Tài nấu nướng của An Nhiên rất bình thường, chỉ có thể đảm bảo nấu những nguyên liệu thành các món ăn quen thuộc, ăn cũng không lăn ra ốm được. Còn mùi vị thì hoàn toàn tùy duyên.
Hai cha con ông Nhạc và Nhạc Thần An thì đã quen từ lâu rồi, dù sao bình thường chỉ có những lúc tâm trạng cực vui thì bà mới có hứng xuống bếp, bếp chưởng của gia đình này vẫn luôn là ông Nhạc.
Ban đầu, Nhạc Thần An còn lo lắng cho Mộ Hàn. Phu nhân An Nhiên nghe nói anh rước được người từ Canada về thì kích động vô cùng, nói phải đích thân xuống làm một mâm cơm để bày tỏ thành ý, hai cha con thấy bà hào hứng thì không ai tiện cản.
“Anh…anh cứ ăn ít ít cho bà ấy vừa lòng là được. Dù sao mẹ em không tinh ý lắm, rất dễ dỗ.” Tan ca, Nhạc Thần An lái khẩu pháo con của mình đến công ty Mộ Hàn đón người.
“Cô…có tự ăn được không?” Mộ Hàn thấy hơi khó hiểu: “Hai người vẫn cứ luôn lừa bà ấy ư?”
“Không hẳn là lừa. Em hơi kén ăn nên mới cảm thấy không ngon. Mẹ em ăn ít lắm, ăn vài miếng là thấy no rồi, rất ít khi quan tâm đến mùi vị thức ăn. Ba em vì muốn giúp bà ấy ăn nhiều lên đã thay đổi bao nhiêu tài nghệ nấu bếp nhưng đều vô dụng.” Nhạc Thần An mếu máo: “Nhà em rất quan tâm đến tâm trạng của mẹ em, lần này khiến anh chịu ấm ức rồi, ngày mai em đi mua đồ ăn ngon cho anh! Tối nay chịu khó chút nhé!”
“Ừ.” Trông Mộ Hàn có vẻ không yên lòng.
“Nghĩ gì vậy nam thần? Không cần phải căng thẳng đâu ha ha ha ha ha ha.” Nhạc Thần An một tay giữ tay lái, một tay khác mò sang nắm lấy tay Mộ Hàn đang ngồi ghế phó lái, tựa như rất thả lỏng.
“Cũng hơi hơi.” Thật ra Mộ Hàn không căng thẳng lắm, chỉ là khi nghe thấy câu nói “Nhà em rất quan tâm đến tâm trạng của mẹ em” của Nhạc Thần An anh có hơi xúc động. Anh đã hiểu vì sao Nhạc Thần An vĩnh viễn giống như một mặt trời nhỏ rực rỡ bừng cháy vô tận rồi, có lẽ vì cậu lớn lên trong hoàn cảnh vô cùng ấm áp. Anh không khỏi nhớ đến mẹ mình, người phụ nữ xinh đẹp ấy luôn luôn bảo sao nghe vậy, lời nói không có bất cứ trọng lượng nào, trong mắt bà ấy lúc nào cũng mang theo mấy phần kính sợ khi nhìn chồng. Anh đã từng cho rằng tất cả mọi người sống chung sẽ giống như gia đình bọn họ, tương kính như tân, cả hai đều im lặng, tự lo cho bản thân mình. Dường như tất cả mọi người chỉ là những người có chung quan hệ máu mủ ở cùng bên nhau, phải cố gắng tỏ ra thật ưu tú để đối phương không thể coi thường mình.
“Không cần căng thẳng, ba mẹ em dễ tính lắm. Nhất là mẹ em, vẫn luôn là một cô gái trẻ mãi không già đi, anh gặp là biết.” Nhạc Thần An cứ nhắc tới mẹ, không biết tại sao luôn nở nụ cười cưng chiều ấm áp: “Tuổi đã cao rồi mà cái gì cũng cần người khác nhọc lòng giúp bà ấy.”
Mặc dù Nhạc Thần An đã nhấn mạnh rất nhiều lần nhưng chỉ đến khi được gặp người phụ nữ xinh đẹp nhỏ nhắn này, Mộ Hàn vẫn vô cùng kinh hãi. 50 tuổi rồi mà vẫn còn giữ được khí chất của một người thiếu nữ. Tuy làn da không hẳn là không có tì vết, lúc cười lên vẫn có nếp nhăn nhưng ánh mắt bà vẫn rất trẻ trung, đó là một đôi mắt trong veo, ánh mắt tràn trề hạnh phúc, trắng đen rõ ràng, thậm chí đôi mắt hạnh vẫn còn duy trì sự hiếu kỳ. Gần như giống y như đúc với đôi mắt của Nhạc Thần An.
Mẹ nhà mình vẫn luôn bảo dưỡng ngoại hình rất tốt, có vẻ tốt hơn người phụ nữ trước mặt, làn da cũng trắng hơn, những nếp nhăn được bác sĩ thẩm mỹ và máy móc can thiệp làm biến mất. Nhưng vẻ đẹp của bà như mang theo hơi thở chết chóc, giống như một bông hoa lụa cắm trong bình, chỉ là một vật trang trí không có linh hồn. Còn An Nhiên giống như một đóa hoa lớn lên trong sơn cốc, bên dòng suối, hoặc là một bông hoa nào đó núp mình dưới tán cây, đón gió đung đưa, mỗi ngày đều tỏ ra tràn đầy sức sống.
Mộ Hàn im lặng nhìn bà, hai người, hoàn toàn không giống nhau.
“Về rồi kìa!” An Nhiên đeo tạp dề còn chưa cởi xuống, thấy bọn họ nắm tay nhau hình như còn đỏ mặt, bà né tránh ánh mắt kéo người vào trong: “Hai đứa đi rửa tay trước đi, chuẩn bị ăn cơm.”
Nhạc Thần An kéo anh ngồi xuống bên cạnh An Nhiên, còn mình thì ngồi cạnh ông Nhạc.
Giống như lời Nhạc Thần An nói, bà ăn vài miếng đã đặt đũa xuống, tập trung tinh thần quan sát bọn họ ăn, Mộ Hàn có hơi ngượng ngùng.
“Hàn Hàn, con nếm thử món này xem, nghe nói con thích ăn đồ ngọt nên lần đầu tiên dì làm sườn xào chua ngọt, không biết có hợp khẩu vị con không.” An Nhiên cất bát đũa của mình vào phòng bếp rồi bê một cái đĩa mới ra, liên tục gắp thức ăn. Mộ Hàn có chút thụ sủng nhược kinh, không thể làm gì khác hơn là ra sức gắp từng miếng từng miếng trong đĩa.
“Mẹ, mẹ! Mẹ gắp từ từ thôi, ảnh nghẹn chết bây giờ!” Nhạc Thần An ngồi bên cạnh nở nụ cười, đứng dậy rót ly nước đặt vào tay Mộ Hàn: “Anh cũng ăn từ từ thôi.”
“Sao nào? Có vừa miệng con không?” An Nhiên nhìn anh đầy mong đợi, Mộ Hàn vội vàng gật đầu, nhọc nhằn nhai kĩ miếng sườn còn chưa đủ lửa. Ăn không ngon lắm nhưng cũng không phải quá khó nuốt. Tựa như chỉ cần người một nhà quây quần xung quanh một mâm cơm không lớn không nhỏ, hiền hòa quan sát lẫn nhau, món ăn dù có khó ăn hơn nữa cũng có thể trở nên ngon miệng.
Từ lúc bước chân vào nhà còn chưa quá nửa tiếng, dáng vẻ thẹn thùng ban đầu của An Nhiên đã biến mất không thấy tăm hơi. Bà bưng mặt không chút kiêng kị nhìn Mộ Hàn chăm chú, nhìn đến mức khiến người ta hoảng sợ. Đã rất nhiều năm rồi không có ai nhìn anh ở khoảng cách gần thế này. Tính tình anh từ trước đến giờ không tốt lắm, cô độc lạnh lùng, mọi người đều cảm thấy anh cố làm vẻ thanh cao.
“Người đẹp, mẹ đừng nhìn chằm chằm anh ấy nữa, nhìn con trai mẹ một chút có được không?” Có lẽ Nhạc Thần An nhận ra anh mất tự nhiên khi bị nhìn chằm chằm, cậu giải vây bê ghế ngồi sang bên cạnh An Nhiên: “Nhìn con đây này, có phải đẹp trai lắm không?”
“Đẹp trai, con mẹ đẹp trai nhất.” An Nhiên bị cậu nháo cười híp mắt lại: “Trước đây mẹ vẫn luôn nghĩ, Thần Thần vừa đẹp trai vừa đáng yêu, sau này phải tìm một cô gái nào xinh xắn mới được.”
Nhạc Thần An được bà khen từ nhỏ đến lớn, đã quen không biết xấu hổ là gì: “Tìm nhiều năm rồi không phát hiện cô gái nào xinh đến mức xứng với con trai mẹ.” Sau đó, cậu thản nhiên nhìn sang Mộ Hàn: “Nhưng gương mặt này con cảm thấy cũng được đó. Mẹ thấy sao, người đẹp?”
Bị hai mẹ con lần lượt nhìn chằm chằm, Mộ Hàn không biết nên nhìn ai cho phải phép, chỉ đành tiếp tục cắm đầu ăn.
“Mẹ cảm thấy đẹp, đẹp hơn con.” An Nhiên tỏ ra suy nghĩ nghiêm túc: “Đôi mắt đẹp hơn con, vừa to vừa sáng, gương mặt cũng đẹp hơn con, da cũng siêu trắng.”
“Không phải, người đẹp, con nói là nhìn khuôn mặt thôi mà, còn đôi mắt là con di truyền từ mẹ đó. Còn cả đại não nữa nè…” Nhạc Thần An vén tóc mái trước trán lên: “Mẹ xem kỹ lại lần nữa đi!”
“Đừng lộn xộn, con ăn xong nhưng Hàn Hàn còn chưa ăn xong đâu. Đi sang ồn ào với ba con đi.” An Nhiên đẩy cậu ra, vào phòng bếp múc bát canh cá: “Canh này là do ba Thần Thần nấu, con uống nhiều vào.” Mới lần đầu tiên chính thức gặp mặt mà bà đã gọi Hàn Hàn vô cùng tự nhiên thân thiết. Có vẻ như ngoài cha mẹ anh ra, những người lớn tuổi khác khi mới gặp sẽ ngay lập tức tìm được một biệt danh gọi anh, nhanh chóng thu hẹp khoảng cách. Mộ Hàn không quen lắm nhưng anh rất thích cách người nhà Nhạc Thần An chấp nhận và lấy lòng như vậy.
Ban đầu An Nhiên còn ra sức gắp thức ăn nhưng nửa tiếng sau đã lo lắng: “No chưa con? Còn, còn ăn được nữa không? Đừng gắng gượng, không tốt đâu.”
Ông Nhạc vốn đang nằm trên ghế sô pha xem ti vi, lúc này mang sắc mặt nghiêm túc quay về bàn ăn: “Tiểu Mộ à, đừng miễn cưỡng ăn, không ăn nổi cũng không sao.”
“Ba, không sao đâu. Chẳng phải con nói rồi sao? Dạ dày anh ấy lớn lắm.” Nhạc Thần An đứng dậy đi vào phòng bếp rửa mấy quả đào, cắt thành miếng nhỏ rồi thả vào trong bát con: “No chưa? Anh không dừng lại là hai người bọn họ nghi ngờ bình thường em ngược đãi anh đấy.”
Mộ Hàn nghe cậu nói bèn buông thìa xuống: “No rồi.”
“Ăn khỏe thật, ăn khỏe thật đấy. Không biết có ra ngoài phơi nắng không mà da còn trắng hơn cả con gái.” An Nhiên bắt đầu thu dọn bát đũa.
Sau khi ăn xong, ông Nhạc nghiêm túc hỏi thăm tình huống trong nhà Mộ Hàn.
“Vẫn phải để người nhà biết.” Ông Nhạc nâng tách trà Phúc Kiến trong tay lên: “Ban đầu cha mẹ có thể không chấp nhận, nhưng dù sao cũng là con trai mình, phải hiểu và thông cảm chứ. Dì con cũng vậy, ban đầu buồn đến nỗi ngủ không yên giấc, không biết khóc bao nhiêu rồi.” Ông Nhạc nói thẳng không kiêng kị, Mộ Hàn rất bình tĩnh liếc qua Nhạc Thần An một cái, quả nhiên bắt được vẻ tự trách trên mặt cậu.
Anh không biết nên giải thích thế nào, có lẽ cha mẹ anh sẽ không buồn vì anh đâu, cũng không muốn hiểu anh. Trong cuộc họp gia đình, họ thản nhiên nói vì anh mà sắp đặt sẵn một con đường bằng phẳng thẳng tắp, tự cho rằng anh phù hợp với con đường này, nếu như cảm thấy con đường anh tự chọn có nguy hiểm, có chướng ngại, bọn họ sẽ không hề thấu hiểu thỏa hiệp, chỉ biết cương quyết nhúng tay vào cản trở con đường kia. Hoặc là mày chấp nhận, hoặc là mày tự lăn xả chịu đựng đi, hậu quả không liên quan đến bọn họ. Anh không xác định được rốt cuộc đây có phải tình cảm yêu thương giữa những người trong gia đình không nữa.
Tựa như nhận ra nỗi niềm khó nói của anh, ông Nhạc pha giúp anh tách trà: “Gặp phải khó khăn gì cũng đừng sợ hãi, còn có chú dì. Mặc dù Thần Thần có hơi trẻ con nhưng từ nhỏ nó đã là một đứa bé ngoan, cái khác không dám nói nhưng tính tình nghiêm túc, có trách nhiệm, chính trực, hiền lành, tuy là cũng có hơi xốc nổi.” Hiếm khi nào ông Nhạc khen ngợi, Nhạc Thần An ngồi bên cạnh cảm động tột đỉnh, chủ động đoạt lấy ấm trà: “Ba để con.”
“Nhìn con xem, Hàn Hàn chín chắn hơn con nhiều. Năng lực thì giỏi giang, quản lý một công ty lớn như thế, con trai ông so được chỗ nào.” An Nhiên không uống được trà nên rót ly nước sôi ngồi bên cạnh cùng bọn họ: “Chắc Thần Thần gây cho con không ít phiền toái phải không? Nó hiếu động, hay nghĩ ngợi lung tung. Đúng là khó nói, trông thì ngoan ngoãn nhưng thực tế không ít tính xấu đâu.”
“Không đâu, em ấy ngoan lắm.” Mộ Hàn cười: “Không hề phiền.”
“Con đừng nuông chiều nó quá.” Bỗng nhiên An Nhiên vỗ lên mu bàn tay anh, Mộ Hàn không chuẩn bị tinh thần, sửng sốt nhìn mu bàn tay hồi lâu.
An Nhiên rất nhanh mệt, Nhạc Thần An nhìn giờ, cũng nên chuẩn bị về thôi.
“Hàn Hàn, chuyện bên gia đình con đừng quá lo lắng, cứ để dần dần. Dì và ba con, à, ý dì là ba Thần Thần, luôn ở đây chờ hai đứa về bất cứ lúc nào. Cãi nhau, nó không nghe lời con cứ nói cho dì biết, dì không bênh nó đâu.” An Nhiên tiễn bọn họ ra cửa.
Mộ Hàn gật đầu, định nói gì đó nhưng không biết nên mở miệng thế nào.
“Được rồi người đẹp, đến giờ mẹ phải tập thể dục rồi đấy, tập nhanh một vài bài rồi tắm rửa đi ngủ đi.” Nhạc Thần An đẩy bà vào trong nhà rồi vẫy tay, “Bọn con về đây.”
“Khi nào rảnh nhớ về ăn cơm đấy.” Vừa đóng cửa, giọng nói nhỏ nhẹ của An Nhiên vang lên ở bên kia cửa.
“Sao nào, mẹ em có phiền không?” Nhạc Thần An kéo anh xuống nhà.
“Không phiền, dễ thương lắm.” Mộ Hàn vẫn còn đang suy nghĩ câu nói cuối cùng “Dì và ba con“.
Mộ Hàn đã quen thói quân tử chi giao, đã quen với bữa cơm tĩnh lặng không một tiếng động, đã quen với người cha ăn trên ngồi trước, người mẹ bảo sao nghe vậy.
Đã rất lâu rồi anh không được cảm nhận sự náo nhiệt thế này, thậm chí bầu không khí có chút ồn ào sôi nổi, miệng nói lải nhải không ai ngăn cản, bữa cơm ngập tràn sự ấm áp rất đỗi bình dị.
Anh nhìn sang chàng trai luôn ngập tràn hơi thở thanh xuân bên cạnh, đôi mắt không nén được nụ cười cong lên.
“Anh cười cái gì?” Nhạc Thần An nghiêng đầu sang hỏi anh, đôi mắt cậu ngập tràn những đốm sáng ấm áp phản chiếu từ cửa sổ của mỗi hộ gia đình sau khi màn đêm buông xuống.
Ở thành phố bốn mùa rõ rệt này, hóa ra vẫn còn một ô cửa sổ luôn soi sáng chờ anh về mỗi đêm.
“Bảo bối!” Mới qua bốn giờ, Nhạc Thần An đã gọi điện tới.
“Ơi? Sao vậy?” Mộ Hàn đặt tay xuống, nhắm hai mắt lại.
“Tối nay anh có tăng ca không? Cần em đến cùng anh không?”
“…Không tăng ca.” Mộ Hàn nhìn văn kiện trong tay, cẩn thận trả lời: “Em không cần tới, lát nữa anh về.”
“Ồ, vậy em chờ anh ở nhà nhé. Mẹ gọi chúng ta về nhà ăn cơm.”
Trước đây An Nhiên cứ khăng khăng muốn kính anh một ly trà đổi cách xưng hô, nói sau này bà có hai đứa con trai.
Ngược lại Mộ Hàn cũng không ngại.