*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Ngày mai chúng ta dậy sớm một chút, như thế sẽ không cần phải xếp hàng lâu, hai đứa thấy sao?” Nhạc Thần An lần lượt đặt hai đứa nhóc ngoại hình không khác nhau là mấy ngồi lên ghế, còn bản thân thì ngồi bệt dưới sàn nói chuyện với chúng.
“OK.” Olivia giơ nắm đấm nhỏ cụng với Nhạc Thần An một cái. Cậu đã dặn cô bé rất nhiều lần rồi, về nhà không được làm động tác này với ba nó, nếu không chưa chắc bọn họ đã được gặp lại nhau.
“Vậy vào cửa xong chúng ta chơi Cinderella trước nhé?” Cậu cảm thấy có lẽ cô nhóc lai này sẽ thích lâu đài công chúa hơn.
Cinderella Castle
“Roaring rapids cơ.” Không biết do phương thức giáo dục hay do cô bé trưởng thành sớm, một đứa trẻ con sáu tuổi như vậy đã có chính kiến của riêng mình.
Roaring rapids
“Chậc…Được rồi, nghe em hết.” Lá gan cũng lớn thật đấy: “Đúng rồi công chúa nhỏ, trò này hạn chế chiều cao.” Nhạc Thần An kéo Olivia đứng dậy rồi đo thử, cô bé chỉ vừa cao đến thắt lưng cậu.
“Chiều cao tối thiểu là 102, em cao 121 rồi, tháng trước đo.” Gương mặt nhỏ nhắn của cô bé nghiêm túc: “Nhạc Thần An, anh không được gọi em là công chúa nhỏ, em có tên riêng.”
“Vâng vâng vâng, tiểu thư Olivia.”
“Gọi em là Mộ Hạo Diểu. Trong nước không được gọi tên tiếng Anh của em, tránh để người khác đánh giá em là người kiêu ngạo.”
Mặc dù mới sống chung mấy ngày nhưng sự tồn tại của Mộ Hạo Diểu đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn của Nhạc Thần An về trẻ con. Trong ấn tượng của cậu, bạn nhỏ chững chạc này chỉ trầm ổn hơn trẻ con bình thường một chút, nhưng Mộ Hạo Diểu vừa mở miệng đừng nói sáu tuổi, Nhạc Thần An cảm thấy có khi nó phải ở trình độ 16 tuổi rồi. Thậm chí cậu còn muốn tâng bốc sự thông minh của cô bé chỉ mới sáu tuổi này. Chỉ có điều một đứa trẻ như vậy quả thật không khiến người ta thích lắm, thậm chí khiến người khác lạnh hết cả sống lưng.
“Oscar thì sao? Muốn đi chơi gì? Hay em cũng muốn anh gọi em là Mộ Hãn Vũ?”
Oscar không thích nói chuyện.
Đối với một bé trai mà nói, cậu bé quá thông minh. Người xưa đã nói trẻ con lên bảy lên tám chó cũng ghét, các nhà khoa học đã giải thích nguyên nhân của hiện tượng tâm lý này. Từ độ tuổi này trẻ con đã bắt đầu có ý thức của riêng mình, thông thường chúng sẽ thông qua các hành động phản nghịch để thể hiện ra bên ngoài một điều: Tôi trưởng thành rồi, tôi có suy nghĩ của mình, không cần phải nghe răm rắp theo lời các người nói nữa. Ví dụ như Olivia, cô bé vô cùng có chủ kiến.
Nhưng Oscar thì không. Thậm chí còn không có cảm giác tồn tại của cậu bé.
Mấy hôm trước, Mộ Hàn nhận được điện thoại của Mộ Xuyên.
“Dàn nhạc của Olivia và Oscar phải sang bên mày biểu diễn. Mấy hôm tới mày trông hai đứa giúp anh, tuần sau anh về họp, họp xong sẽ đón chúng đi.” Từ trước đến nay Mộ Xuyên luôn nói với Mộ Hàn bằng giọng điệu không cho phép thương lượng.
“Em…Em không có thời gian, hơn nữa cũng không biết chăm sóc trẻ con.” Gần đây công xưởng bận tuyển nhân công hàng ngày, Mộ Hàn thật sự không nói dối.
“Mày không có thời gian nhưng chẳng phải còn cậu bạn trai nhỏ nhà mày sao? Anh thấy đầu óc nó không khác Olivia lắm, để mấy đứa chơi chung với nhau đi.”
“Em ấy có tên riêng.” Mộ Hàn vô cùng bất mãn với thái độ không tôn trọng Nhạc Thần An của Mộ Xuyên mỗi khi nhắc đến, cứ như cậu chỉ là một tên mặt trắng được mình bao dưỡng, không đáng phải nhớ tên nhớ họ.
“Không quan trọng. Anh bảo trợ lý gửi thông tin vé máy bay cho mày, mày tự sắp xếp trước đi.” Nói xong, Mộ Xuyên cúp thẳng điện thoại.
Mộ Hàn nghe thấy âm thanh máy bận trong điện thoại thì thở dài.
Không phải anh thấy phiền phức với cặp trai gái sinh đôi này, chỉ có điều Mộ Xuyên không biết hiện tại nơi ở của anh và Nhạc Thần An chỉ có ba phòng, phòng ngủ phòng sách phòng thể hình, trong nhà hoàn toàn không có dư phòng dành cho khách. Nhưng cũng may hắn không biết, nếu mà biết có khi sẽ châm chọc cho chán, trong mắt hắn có lẽ nhà của bọn họ hoàn toàn không thể gọi là chỗ ở, cùng lắm thì giống một cái kho hàng hơn.
Nhưng Mộ Hàn rất thích, anh thích cái ổ nhỏ tràn ngập hơi thở cuộc sống riêng tư của hai người. Mỗi ngày trở về không còn phải một mình đối mặt với căn nhà lạnh lẽo, cho dù thi thoảng Nhạc Thần An tăng ca hoặc đi công tác cũng sẽ để lại những sự bất ngờ nho nhỏ trong từng ngóc ngách căn phòng. Đôi khi là một viên kẹo, đôi khi là một mẩu giấy in nhiệt nhỏ, trên đó viết lời tỏ tình không biết sớt ở đâu ra. Có những lúc quá bận rộn, đến tận khi Nhạc Thần An đi công tác về anh vẫn chưa tìm được, cậu cũng không giận, bừng bừng hào hứng nhắc anh, giúp anh tìm được. Trong quá khứ Mộ Hàn không hề biết, trên thế giới thật sự tồn tại một người lãng mạn như thế, dường như cuộc sống nhàm chán bình thản cậu luôn có thể khiến nó trở nên thú vị hơn.
Ban ngày đừng nhắc đến người, đêm đến đừng nhắc đến ma(*). Đang ngẩn người thì điện thoại đến rồi.
(*) Nói chung câu này tương đương với câu “Vừa nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay”.
“Nam thần, anh vẫn còn đang tăng ca hả? Nhắm mắt lại nghỉ ngơi 10 phút đi.” Mỗi lần anh tăng ca, Nhạc Thần An luôn canh đúng tám rưỡi gọi cho anh, nhắc anh để mắt nghỉ ngơi. Lần tai nạn đó để lại hậu di chứng không có gì đáng ngại, buổi tối sẽ bị loạn thị một chút. Nhưng điều còn hơn cả di chứng đó là để lại bóng ma tâm lý cho Nhạc Thần An. Mỗi khi thấy anh day ấn đường hoặc huyệt Thái dương là cậu sẽ lập tức nhảy cẫng lên, không ngừng lặp đi lặp lại hỏi anh để xác nhận đôi mắt không có vấn đề gì.
“Ngày mai là chủ nhật, còn phải tăng ca không? Không tăng ca thì chúng ta ở nhà xem phim, nếu phải tăng ca thì…em ở cùng anh. Dù sao trong laptop của em vẫn còn rất nhiều công việc chưa xong.”
“Không cần, không tăng ca.” Mộ Hàn không dám để cậu tới tăng ca cùng mình. Trong phòng làm việc của anh có một phòng nghỉ ngơi và một phòng tắm nhỏ, thi thoảng tăng ca muộn quá cũng không cần phải về nhà, nghỉ ngơi luôn ở đây là được. Sau khi Nhạc Thần An biết cứ cương quyết vác máy móc đến chỗ anh tăng ca cùng, nói sẽ làm hậu kỳ trong phòng nghỉ, không ảnh hưởng đến công việc của anh. Kết quả cửa bị khóa trái, rèm được kéo lại, Nhạc Thần An đè anh xuống bàn làm việc gỗ hồ đào nói muốn thử ăn ngon, ai ngờ thử một phát đến khi mặt trời xuống núi, làm trễ nải cả một ngày trời.
“Vậy chúng ta xem Endgame(*) được không? Hồi phim chiếu chúng ta chưa có thời gian đi xem.”
(*) Avengers Endgame: phim điện ảnh siêu anh hùng Mỹ ra mắt năm 2019, do Marvel Studios sản xuất và Walt Disney Studios Motion Pictures phân phối. Bộ này quá nổi tiếng rồi =))))
“Cục cưng, ngày mai chúng ta không đi xem phim, có kế hoạch khác.” Thật ra mấy phần trước Mộ Hàn cũng chưa xem, anh không hứng thú lắm với đề tài siêu anh hùng. Nhưng hai người rúc chung một ổ ngẩn người với nhau cũng rất thú vị, có điều ngày mai chắc phải hoãn rồi. Anh vừa nhấp vào email mới nhất, tối mai Olivia và Oscar sẽ đến.
Nhạc Thần An nghe thấy một câu cục cưng này là nhũn hết cả người. Nhưng mà cậu nhanh chóng tỉnh táo lại, không phải lúc nào Mộ Hàn cũng sến sẩm như thế, nhất định là có chuyện gì đó: “Có kế hoạch gì khác sao?”
“Em về sắp xếp quần áo đi, chúng ta đến Bát Hào ở mấy hôm.” Bát Hào chính là căn biệt thự riêng mà Mộ Hàn và Mộ Tuyết ở mỗi khi về nước.
“Sao bỗng nhiên phải chuyển chỗ ở thế?” Nhạc Thần An nhướng mày cảm thấy chuyện không đơn giản, không biết có phải do người nhà họ Mộ tới thị sát không? Bao nhiêu tháng đây? Chẳng phải việc công ty vẫn được xử lý rất tốt sao?
“Nhà có người đến, tối mai cùng anh đến sân bay đón.” Mộ Hàn mở mắt ra, chuẩn bị kết thúc cuộc gọi này. Giọng nói của người này khiến anh nghe vào chỉ muốn thả lỏng lười biếng, nhưng trong tay anh vẫn còn việc chưa xử lý xong.
“Vâng.”
Nhạc Thần An cúp điện thoại lo lắng bất an ngồi trước cửa sổ, mở Switch(*) ra ngồi chơi Animal Crossing(**) một lúc, đúng lúc gặp sao băng, cậu vội vàng chắp hai tay mặc niệm trong lòng: Là Mộ Tuyết không phải Mộ Xuyên, là Mộ Tuyết không phải Mộ Xuyên, là Mộ Tuyết không phải Mộ Xuyên.
(*) Máy chơi game Nintendo Switch.
(**) Một tựa game được phát hành bởi Nintendo.
Không biết thế này có tính là mong muốn trở thành sự thật không, đúng là Mộ Xuyên không đến nhưng người đến cũng không phải Mộ Tuyết. Hai đứa nhỏ chỉ cao tới thắt lưng cậu, mỗi đứa kéo một cái vali được nhân viên dẫn tới chỗ bọn họ. Cậu nhìn sang Mộ Hàn với vẻ mặt phức tạp: “Đây chính là…người nhà đến mà anh nói sao?”
“Cậu ơi.” Cô bé mở miệng trước, ngoan ngoãn chào Mộ Hàn rồi quay sang đối mặt với Nhạc Thần An: “Mấy ngày tới cháu và em trai làm phiền hai người rồi, chào anh Nhạc Thần An.” Vừa nói, cô bé vừa giơ một túi quà tuyệt đẹp lên: “Nghe cô nói anh không uống được rượu nên rượu là mang cho cậu, socola thì là của anh.”
“À thì…em đừng gọi anh là anh, vai vế loạn hết lên rồi…”
“Em biết, anh là bạn trai nhỏ của cậu, chúng ta từng gặp nhau trong hôn lễ của cô bọn em. Anh sẽ vui hơn khi được một bạn nhỏ gọi là anh”. Lúc nói cô bé lễ phép mỉm cười, Nhạc Thần An nghe nhóc giải thích ngạc nhiên á khẩu không đáp lại được.
“Oli…”
“Là Olivia, người nhà gọi em là Ollie. Nhưng anh có thể gọi tên tiếng Trung của em, Mộ Hạo Diểu.” Cô bé bóp tay cậu bé giống như đang nhắc nhở.
“Uncle, anh.” Gọi xong, cái miệng nhỏ xinh ngậm lại ngay.
“Không phải đã nhắc phải nói tiếng Trung rồi sao?” Cô bé nghiêng đầu sang nhìn em trai thở dài: “Em trai em nhát lắm, gọi nó Mộ Hãn Vũ là được rồi.”
Hai đứa nhỏ này cực kỳ ngoan ngoãn yên lặng.
Về đến nhà, vào phòng riêng, thu dọn hành lý, tắm rửa, thay quần áo ở nhà, sau khi hỏi Mộ Hàn xong, chúng mới lấy nhạc phổ ra để lên giá rồi luyện đàn. Cô bé kéo vĩ cầm, cậu bé thì kéo tiểu đề cầm(*). Trông cảnh tượng vô cùng hài hòa, Nhạc Thần An không nhịn được lấy máy ảnh ra lặng lẽ chụp vài pô.
(*) Cũng là vĩ cầm nhưng là loại đàn có kích thước nhỏ nhất và thanh âm cao nhất trong họ vĩ cầm.
Hai tiếng sau, chúng đàn xong thì cất đi, không cần ai nhắc đã tự giác dọn dẹp đâu vào đấy.
“Anh Nhạc Thần An, lần sau anh muốn chụp có thể nói với em, không cần phải chụp lén.”
Đúng là một cô bé vừa xinh xắn vừa thông minh, nhưng mà lại không thể thích nổi.
Nhạc Thần An cũng không biết tại sao, cậu thấy hơi đau lòng.
Buổi tối nằm trên giường, cậu không nhịn được xoay người ôm chặt người nằm bên cạnh: “Khi còn bé anh cũng giống vậy sao?”
“Có phải em không thích hai đứa không?” Mộ Hàn mỉm cười xoay người đối mặt với cậu: “Thói quen của hai đứa bị ép phải rèn như vậy, nhưng nội tâm vẫn giống những đứa trẻ khác. Đừng đánh giá qua vẻ bề ngoài.”
Ngày hôm sau Nhạc Thần An và Mộ Hàn tan ca xong thì đến phòng hòa nhạc xem dàn nhạc của hai đứa nhóc biểu diễn, không ngờ Oscar ngoan ngoãn còn hơi xấu hổ nhà bọn họ lại ngồi ghế thủ lĩnh trong dàn nhạc nhi đồng. Buổi biểu diễn kết thúc, Nhạc Thần An và Mộ Hàn đứng ở cửa phòng hòa nhạc chờ bọn họ giải tán. Hai đứa nhỏ vô cùng lễ phép chào tạm biệt những người khác rồi đi đến chỗ bọn họ.
“Hai đứa giỏi quá!” Nhạc Thần An ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt chúng, giơ tay xoa đầu cậu bé.
Hai bạn nhỏ đồng loạt ngây ngẩn, ngơ ngác nhìn thấy ánh mắt lấp lánh của cậu, cô bé dần dần kịp phản ứng, đỏ mặt ngoảnh đầu đi.
Nhạc Thần An hiểu ra câu nói tối qua của Mộ Hàn.
Tất cả mọi người đều hi vọng mình được yêu thương, được khẳng định, không có ai là ngoại lệ. Chỉ có điều nhìn thấy phản ứng của hai đứa, cậu sợ là hai bạn nhỏ này thường không nhận được lời khen ngợi từ gia đình.
“Thứ sáu dẫn hai em đi Disney nhé!” Nhạc Thần An bế cô bé đang xấu hổ đi về phía bãi đỗ xe.
Mộ Hàn dắt Mộ Hãn Vũ đi theo sau.
“Ollie em lừa anh. Hôm qua em nói em là chị, nhưng rõ ràng Oscar ra đời trước!” Nhạc Thần An cốc nhẹ lên đầu cô bé: “Nói dối là không tốt.”
“Em không lừa anh mà.” Cô bé nghiêm nghị: “Bọn em là sinh đôi khác trứng, em được sinh ra trước một xíu thôi, không tin anh có thể thử đi tra tài liệu.”
Ồ, anh mù chữ được chưa? Nhạc Thần An thở dài trong lòng. Điều này cũng chẳng khá hơn so với sự xuất hiện của Mộ Xuyên.
“Em đừng gọi anh là anh. Nghe kỳ quá, gọi tên là được rồi.”