*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ở trường học từ sáng sớm đến tối mịt không hề cô đơn, ban đầu mỗi nơi cậu đến đều có người xông tới xin chụp ảnh ký tên. Những sinh viên này nhỏ hơn cậu vài tuổi, đa số là những gương mặt ngây thơ chưa trải sự đời, ước mơ trong ánh mắt vẫn còn chưa bị thực tế phũ phàng dập tắt. Thật ra cậu rất muốn nói với bọn họ: Đừng mơ mộng nữa, kiểu mặt mâm của bạn chưa được phẫu thuật thẩm mỹ thì đừng hòng xuất hiện trước ống kính. Nhưng cuối cùng cậu không mở miệng, cũng không phải vì không dám mà vì cuộc đời khó nói lắm. Năm nay cậu 23 tuổi vẫn còn có thể quay lại trường học một lần nữa, tại sao người khác lại không thể có được cơ hội đặc biệt của họ?
“Tiết Hiểu! Chụp chung đi!” Một cô gái xông đến, chưa kịp chờ cậu đồng ý đã dựa vào một bên vai cậu làm động tác thân mật, giơ máy ảnh lên chụp rắc rắc. Cậu rất nhạy cảm với ống kính, đầu óc chưa chuẩn bị xong thì cơ thể đã tự động vào vị trí. Liếc qua cái ảnh vừa mới chụp, gương mặt rất hoàn hảo, nụ cười càng hoàn hảo hơn, chỉ có điều filter cứ mờ mờ ảo ảo.
“Ơ, sao không giống cậu nhỉ?” Cô gái xoay mặt nhìn cậu rồi lại nhìn vào điện thoại của mình: “Cậu không ăn ảnh, người thật đẹp hơn nhiều. Thế sao trước đây hình của cậu đẹp thế?” Ở Học viện Hý kịch rất tốt, không có fan cuồng, mọi người thấy cậu mới xuất hiện nên có vài người xấu hổ không dám đến gần, thật ra chuyện này cũng bình thường thôi. Trong khuôn viên trường này, làm gì có ai không có tham vọng trở thành người nổi tiếng, mỗi người đều cần sự tự tin để cạnh tranh.
“Photoshop đấy. Ảnh đẹp của ngôi sao đều xài Photoshop mà.” Cậu hào phóng cười, cô gái bật thốt lên: “Cậu đẹp trai quá đi mất, không ăn ảnh thật sự là…”
Cô gái à, bạn có thể soi gương kỹ càng tự nhìn chính mình đi được không? Trông bạn cũng đâu có ăn ảnh! Việc tắt các ứng dụng làm trắng da, nâng cơ mặt và làm to mắt trên điện thoại di động là thế. Sớm muộn gì cũng phải làm diễn viên, sống nhờ filter có ý nghĩa gì sao?
Ba bốn năm trước khi cậu vừa mới hot, có khi nghe thấy câu này sẽ không nghĩ trong lòng như vậy đâu, chắc phải nói thêm vài câu khó nghe gấp mười lần, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy những bạn sinh viên này rất đáng yêu. Mặc dù cũng chỉ kém cậu gần hai tuổi nhưng trong mắt cậu, bọn họ là những đứa trẻ luôn ôm giấc mộng trở thành ngôi sao, không thể kiên nhẫn muốn thoát khỏi trường học để xông xáo lao vào vòng giải trí hoa lệ lập nghiệp. Chẳng ai có thể ngờ trường học với bốn bức tường cao bao xung quanh đã từng là những pháo đài cuối cùng bảo vệ bọn họ.
“Tôi đi đây! Bái bai!” Mặc dù gương mặt cô gái không nhỏ nhưng lúc mỉm cười vẫn rất đẹp. Cậu ngước mắt dõi theo đối phương đã đi xa, lấy điện thoại xem giờ. Còn hơn hai tiếng nữa mới đến giờ học buổi chiều, về nội thành thì không đủ thời gian, cũng chỉ có thể đi vòng quanh gần đây thôi.
“Chậc, lại tới rồi.” Hơn một tháng gần đây luôn có một cặp mắt dõi theo cậu, hai hôm trước bị cậu chặn lại, hoàn toàn không phải một gương mặt mà cậu quen, đôi mắt đeo cặp đít trai dày cộp, ánh mắt hốt hoảng, thoạt nhìn không phải người hâm mộ. Hỏi cậu ta muốn làm gì thì cậu ta cứ nói linh tinh, cuối cùng cứ khăng khăng mình chỉ đi ngang qua thôi.
Cậu đi nhanh vào thư viện, trốn vào giữa những giá sách dõi mắt ra cửa. Quả nhiên lại là thằng quỷ nhỏ đeo kính đó. Cậu núp vào góc khuất của thư viện, âm thầm đi theo cậu ta vòng vèo từ tầng một đến tầng bốn thư viện, mãi cho đến khi cậu ta nghi hoặc rời đi.
Không phải người hâm mộ mà cứ một mực theo đuôi, nhất định là bị người khác nhờ vả. Tiết Hiểu nhanh chóng nghĩ lại những lần mình xích mích với giới truyền thông, sau đó thì hủy bỏ nhận định này. Bây giờ cậu coi như đã ở trạng thái rút lui ở ẩn, hắc hồng thì vẫn là hồng(*) thôi, bọn họ không thể nào sẵn lòng giúp đỡ một người đã im hơi lặng tiếng rút lui nửa năm tăng sự nổi tiếng nữa.
(*) Chỉ việc sử dụng scandal để gây tranh cãi hoặc thu hút sự chú ý.
Ban đầu định mua bánh mì rồi ngồi ăn ở ven hồ phơi nắng, nhưng giờ nghỉ trưa thoải mái đã bị tên quỷ nhỏ kia phá hỏng hoàn toàn, gương mặt đang vui tươi cũng trở nên cáu kỉnh. Thôi bỏ đi, cậu đội mũ vành tránh tia cực tím, đi ra ngoài ăn một bữa ngon để điều chỉnh tâm trạng.
Ra khỏi cổng trường, cách đó không xa là phố ẩm thực, đang giờ ăn trưa nên cả con đường lượn lờ khói mù toàn mùi thức ăn thơm nồng, kết hợp tiếng cười đùa huyên náo của những người trẻ tạo ra một bầu không khí ấm áp dễ chịu.
“Tiết Hiểu!” Đối diện bên đường có người gọi cậu, cậu quay đầu nhìn thì thấy mấy cô gái xinh xắn đang đứng ven đường, vừa uống trà ô long không sữa không trân châu, vừa dùng tay còn lại đang để không làm động tác cực đều nhịp, cuối cùng kết thúc bằng tư thế nghiêng đầu và tạo hình trái tim, đồng thanh kêu lên: “Ai là Hiểu dễ thương của chúng tớ?”
Đây là tập hợp các hành động cổ vũ của câu lạc bộ người hâm mộ dành cho cậu, trong những buổi biểu diễn trước đây, vào các lễ trao giải cậu đã từng xem rất nhiều lần, thi thoảng vui vẻ còn múa may tay chân cùng các cô gái, chỉ có điều trong hoàn cảnh hiện tại có vẻ…xấu hổ quá. Nhưng cậu vẫn muốn đáp lại các cô gái một câu: “Là các bạn à?”
Cô bé đứng đối diện cổng trường không hề biết ngại vừa cười vừa đọc lại lần nữa, thu hút sự chú ý của nhiều người đi ngang qua. Nhưng người đẹp luôn dễ dàng được bao dung, người đi đường thấy mấy cô gái xinh xắn đáng yêu, vốn dĩ định trách cứ vài câu giờ đã bị hóa giải. Tiết Hiểu lắc đầu, làm động tác suỵt với bọn họ, sau đó xoay người định đi đánh chén mỳ qua cầu(*). Vừa mới quay người lại thì cậu cứng đờ, cả người lạnh toát từ đầu đến chân.
(*) Là một loại mì gạo có xuất xứ từ Vân Nam, một trong những món ăn nổi tiếng nhất của ẩm thực Vân Nam. Các món ăn được phục vụ tại bàn với nguyên liệu mỳ, thịt, trứng nấm, kèm thêm một tô nước dùng sôi. Khi ăn thì cho hết tất cả vào tô nước dùng, thêm đậu phộng, hành lá và gia vị ăn kèm cho vừa miệng.
“Có hài lòng với cái này không?” Giọng nói quen thuộc vang lên, đứng đối diện cậu là một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng, là một tinh anh hàng đầu trong giới kinh doanh, không phải ông chủ lớn của Universal Entertainment – Thịnh Dật thì còn ai? Hai người dây dưa không rõ ràng với nhau mấy năm qua cũng không phải chưa từng mở lòng với nhau, cậu muốn gió có gió, muốn mưa có mưa cũng nhờ phúc của vị chủ tịch Thịnh này. Nhưng cuối cùng nếu không phải cậu muốn tìm kiếm sự đáp trả trong mối quan hệ đôi bên cùng có lợi này, mưu tính muốn cả cá lẫn chân gấu thì sao có thể giải tán trong sự thê thảm hụt hẫng như bây giờ?
Đã qua rồi, đều đã qua cả rồi. Cậu gượng gạo ổn định lại cảm xúc, cười lạnh nói: “Yo, sao chủ tịch Thịnh lại đến chỗ này thế?” Cậu cúi đầu nhìn mũi giày da bóng lộn đối diện: “Cũng không sợ bẩn chân ngài sao?”
Nói xong, cậu xoay người vào tiệm mỳ qua cầu: “Dì ơi, cho con một tô mỳ qua cầu, thêm jăm-bông.”
Nét mặt bà chủ đầy kinh hoàng, ánh mắt vượt qua vai cậu nhìn ra đằng sau. Cậu ngoảnh đầu lại phát hiện ra Thịnh Dật cũng vào cùng.
“Dì à, dì cứ chuẩn bị giúp con trước, lát nữa con quay lại ăn.” Cậu xoay người đẩy người đàn ông mặc âu phục giày da đi ra ngoài mặt tiền cửa hàng chật hẹp, đứng yên trên phố: “Anh muốn làm gì?”
“Không làm gì, tới xem em thế nào. Nghe nói em rất vui vẻ, xung quanh oanh oanh yến yến sợ là vui quên lối về.” Không biết có phải do ảo giác không, ánh mắt Thịnh Dật nhìn cậu chăm chú có vẻ dịu dàng hơn trước đây.
“Nghe nói? Anh nghe ai nói?” Đầu óc Tiết Hiểu xoay chuyển, hóa ra tên nhóc đeo kính đó là do hắn sắp xếp… Còn vui quên lối về? Vui ở chỗ nào?
“Không ai cả, hỏi thăm vài câu thôi.” Thịnh Dật kéo áo, cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ đắt tiền trên cổ tay: “Nếu em làm mình làm mẩy đủ rồi thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tiết Hiểu sửng sốt: “Chủ tịch Thịnh, tôi không nghe nhầm chứ? Bây giờ anh vẫn còn cảm thấy tôi đang làm mình làm mẩy với anh sao?”
“Không phải sao? Chuyện trước đây là do tôi không đúng, nhưng khi đó tôi chưa cảm thấy em thật lòng.” Thịnh Dật lại gần cậu: “Cho nên cả hai chúng ta đều sai.”
“Không phải chứ, chủ tịch Thịnh? Anh biết mình đang nói gì không? Đẩy tôi lên giường của người khác, anh không chê tôi còn thấy bẩn thỉu!” Tiết Hiểu cũng không tức giận, chỉ cảm thấy nực cười: “Chắc không phải do dáng vẻ cuốn chăn gối cút đi của tôi quá điêu luyện, không giống mấy người tình mặt dày không biết xấu hổ trước đây của anh nên mới khiến anh chú ý chứ?”
Cậu không hề sợ hãi, hất mặt trừng mắt lại: “Thịnh Dật, bây giờ tôi không còn là nghệ sĩ của anh nữa, anh không có quyền giám sát tôi. Mặc dù anh cương quyết muốn thấy tôi dây dưa bám lấy anh nhưng cuộc đời tôi bây giờ đã khôn ra rồi, trèo cao ngã đau, vĩnh viễn nhớ cả đời. Tôi thích anh, nhưng đó là chuyện của trước đây. Tôi lãng quên, anh cũng ít lằng nhằng đi, tránh tự hạ thấp giá trị của mình. Sau này tôi sẽ sống vì bản thân thật tốt, sẽ còn đi diễn xuất, sẽ nổi tiếng hơn khi dưới trướng anh trước đây. Tôi còn phải tìm một người yêu đương hạnh phúc, tôi sẽ không bị người ta tính toán bị người ta lợi dụng bị người ta đùa giỡn, chỉ biết mình sẽ hạnh phúc bên đối phương cả đời mà thôi. Chỉ có điều người đó sẽ không thể là anh.”
“Bây giờ em đang không bình tĩnh, tôi không so đo với em.” Thịnh Dật hừ một tiếng giễu cợt: “Người đó không phải tôi thì là ai?”
Tiết Hiểu thở dài, mẹ nó xui chết đi được. Mặc dù xung quanh ít người nhưng đã có vài người dừng chân hóng hớt. Cậu liếc mắt, nhìn thấy một bạn cùng lớp đang đi ngang qua, trong tay còn xách hai túi đồ nướng to bự, chắc là oẳn tù tì thua phải làm chân culi chạy đi mua bữa trưa cho cả phòng.
Cậu đi thẳng qua chặn đối phương lại, khẽ giọng nói: “Tống Trí, xin lỗi, nhờ cậu giúp một việc.”
Nói xong không đợi đối phương phản ứng, cậu đã lôi cổ áo cậu ta ngẩng đầu hôn lên, cơ thể cao xấp xỉ 1m9 bị cậu hôn mà trở nên cứng ngắc toàn thân.
Tiếng kinh ngạc ồ lên lẫn tiếng hít khí lạnh vang lên xung quanh, Tiết Hiểu chỉ cảm thấy hả giận, có điều cậu thấy áy náy với người bạn cùng lớp ít khi qua lại này quá. Cậu ta chỉ biết trừng mắt nhìn vì bị cậu tấn công bất ngờ, trước đây hai người cũng chưa từng nói quá mấy câu. Vóc dáng người này cao, còn hơi lưu manh, chuyên gia rúc vào ổ ngủ dựa lên cửa sổ ở góc cuối lớp. Có phải cậu ấy có bạn gái đến không? Chỉ đành xin lỗi tử tế người ta sau chuyện này.
Cảm thấy nên kết thúc rồi, cậu buông tay khỏi cổ áo đối phương, hơi thở vẫn còn gấp gáp, còn chưa biết làm sao thì cánh môi bỗng nhiên dính sát lại cắn cậu, dường như cái tay của cậu ta còn túm lấy eo khiến cậu chỉ có thể hơi ngửa người ra đằng sau.
Cái quỷ gì đây? Lần này đến lượt Tiết Hiểu cứng đờ, cảm thấy thế tiến công của Tống Trí quá mạnh, đầu lưỡi không hề khách khí đẩy tới, dây dưa quấn quýt với nhau, còn quét qua hàm trên rồi cả khoang miệng, ấn đường của cậu tê dại một trận.
Hôn đủ rồi, đối phương buông cậu ra, khiêu khích tự đắc nhìn: “Về ký túc xá không?”
“Ừ.” Kỹ thuật này thử một lần là biết đã chinh chiến sa trường. Cậu ngước mắt nhìn cậu ta nhếch môi, gương mặt này, có vẻ hôn một cái cũng chẳng thiệt thòi gì.
Đi theo Tống Trí cùng trở về trường học, liếc mắt nhìn chủ tịch Thịnh mặt mũi tái mét đang đứng yên tại chỗ, cậu đắc ý để lại một cái nhìn khinh bỉ kiêu ngạo.
“Vừa có người chụp ảnh.” Tống Trí nói.
“Không sao, cả thế giới đều biết tôi là gay rồi.” Trong lòng Tiết Hiểu vô cùng sảng khoái, mặt mày hớn hở.
“Hả, xin lỗi. Chuyện này, cần tôi giải thích với bạn gái của cậu không?” Cậu lập tức thu lại nụ cười.
“Không cần, chia tay mấy hôm trước rồi.”
Đệt…Vận khí gì thế? Kéo bừa một người cũng trúng kẻ thất tình. Tiết Hiểu thầm kêu khổ trong lòng: “Không sao, chân trời nào chẳng có cỏ thơm, cậu đẹp trai như thế, người đẹp đầy cả sân chờ cậu chọn.”
“Không đâu.” Tống Trí nói: “Tôi nghèo lắm, không mua nổi quà, lúc mới đầu còn tạm được, càng về dài lâu thì chẳng ai chịu nổi.” Cậu ta nói với vẻ mặt đầy thản nhiên.
Đi đến cửa phòng, bỗng nhiên Tống Trí mở miệng: “Đúng rồi, diễn xả láng với anh xong làm rơi túi thịt nướng hết 26.5 tệ, ông chủ Tiết có thể bù lại giùm không?”
…
“Được thôi.” Tiết Hiểu lấy điện thoại di động ra quét WeChat chuyển cho cậu ta 30 tệ.
“Thừa 3.5 tệ rồi.” Tống Trí cất điện thoại.”
“Tôi lười tính toán.”
“Ồ, nhưng tôi không thích nợ tiền người khác.” Cậu ta giơ tay đẩy cậu đè lên tường, thuần thục hôn nửa phút mới thở hồng hộc buông ra: “Tôi phải trả lại anh.”
“Cậu, cậu bị điên hả?” Hàng lang yên tĩnh vang lên tiếng hét của cậu, Tiết Hiểu vội vàng hạ thấp giọng xuống: “Chẳng phải tôi đã nói xin lỗi vì vừa nhờ cậu cứu cánh cho sao? Cậu còn tính toán chi li làm gì nữa? Bạn gái cậu cũng không phải do tôi làm hại, cậu trách tôi làm gì?”
“Hửm?” Tống Trí nhướng mày: “Tôi thấy anh trông rất hưởng thụ.”
“Cậu để…Cậu nói lung tung cái gì thế?” Tiết Hiểu ngẩn ra, đúng là tim cậu đập đến bây giờ vẫn chưa lắng xuống, phải nói là kĩ thuật rất tốt. Hơi thở vồn vã bên tai như đang trêu ghẹo khiến người ta ý loạn tình mê.
“Vậy sao anh không đẩy tôi ra?” Đối phương xoay người rời đi, đẩy cánh cửa phòng mình rầm một tiếng, để lại một mình Tiết Hiểu xốc xếch trên hành lang.
“Ầy không phải chứ? Anh đẹp trai, hôn có một cái thôi mà chặn nhau một tháng luôn hả? Tôi sai rồi được chưa?” Tiết Hiểu dậy rất sớm, vừa mở cửa đã thấy tên lưu manh Tống Trí chờ sẵn bên ngoài.
“Tôi đói.” Tống Trí cúi đầu cười với cậu, ánh mắt câu dẫn cứ nhìn cậu chằm chằm.
“Đói thì xuống nhà ăn, cậu đứng đây kêu đói bụng cái gì?” Tiết Hiểu giơ tay đẩy mạnh cậu ta ra.
“Không có tiền.” Tống Trí đẩy cậu về phòng, trở tay đóng cửa: “Anh gầy thế này gặp quỷ cũng chẳng đẩy được.” Hai tay cậu ta dùng lực, siết lấy eo Tiết Hiểu: “Anh nhìn đi, tôi gần như có thể ôm trọn chỉ bằng hai gang tay.”
“Cậu, cậu làm gì thế? Tôi có giờ học! Cho cậu tiền cậu tự đi ăn sáng đi! Cậu có biết xấu hổ không?” Tiết Hiểu mềm nhũn eo, giùng giằng che miệng lại khi cậu ta ép sát tới. Gần đây cậu cứ bị thằng quỷ này bám theo, động một tí là hôn, càng ngày hôn càng thành thạo: “Mẹ nó cậu coi tôi là phụ nữ chắc?”
Tống Trí khựng lại, buông tay để Tiết Hiểu giãy ra: “Tôi thích ai không liên quan đến giới tính. Tôi không coi anh là phụ nữ.”