Vào ngày cuối tuần đầu tiên sau khi chính thức dọn về nhà mới, Nhạc Thần An bận rộn đến gần chín giờ mới về đến nhà.
Gần đây thông qua Quý Tinh Hồi cậu quen được vài nữ nhà báo, mấy người họ cùng nhau liên lạc đến một công ty luật. Mục đích ban đầu là tư vấn và hỗ trợ miễn phí cho các nạn nhân của các vụ tấn công tình dục không có nơi nào để yêu cầu giúp đỡ. Hôm nay bọn họ thảo luận từ giữa trưa đến tận giờ này.
Mộ Hàn ôm laptop ngồi trên sô pha chờ cậu: “Sao không nghe điện thoại?”
“Điện thoại của em hết pin.” Nhạc Thần An thấy một bàn thức ăn: “Đang chờ em à?”
Mộ Hàn đóng laptop vào: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Bỗng nhiên anh hỏi khiến cậu phải lấy điện thoại ra xem: “Mùng 2 tháng 3.”
Đệt. Rõ ràng một tuần trước vẫn còn nhớ, thế mà bận rộn mấy hôm gần đây lại quên béng mất. Nhạc Thần An im lặng cất điện thoại, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng: “Anh chờ em một lát!” Nói xong, cậu thay giày định ra ngoài.
“Chờ đã, em đi đâu thế?” Mộ Hàn níu cậu lại, chỉ vào bàn ăn: “Chẳng phải do em đặt đây à?”
“À đúng, là em…” Quên mất. Một tháng trước cậu đã đặt một bữa tại Quỳnh Lâu Khê Kiều, nhờ có sự giúp đỡ của Tống Thâm, bà chủ mới chịu giao đến tận nhà. Nhạc Thần An cảm thấy mấy ngày gần đây đầu óc cậu cứ trong trạng thái tiến thoái lưỡng nan. Không phải lĩnh vực cậu quen thuộc nên không làm được gì cả. Cậu thầm vui mừng, trong lòng liên tục cảm ơn cái da mặt dày của mình một tháng trước.
“Xin lỗi anh bảo bối…Mấy ngày nay em không ở nhà, quên mất sinh nhật anh.” Cậu đứng cúi đầu xuống đối diện Mộ Hàn, sức nói chuyện cũng giảm đi 1/3.
“Không sao. Nếu không có người giao hàng đến anh cũng không nhớ.” Mộ Hàn đẩy cậu đi rửa tay: “Hơn nữa không phải quà đã tặng rồi sao?”
Nhạc Thần An khều ngón trỏ nghịch vành tai Mộ Hàn. Do liên quan đến công việc, ban ngày anh đeo chiếc hoa tai ngược lại, bề mặt rái tai chỉ nhìn thấy loáng thoáng nút chặn bằng bạch kim cỡ hạt vừng, viên đá Felspat giấu trong tóc sau tai nên không ai chú ý đến.
Nhạc Thần An giúp anh tháo hoa tai xuống rồi đeo lại lên, đâm kim loại vào tai người khác cảm giác vẫn có chút kỳ lạ, rái tai mềm mại cản lực chiếc hoa tai đâm vào khiến tay cậu hơi ngứa ngáy: “Đợt này bận rộn quá, để em bù đắp cho anh được không?”
“Được.” Mộ Hàn đưa tay sờ lên phần tóc mai ở thái dương của cậu, bây giờ chỉ còn lại chân tóc. Gương mặt anh tiến sát lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.
Ban đầu lúc đến gặp thợ làm tóc mấy hôm trước, Nhạc Thần An đã định cạo cả đầu luôn rồi cơ, tiết kiệm thời gian không cần xử lý, ai mà ngờ thợ làm tóc nhất định không chịu làm: “Cậu bị điên hả?”
Gần đây Nhạc Thần An bận tối mắt tối mũi, giờ đi làm chính thức thì chạy ngược chạy xuôi chụp hình, tan ca thì chạy đến công ty luật, về nhà còn phải làm hậu kỳ. Tóc dài động một tí là che mắt cậu, lúc đi công tác còn cực kỳ phiền phức, nếu không phải ngại xấu cậu còn hận không thể cạo tróc lốc luôn.
Thợ làm tóc Tony của cậu là một người phụ nữ trẻ ngoài 30 tuổi, hai người quen nhau từ hồi cậu làm người mẫu thời Đại học.
“Nghe chị, cạo sạch ở chỗ tóc mai này, phần tóc mái bên trên thì cắt như thế này để tạo sóng.” Cô cực kỳ thích kiểu tóc của Nhạc Thần An: “Tóc cậu đen, còn không thường xuyên nhuộm tóc, cực kỳ phù hợp với kiểu tươi mát sáng chói này.” Tay chân cô rất nhanh nhẹn, chỉ trong chốc lát đã tạo ra một mái đầu hoàn chỉnh: “Đậu xanh, kiểu cún con(*), đúng kiểu chị thích nhất.”
(*) Ngôn ngữ mạng chỉ các anh chàng đẹp trai, có khí chất, dù còn trẻ nhưng đã mang lại cảm giác an toàn và tin cậy cho những cô gái lớn tuổi hơn mình.
Nhạc Thần An mỉm cười với cô: “Cảm ơn chị.”
“Đừng, đừng có cười. Bây giờ cậu cười trông chẳng ngoan hiền gì nữa. Mới có mấy năm chứ mấy…Ôi…” Cô tiếc nuối lắc đầu một cái. Nhạc Thần An cười run người, cậu đã không còn thích vờ tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời từ lâu. Thói quen bao nhiêu năm qua đã thay đổi, công lao thuộc về Mộ Hàn.
“Cảm ơn anh đã tiếp thêm cho em dũng khí.” Cậu nói.
“Em vốn đã có rồi. Nhạc Thần An, em và anh cùng là một kiểu người, có điều do em đã giấu hết chúng đi trước thói quen cũ của mình. Gặp anh chỉ giúp em tìm được người giống mình, giúp em bằng lòng thừa nhận chính bản thân mình mà thôi.” Mộ Hàn cạy miệng cậu ra: “Giống cái răng này của em, trừ khi cả đời em không cười, nếu không sẽ không ai nhìn thấy được.”
“Đã có lịch trình tuần sau chưa?” Cơm nước xong xuôi, Mộ Hàn cầm một hộp kem cốc mâm xôi dựa lên tủ lạnh hỏi cậu.
Nhạc Thần An lấy điện thoại di động ra: “Chiều thứ sáu, cả ngày thứ bảy.” Cậu cất điện thoại, đi tới chỗ anh há miệng, Mộ Hàn múc một thìa kem lớn đút vào miệng cậu: “Ư!” Cậu buốt răng trán không ngừng nhăn lại, mãi mới nuốt được xuống, cả thực quản cũng lạnh buốt: “Có chuyện gì gấp sao?”
“Hỏi thôi. Bây giờ em không nhận nhiều quảng cáo nữa phải không?” Mộ Hàn vừa nói vừa phả ra mùi hương ngọt ngào mát lạnh.
“Ai nói vậy? Bây giờ cái gì em cũng nhận.” Cứ nói đùa, tiền mua nhà nợ còn chưa trả xong đâu.
“Nếu em rảnh thì chụp, không rảnh thì bọn anh thuê nhiếp ảnh gia khác.” Mộ Hàn nói.
“Chụp nội dung gì? Loạt sản phẩm mới à?” Nhạc Thần An suy nghĩ: “Nếu người mẫu có kinh nghiệm thì sẽ hợp tác được nhanh, một ngày là đủ.”
“Người mẫu thì…một người cũng coi như có kinh nghiệm, người còn lại thì không.” Mộ Hàn bóp bẹp cái hộp rỗng vứt vào thùng rác, thả cái thìa vào trong bồn nước: “Em cũng quen đấy.”
Từ trước đến giờ Mộ Hàn không hay tỏ ra bí ẩn, Nhạc Thần An lập tức hiểu ra, giơ tay nắm lấy tay anh: “Người không có kinh nghiệm đó chẳng lẽ là người em thích?”
Đúng vậy, có ngay vận động viên thể thao mạo hiểm xuất sắc nhất của Lawrence ở đây mà không tận dụng thì quá là lãng phí.
“Người còn lại là ai? Là Tiết Hiểu đúng không?” Nhạc Thần An hơi giật mình, sau sự việc tự sát bất thành trước đây, Tiết Hiểu hoàn thành xong công việc của mình rồi chấm dứt hợp đồng trong hòa bình với công ty chủ quản, đang dần dần rời xa giới showbiz. Những người hâm mộ khóc lóc không biết bao lâu nhưng chỉ nhận lại được một câu “Hẹn gặp lại” mập mờ trên Weibo của đại minh tinh, không biết có phải do chiến lược truyền thông không.
“Mấy quý trước đã liên tục tìm được người mẫu chuyên nghiệp, chỉ có điều cả chủ đề và doanh số tiêu thụ đều liên tục ế ẩm nên đôi khi vẫn phải dựa vào sự nổi tiếng.”
Thật ra khai thác sự nổi tiếng là một con dao hai lưỡi, trai đẹp bây giờ nhiều vô cùng, trên bờ cát cũng đã phủ đầy thi thể của người đi trước. Nhưng với Tiết Hiểu, mặc dù bây giờ cậu ta không còn hot như hồi trước nữa nhưng đúng là lạc đà gầy thì vẫn hơn ngựa lớn(*), do sức ảnh hưởng vẫn còn đó.
(*) Những người có chuyên môn ở phương diện nào, kể cả khi họ đột nhiên xuống dốc kém đi thì vẫn hơn những người mới vào nghề.
Thứ bảy, Tiết Hiểu không dẫn theo trợ lý, tự lái xe tới một mình. Hiếm khi nào có dịp gặp nhau, Nhạc Thần An chủ động vẫy tay với cậu ta. Tiết Hiểu tháo kính mắt xuống, mặt vênh lên trời nhưng lại khiến Nhạc Thần An sáng mắt lên. Lần gặp nhau trước đó trong nhà vệ sinh, dù ánh đèn mờ tối và có lớp trang điểm dày đậm nhưng vẫn không thể che giấu được sự nhếch nhác của cậu ta. Còn hôm nay thì khác, vành mắt thâm đen đã nhạt đi gần như không nhìn ra được nữa, phù thũng biến mất, chỉ còn lại gương mặt thanh tú sạch sẽ. Nhạc Thần An nhớ mang máng trước đây cậu rất thích kiểu thế này, nhưng bây giờ đã quá quen với kiểu đẹp sắc sảo có tính công kích cao của Mộ Hàn cho nên phong cách thanh tú thế này đã trở nên phai nhạt trong mắt cậu.
Hai người mẫu trang điểm đơn giản, mọi người đã quen biết nhau nên phối hợp vô cùng ăn ý. Sau khi chụp qua vô số nội dung liên quan đến trượt tuyết, Nhạc Thần An đã rất thành thạo, vừa mới sang đầu buổi chiều, công việc chụp toàn bộ sản phẩm mới đã kết thúc.
Mộ Hàn đổ dầu tẩy trang ra lòng bàn tay định bôi lên mặt, Tiết Hiểu bên cạnh vội vàng níu tay anh lại: “Không phải dùng như thế, phải nhũ hóa trước!”
“Hở?” Mộ Hàn nghiêng đầu, nghe không hiểu.
“Phải xoa vào lòng bàn tay một lúc, chờ nó thành dạng dầu mới được bôi lên mặt.” Vừa nói, cậu ta vừa nhanh chóng nhấn hai lần chai dầu tẩy trang rồi xoa vào lòng bàn tay: “Nhìn đi, trong suốt.”
Nhạc Thần An thu dọn dụng cụ xong thì vừa nghe Tiết Hiểu tán gẫu với Mộ Hàn, vừa giúp nhân viên dọn dẹp địa điểm chụp. Tuy bảo là tán gẫu với nhau nhưng thật ra chỉ có Tiết Hiểu cứ thao thao bất tuyệt một mình, trung bình một hai phút Mộ Hàn mới nói một chữ ừ.
“Tôi bảo này, sao da anh đẹp thế hở anh? Ngay cả tẩy trang cũng không làm…Cũng đúng, anh cũng không cần trang điểm.” Tiết Hiểu cứ mở miệng ngậm miệng một câu hai câu gọi anh khiến Nhạc Thần An nghe không quá thoải mái.
“Anh đã lau qua mắt chưa? Chắc lau rồi đúng không, trông không còn dấu vết nào nữa…” Tựa như đã rất lâu không được tán gẫu, Tiết Hiểu hoàn toàn không quan tâm đối phương có trả lời hay không, cứ tự lải nhải: “Tôi còn tưởng hôm nay phải chụp đến tối nên xin nghỉ chiều nay rồi.”
Nhạc Thần An sửng sốt, xoay người hỏi cậu ta: “Chẳng phải cậu rút lui rồi sao? Vẫn còn công việc mới à?”
“Tôi không rút lui, chỉ nghỉ ngơi thôi.” Tiết Hiểu cười: “Không phải việc mới, tôi đang đi học.”
Năm 18 tuổi Tiết Hiểu thi đỗ Học viện Hý kịch nhưng trời xui đất khiến phải cắt đứt con đường học hành sớm, tham gia show tìm kiếm tài năng, đi theo con đường làm ngôi sao thần tượng nổi tiếng.
“Tôi vẫn muốn làm một diễn viên.” Tiết Hiểu khoác áo đồng phục màu be của học viện lên: “Mấy năm gần đây bận quá quên mất. Ngay từ ban đầu tôi đã muốn làm một diễn viên.” Những thứ hào nhoáng khiến người ta lạc lối, cũng may cậu đã kịp quay đầu lại nơi ngã rẽ: “Trước đây tôi không hề biết, hóa ra đi học lại vui thế này.”
Nhạc Thần An không ngờ, sau khi trải qua những chuyện kia, cậu ta vẫn còn lá gan đối mặt với cái giới này.
“Tôi mới 23 tuổi thôi, cuộc đời còn dài lắm.” Tiết Hiểu đeo balo lên lưng, mang dáng vẻ của một sinh viên tràn đầy nắng ấm thanh xuân, quay lưng vẫy tay: “Đi đây, bái bai hai anh đẹp trai.”
Chỉ cần đủ dũng cảm, ai cũng có thể trở thành nhân vật chính trong câu chuyện của chính mình chứ không cần phải đi làm NPC trong vở kịch của người khác.
“Đi thôi.” Hiếm khi nào hai người rảnh cùng nhau: “Muốn đi đâu nào?”
Mộ Hàn trả lời mà không cần suy nghĩ: “Về nhà.”
“Hiếm khi nào xong việc sớm thế này, hay là đi hẹn hò đâu đó…” Nhạc Thần An kéo vali dụng cụ đuổi theo sau lưng anh.
“Về nhà hẹn hò.” Mộ Hàn cũng không quay đầu lại.
“Cũng được.” Về nhà có cách hẹn hò ở nhà: “Anh ơi chờ em với!”
Người trước mặt lập tức dừng bước, không hiểu sao quay đầu nhìn cậu. Nhạc Thần An mặt đầy gian xảo nở nụ cười đạt được ý muốn, bước nhanh đuổi kịp anh.
“Nè em hỏi anh một vấn đề, lần trước em vô tình cầu hôn anh, anh định đồng ý hay từ chối?”
“Em đoán xem.”
“Không đoán được, anh nói cho em đi mà.”
“Định từ chối.”
“Tại sao?”
“Cũng định đồng ý.”
“Rốt cuộc là cái nào?! Anh, anh đừng có lừa em chứ…”
“Đừng có làm nũng nơi đông người.”
Người tình định mệnh giống như hai bộ phận được gắn kết chặt chẽ với nhau, chúng được tháo rời và đặt ở bất kỳ góc nào trên thế giới, không ai biết đến sự tồn tại của đối phương.
Cho đến một ngày họ gặp nhau, chỉ cần một cái nhìn thôi, bản năng sẽ khiến họ trở về thành một tổ hợp bên nhau.
Bạn không cần phải xác định trước người mình muốn sống cùng cả một cuộc đời dài đằng đẵng sẽ là người thế nào, bởi vì họ là người như thế nào mới là điều bạn muốn.
Nhạc Thần An đuổi sát theo bước chân anh: “Mẹ em gọi chúng ta về ăn cơm tối mai.”
May mắn thay, em đã làm được điều quan trọng nhất trong cuộc đời mình sớm như vậy, đó là tìm thấy anh.
Vừa nghĩ đến cuộc sống sau này luôn có anh, thậm chí em còn mong đợi mỗi ngày có thể thức dậy thật sớm, mở mắt ra thật sớm để được nhìn thấy anh.
Hiếm khi nào cậu dậy sớm hơn Mộ Hàn.
Ngoài cửa sổ băng tuyết ngập trời, đối diện giường của hai người có một cái lò sưởi mô phỏng giống y như đúc ở căn nhà gỗ nhỏ trong khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, chẳng những có đèn còn có cả tiếng củi lửa cháy tí tách.
Nhạc Thần An nằm nghiêng ngắm gương mặt Mộ Hàn, kiên nhẫn chờ anh thức dậy. Không biết nhìn bao lâu, cuối cùng đôi mắt kia đã chậm rãi mở ra. Ánh mặt trời ngoài cửa sổ rọi vào tròng mắt màu mật ong lấp lánh chói mắt. Đây là mùa đông thứ tư bọn họ quen nhau, ngày này bốn năm trước, Mộ Hàn đã dẫn theo cậu bay trên núi tuyết.
“Chào buổi sáng, bảo bối.” Cậu lấy từ dưới gối ra một cặp nhẫn bạch kim giản dị, trên thành nhẫn có khắc một bông tuyết hình lục giác.
Mộ Hàn yên lặng nhìn một lúc lâu, mặc dù khó phân biệt nhưng hai chiếc nhẫn trông giống nhau như đúc vẫn khác kích cỡ. Anh lấy chiếc nhỉnh hơn, kéo tay trái Nhạc Thần An qua rồi đeo nhẫn vào ngón áp út cho cậu, đẩy nhẫn tới gần giữa đốt ngón tay cuối cùng. Sau đó chìa tay trái của mình cho Nhạc Thần An, cho đến khi chiếc nhẫn kia dừng ở nơi nó nên nằm, anh mới mở miệng nói:
“Chào buổi sáng.”
HOÀN CHÍNH VĂN