạt k?”, đùa gì chứ, tưởng trong này có cái gì, Hồng Hoa ta hồihộp chờ đợi, để rồi cái đập thẳng mắt ta lại là cái thứ thiên hạ này không thiếu,đúng là k thể trông mong gì vào cái loại giặc cỏ đấy mà
“Tỉ tỉ ak, muội cũng không hiểu. Chỉ vì thứ đó mà hi sinhtính mạng của mình, thật sự đáng sao?”, âm trầm xem xét, Hoàng Điệp không khỏiphân vân, dù cho tỉ tỉ có nóng tính, có bốc đồng thì những điều tỷ ấy nói k phảik có lý. Chỉ vì những thứ vứt đi thế này, mà chạy k dám chạy, trốn k dám trốn,rồi kết quả chết chẳng toàn thây, thật sự…
“Dạ Nguyệt, suy nghĩ của ngươi thế nào?”, tiểu hài nãy giờ vẫnim lặng, hướng đến bạch phát nam tử đang trầm mặc cầm thứ trong chiếc túi kialên, ngắm nghía một hồi không bỏ xuống. Nàng tin, Dạ Nguyệt chắc chắn phát hiệnđược điều kỳ diệu bên trong
“Chủ nhân, thoạt nhìn, đây không khác gì trứng thông thường,nhưng những quả trứng này thật không hề tầm thường chút nào”, tay cầm quả trứngnằm gọn trong lòng bàn tay hàn băng của mình, nam tử áo đỏ cung kính hướng đếntiểu hài trả lời, khiến cho hai vị mỹ nữ vừa lên tiếng k khỏi thắc mắc. Trứng klà trứng, thì là cái gì? Chẳng nhẽ có thể nở ra cái gì khác ngoài gà, vịt sao?
Biết được thắc mắc của hai vị tỷ tỷ, Dạ Nguyệt tiếp, “Trứngnày đúng là sẽ nở ra con. Nhưng k phải gà, lại k phải vịt. Thứ nó nở ra sẽ làyêu quái”
“Yêu quái!!!”
“Yêu quái!!!”
“Đúng vậy, hai vị tỷ tỷ có điều k biết, khi tiểu đệ đọc về sửsách thiên hạ, trong đó có một phương pháp lập khế ước giữa pháp sư và yêu quáiđã thất truyền từ xa xưa. Phương pháp đó chính là, dùng xác và máu của 1000 yêuquái luyện thành trứng yêu, xong đem yêu quái mình muốn nhốt vào trong quả trứngđó, đợi 7 x 7 = 49 ngày cho yêu khí ngưng tụ, nhỏ máu của mình lên trứng yêu,yêu quái sẽ nở ra, trung thành tuyệt đối, đi theo chủ nhân suốt kiếp. Phươngpháp này thật sự cao minh, thế nhưng do quá độc ác, nên đã bị pháp sư nghiêm cấmsử dụng, dần dần biến mất. Thật k ngờ, hôm nay, đệ lại có thể tận mắt chứng kiến,quả là kỳ duyên”
“Đệ nói … là sự thật chứ? Vậy thì lần này chủ nhân ta có đượcmón hời rồi”, không kìm được vui sướng, nữ tử áo hồng hào hứng kêu lên, nhanhnhẹn cầm một quả trứng trong chiếc túi kia, không ngừng suýt xoa, ôi , báu vậtakkkkk
“Chủ nhân, giờ người định xử lý chỗ trứng yêu này thế nào?”,tỉ tỉ cũng thật là, dung mạo thì quyến rũ hơn người, sao mà tính tình có thể lỗmãng như thế chứ? Người đời thường ca tụng tỉ muội ta là kết tinh của thiên địa,là kì quan của giới yêu quái, là vẻ đẹp, là cốt cách của vương tôn quý tộc, nếunhìn thấy tình cảnh “thục nữ” trước mặt, e rằng tiếng tăm của chúng ta khôngcánh mà bay mất thôi
“Thứ này, ta không cần đến”, quả thực đáng giận, vì muốn cómột yêu quái mà phải hạ sát hớn 1000 yêu, quá kinh tởm. Ta mặc dù k phải loạingười tử tế gì, kiếp trước cũng đã giết k biết bao nhiêu người, thế nhưng đó đềulà kẻ thù của ta, còn người vô tội, một sợi tóc ta cũng chưa đụng đến. Ghê tởm,…quá ghê tởm
“Tại sao vậy, tiểu thư” ta thật không hiểu, có được báu vậtthế này, sao chủ nhân k cần cơ chứ, chủ nhân thật là khó hiểu mà
“Hồng Hoa, ngươi nói xem, bên cạnh ta có các ngươi rồi, kéotheo 1 đám yêu quái k rõ lai lịch, có tác dụng gì chứ. Hơn nữa, các ngươi đâuđơn giản là yêu quái của ta, k phải sao?”, nhẹ nhàng giải thích sự thắc mắc củatiểu nữ áo hồng, Tuyết Lăng k khỏi cười khổ. Đừng thấy Hồng Hoa vẻ mặt sắc sảo,ra tay k chút lưu tình, thật ra nàng ta khờ lắm, so với Hoàng Điệp, tâm tư cònkém xa. Đúng vậy, các ngươi đâu chỉ là yêu quái bên cạnh ta, các ngươi chính làngười thân của ta, là gia đình thứ 2 của ta.
Mặc dù k nói hết câu, thế nhưng ẩn ý trong đó, ai cũng hiểuhết, kể cả kẻ khờ kia nữa, Trong chốc lát, đáy mắt mọi người k hẹn mà cùng hiệnlên một tầng nước mắt, có thể vỡ òa trong khoảnh khắc. Cảm động - cảm xúc chungcủa tất cả mọi người trong hậu viện tại thời khắc này. Sinh ra làm yêu quái, vốnđã định sẽ bị nhân loại coi khinh, đuổi giết, nếu có trở thành trợ thủ thì cũngchỉ được coi là một món đồ vật k hơn k kém. Thế nhưng, tiểu thư lại coi chúngta là “người”, đối đãi với chúng ta hết mực thân tình, do đó, tất cả đều nguyệnthầm vì nàng làm tất cả, coi như phải thành kẻ thù chung của toàn thiên hạ này,cũng có hề chi
“Vậy, tiểu thư, người định xử lý đống trứng này thế nào”, dụinhẹ mắt ngọc, thiểu nữ áo vàng lên tiếng, nêu lên câu hỏi hiện hữu k chỉ trongnàng mà còn trong tất cả mọi người ở đây
“Ta thấy”, chỉ chỉ vào hai quả trứng tuyệt đẹp nằm trongtúi, nổi bật hơn hẳn so với những quả còn lại, Tuyết Lăng căn dặn, “hai quả nàysẽ dành cho đại ca và nhị ca ta. Dù sao 2 huynh ấy cũng chưa có yêu quái hộthân, đằng nào cũng đã đến tay, ta k dùng, đâu có nghĩa là người thân ta k đượcdùng. Còn về phần cha mẹ ta, công lực của hai người cao thâm khó lường, hiện tạichưa cần dùng đến. Dạ Nguyệt, ngươi hãy trông nom số trứng này thật cẩn thận,tương lai ta có thể sẽ cần đến chúng. Hồng Hoa, Hoàng Điệp, trong thời gian tới,phụ thân sẽ đưa 3 huynh muội ta đi bắt yêu, khi đó, hai ngươi phải nhân cơ hội,lấy máu của hai huynh trưởng ta nhỏ lên hai quả trứng này để chúng nhận chủ. Nhớrằng tuyệt đối phải tiến hành thật kín kẽ, k để cho bất kỳ ai biết, nhất là ngườithân của ta, hai ngươi biết chưa?”, giờ vẫn chưa là lúc ta thể hiện thực lực củamình, đợi khi nào ta thật sự mạnh mẽ, đó sẽ là lúc ta tiết lộ tất cả bí mật vớithân nhân ta. Mọi người, hãy chờ Lăng nhi nhé
“Vâng, tiểu yêu tuân lệnh”
“Vâng, chúng nô tì đã biết thưa tiểu thư”
“K còn sớm nữa, chúng ta cũng phải quay về thôi. Dạ Nguyệt,ngươi đừng phụ kỳ vọng của ta nhé”
Lời vừa dứt, hậu viện này giờ đông người, giờ phút này chỉcòn lại nam tử tóc trắng, phất phơ trong tà áo đỏ tựa thiên hỏa, ánh mắt chàngxa xăm, ánh lên vẻ nhu tình cùng sung bái k thể che dấu. Tiểu thư, Dạ Nguyệt sẽk bao giờ làm người thất vọng, k bao giờ