Trường lĩnh cổ đạo, một đám người cưỡi tuấn mã chạy như bay mà qua, hạ xuống đầy trời bụi bặm cuồn cuộn, một đường đi về phía đông, thẳng đến Lang Châu.
Mấy Huyền Giáp thiết vệ hộ tống Tư Duy Vân từ kinh thành xuất phát, ngựa không dừng vó, một nắng hai sương ba ngàn dặm, chỉ dùng thời gian không đến năm ngày liền đuổi tới cảnh nội Đông Hải điều hộ phủ. Đợi nhìn đến thành Lang Châu cao ngất, Tư Duy Vân tựa hồ thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng lo âu trong lòng ngược lại có tăng không giảm.
Ở trong thời chiến, dưới thành Lang Châu tinh binh trọng phòng, đối với nhân viên lui tới kiểm tra nghiêm khắc. Tướng sĩ thủ thành vừa ngăn lại đám nhân mã này, chợt thấy trước mặt một người trong tay xuất ra huyền sắc lệnh bài, quân giáo cầm đầu thấy rõ, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Huyền Giáp Quân trong những năm Thánh Võ liền theo Hạo Đế chinh chiến Nam Bắc, ở trong quân Thiên triều thủy chung có được danh vọng cùng địa vị tuyệt vời, Huyền Giáp Quân, tất cả đều là thân vệ mật sử của Hạo Đế, thân có trọng trách.
Giáo úy kia phủ kiếm hành lễ, ngẩng đầu nhìn lại. Trong Huyền Giáp Quân chỉ có một người bố y trường bào, hình dung gầy gò, mặc dù phong trần mệt mỏi đầy người lại khó nén khí độ thanh chính quanh thân, làm người vừa thấy, không khỏi nghiêm nghị kính cẩn. Người được Huyền Giáp Quân hộ tống mà đến, nhất định không tầm thường, giáo úy theo hắn nhíu lại mi nhìn đến dấu vết suy nghĩ sâu xa, đảo mắt mang ra khí thế nghiêm nghị, nhưng giữa ai hàng lông mày lại ẩn ẩn bức nhân.
Tư Duy Vân từ Lang Châu thành nhìn lại cửa thành chắc chắn sâu xa phía trước, lập tức hỏi hành dinh Trạm Vương, đánh ngựa vào thành.
Chung quanh trong thành giới nghiêm, thỉnh thoảng có binh tướng tuần phòng qua lại, đao kiếm sáng như tuyết. Ba ngày trước, Trạm Vương tự mình dẫn hơn bốn trăm chiến thuyền Thiên triều, hai mươi vạn thuỷ quân chủ lực toàn diện tiến công Lưu Xuyên đảo, thắng bại chỉ trong một trận chiến này. Giờ này khắc này, Lang Châu, thậm chí toàn bộ quân dân Đông Hải đều đang chờ đợi kết quả chiến sự.
Tư Duy Vân vào thành bí mật gặp qua tuần sử Lang Châu Bàng Viễn lưu lại thủ thành, liền hướng Hải đài thành đông mà đi. Đi lên Hải đài, trước mắt bỗng nhiên mở ra trời cao biển rộng, nhìn về nơi xa ba đào bát ngát, trường phong nghênh diện, mang đến hơi thở ẩm ướt mặn mà, làm người ta tâm thần thanh tỉnh. Phía trên tiểu đồi cạnh biên thành, thỉnh thoảng có thể thấy được ánh mặt trời chiếu lên kiếm kích tinh quang, vùng duyên hải kéo ra một đạo phòng tuyến nghiêm mật, không gì phá nổi, Trạm Vương trị quân nghiêm chỉnh có thể thấy được.
Nhưng lúc này lại không biết tình hình chiến đấu trên Lưu Xuyên đảo thế nào, nếu binh bại, Thiên triều chắc chắn lập tức lâm vào hoàn cảnh trong ngoài đều khốn đốn, tình thế kham ưu. Trận chiến sự này, cũng là chỗ mấu chốt bố cục thành bại.
Tư Duy Vân hô hấp thật sâu không khí trên biển nhẹ nhàng khoan khoái, một đường mệt nhọc đều dấu ở dưới khuôn mặt tĩnh túc, trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn. Quay đầu nhìn núi non trùng điệp xa xa, nhìn về phía kinh thành, dường như có thể thấy được một thân ảnh tú ổn. Nàng thủ một nước cờ nhưng lại đi tới sâu như thế, lệnh hắn tới Lang Châu, việc Đông Hải hậu chiến an dân sớm có tính toán, đầu vai nhỏ nhắn mềm mại kia rốt cuộc đè nặng bao nhiêu trọng trách? Thân hình mảnh mai, đến tột cùng chứa linh hồn như thế nào? Hắn tựa hồ không tự chủ được liền theo nàng cùng cược một lần, lại nghĩa vô phản cố, cam tâm lâm vào. Khóe môi ẩn ẩn phiếm ra tia cười khổ, Tư Duy Vân nhắm mắt, bên tai bỗng nhiên nghe tới tiếng kèn xa xôi, ngay sau đó một đường trên biển, mơ hồ xuất hiện một mảnh sóng triều thâm sắc.
Theo sóng triều kia tiếp cận, dần dần có thể thấy rõ là mấy trăm chiến thuyền thuỷ quân Thiên triều, chiến kỳ phần phật, theo gió vượt sóng, mênh mông cuồn cuộn đến gần.
Bất quá một lát, Kim Long chiến kỳ trên chiến thuyền phần phật đã rõ ràng có thể thấy được, vạn dặm ba đào huyền sắc gắn bó một mảnh chỉnh tề uy túc, như muốn che trời. Kèn lại vang vọng trường không, cách đó không xa nhìn trên đài xa các tướng sĩ đột nhiên bộc phát ra một trận hoan hô, tiếp theo liền có tiếng kèn to rõ hô ứng dựng lên, truyền khắp toàn bộ Lang Châu thành.
“Lưu Xuyên đảo đại thắng.”
“Lưu Xuyên đảo đại thắng.”
Trong thành lập tức có chiến sĩ giơ lên quân kỳ, đánh ngựa chạy nhanh, đem chiến tấn thông báo toàn thành. Dân chúng nghe tin tức, đều bôn tẩu ra hộ, mỗi người cùng hoan hô. Văn tiệp báo, trên nét mặt Tư Duy Vân lộ rõ vui mừng, xoay người nhanh chóng bước xuống Hải đài.
Lúc này cửa thành đông Lang Châu mở ra, tuần sử Bàng Viễn dẫn tướng sĩ trong thành phi ngựa ra nghênh đón.
Chiến thuyền lần lượt cập bến, chiến hạm bốn phía chậm rãi thả ván. Phía trên mấy trăm chiến thuyền tinh binh lâm lập, chiến giáp quang hàn, kiếm mang huyết, vừa đại chiến mà về sát khí chưa tiêu tán, tràn ngập bốn phía, kinh sợ lòng người.
Kinh đào chụp ngạn, trường lãng như tuyết.
Chủ hạn chính giữa, trường kiếm xoát xoát rút ra, hai mươi vạn tướng sĩ đồng thời rút kiếm hô to, chấn thiên động địa, song biển chạy chồm, trong khoảnh khắc hào khí can vân, thổi quét thiên địa.
Bàng Viễn dẫn kỵ binh chiến sĩ nghe tiếng chấn kiếm, tiếng hô phập phồng, mãnh liệt như nước, toàn bộ Lang Châu cơ hồ đều bao phủ trong uy thế thiết huyết hào hùng, đại địa phát điên, sơn dã chấn động.
Ngay trong hôm nay, thuỷ quân Thiên triều viễn chinh Lưu Xuyên đảo đả bại chủ lực giặc Oa toàn thắng mà về, vừa mới phá hủy hơn trăm chiến thuyền giặc Oa, giết địch mấy vạn, thủ lĩnh Oa quốc mổ bụng tự tuyệt, những kẻ còn lại phụng kiếm xin hàng, chiến bại xưng thần.
Đến tận đây, trong vòng tứ cảnh Thiên triều hoạ chiến tranh tuyệt, Cửu châu lạc định.
Dạ Thiên Trạm dẫn quân khải hoàn, trì mã vào thành. Gió biển thổi áo choàng trên người hắn tung bay, một thân ngân giáp bạch khôi ở dưới bầu trời xanh phản xạ ra hàn quang chói mắt, ngự mã chinh chiến lịch lãm, hắn ôn nhã tăng thêm vài phần võ khí, dáng người tuấn bạt, réo rắt lăng vân.
Quân dân Lang Châu đường hẻm đón chào, khắp thành sôi trào hoan hô ánh vào trong mắt hắn, hắn thu vào mắt thong dong tiêu sái mỉm cười.
Bàng Viễn theo bên cạnh, vừa đến hành dinh lập tức ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói mấy câu. Tuấn mâu Dạ Thiên Trạm vừa nâng, phân phó nói: “Dẫn hắn tới gặp ta.”
Đi vào hành dinh, Tư Duy Vân chắp tay, Bàng Viễn biết được đúng mực, lui xuống trước.
Lúc này Dạ Thiên Trạm đã thay chiến giáp, một thân nguyệt sắc võ sĩ phục, đang ngồi ở trước án mở ra mấy phong thư, mi tâm nhíu lại, vẻ mặt có vài phần ngưng trọng, cùng sát phạt khí quanh thân hắn chưa lui tôn nhau lên, khiến cho toàn thất nghiêm nghị.
Tư Duy Vân khom người nói: “Vương gia.”
Dạ Thiên Trạm nghe tiếng ngẩng đầu, ánh mắt thanh duệ rơi xuống trên người hắn, trực tiếp hỏi: “Ngươi vì sao đến Lang Châu? Trong cung xảy ra chuyện gì?”
Tư Duy Vân đem thư Hoàng Hậu nhờ vả dâng, nói bốn chữ: “Trung cung mật chỉ.”
Dạ Thiên Trạm xé thư xem, ánh mắt trên chữ viết quen thuộc xẹt qua rất nhanh, cổ tay vừa lật, liền từ bên án đứng lên, khoanh tay thong thả bước.
Hai phong thư hoàn toàn bất đồng, một tìm từ ai uyển, tha thiết muốn nhờ, chỉ mong người tram ngàn thương tiếc muốn lay động trái tim, một phong hào lưu loát, ngôn từ trầm ổn, một câu một chữ cực kỳ giống bút tích hoàng huynh. Đều là muốn hắn nhanh hồi Đế Đô, cũng là người bất đồng đưa tới, mục đích hoàn toàn bất đồng.
Cùng một bút tích, hai phần thiên địa, rốt cuộc có chuyện gì? Mặc dù người sau là thật, lại thật đến mấy phần? Nếu Phượng gia từ giữa thiết hạ cạm bẫy, nếu Hoàng Thượng lo lắng hắn như trước, lần này đi Đế Đô đó là lấy tính mạng cược. Hắn có thể tin tưởng ai?
Tư Duy Vân ở bên nhìn chăm chú vào trên mặt Trạm Vương, mỗi một tia biểu tình, chỉ thấy hắn bỗng nhiên quay đầu, hỏi: “Hoàng Thượng hiện tại đến tột cùng thế nào?”
Tư Duy Vân chậm rãi nói: “Thần rời đi kinh thành, Hoàng Thượng bệnh tình nguy cấp, vẫn hôn mê bất tỉnh.”
Một chút tinh nhuệ sáng bóng từ đáy mắt Dạ Thiên Trạm hiện lên, sóng gió ám trầm như băng đàm tối tăm, sâu không lường được. Mãn thất dưới minh quang, thân hình hắn cao ngất như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, hai tay ở sau lưng không tự chủ được nắm chặt, cơ hồ khiến cho gân mạch màu xanh hiện lên rõ ràng, khiến cho bàn tay kia lộ raa một loại lực lượng ngoan ổn, tựa hồ muốn bóp nát cái gì.
Tư Duy Vân không nói được một lời nhìn Trạm Vương. Một khắc lúc này, người trước mắt này đã là Thân Vương dưới một người trên vạn người phía trên, hắn có thể dẫn binh hộ giá, cũng có thể sống chết mặc bây, thậm chí có thể mượn thắng thế Đông Hải ủng binh tự lập, thiên hạ lại có mấy người chống đỡ được mũi nhọn của hắn? Hết thảy đều ở một ý niệm của hắn, bao gồm sinh tử Tư Duy Vân hắn.
Trước khi đến Lang Châu, hung hiểm một chuyến này Tư Duy Vân biết rõ từ lâu. Ai cũng không dám ngắt phản ứng Trạm Vương, Hoàng Hậu từng bước hiểm kỳ, đến tột cùng có mấy phần nắm chắc?
Muôn vàn ý niệm trong đầu bay vút, trước mắt lại chẳng qua là thời gian một cái chớp mắt. Lúc Dạ Thiên Trạm quay đầu đối diện ánh mắt Tư Duy Vân, trong lòng bỗng nhiên vừa động. Người đến là Tư Duy Vân, cao thấp trong triều sẽ không tìm ra người thứ hai so với hắn càng thêm cương trực công chính, thậm chí có khi ngay cả Hoàng Thượng đều nề hà hắn. Vô luận là Hoàng Thượng hay là Phượng gia, nếu có mưu đồ khác, cũng không có khả năng làm cho một người nghiêm cẩn ngay thẳng như hắn đến. Nhưng mà nàng phái Tư Duy Vân tới.
Trầm mặc đối diện, Tư Duy Vân chợt thấy khóe môi Trạm Vương gợi lên một tia cười lợi hại.
Mắt như tinh, cười như thanh phong.
Vũ Thai Điện, Tây Thiên điện bình thường dùng làm chỗ Hoàng Thượng luyện công, cửa điện điêu khắc đóng chặt, chặn lại ánh sáng cùng ấm áp ngoài điện, bên trong không ngừng truyền đến thanh âm đao kiếm.
Yến Hề không dám tiến điện, ở ngoài cửa lo lắng vạn phần, đau khổ cầu xin: “Hoàng Thượng… Hoàng Thượng ngài nghỉ ngơi một lát đi.”
Trong điện không hề đáp lại, Yến Hề thúc thủ vô sách, gấp đến độ xoay quanh, đột nhiên nghe được phía sau có người nói:” Yến Hề, ngươi đi xuống trước, nơi này có ta.”
Yến Hề quay đầu, không biết Hoàng Hậu đứng ở phía sau khi nào, ánh mắt tựa hồ lẳng lặng xuyên thấu qua cửa gỗ điêu khắc nhìn vào trong điện, Lông mày nhíu chặt, miêu tả ra dấu vết thanh thiển ưu thương.
“Nương nương.”
“Đi thôi.”
Khanh Trần nhẹ nhàng vung tay lên, Yến Hề đành phải cúi đầu lui xuống. Khanh Trần chậm rãi đi tới sát bên cửa, cũng không có giống như Yến Hề thỉnh cầu Dạ Thiên Lăng, chính là đứng ở trước cửa nhẹ giọng nói một câu: “Tứ ca, ta ở bên ngoài chờ chàng.”
Dứt lời nàng dựa vào cửa điện cao lớn chậm rãi ngồi xuống, thanh âm trong điện dường như có một khắc tạm dừng, sau đó liền tiếp tục vang lên. Khanh Trần ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn thiên không thanh thấu trước mặt, dương quang đạm kim sắc tỏa ra, dừng ở góc áo của nàng. Bốn phía ngay cả tiếng gió đều an tịch, chỉ có âm thanh kiếm rít không ngừng trong đại điện lần lượt truyền đến, mỗi một kiếm đều giống như xẹt qua trong lòng, làm cho nàng cảm giác khôn kể đau đớn.
Đã vài ngày như vậy, thân mình căn bản không có khôi phục nguyên khí, đổi lại thường nhân sợ là ngay cả thanh tỉnh cũng khó, hắn cư nhiên cứng rắn chống đỡ chính mình đứng lên, một lần nữa đem kiếm cầm trong tay. Hắn là làm thế nào có thể? Thân mình cơ hồ bị phá hủy kia rốt cuộc chất chứa lực lượng gì? Nghe trường kiếm thanh thanh rơi xuống đất, Khanh Trần vài lần muốn đứng lên đi ngăn cản hắn, lại vẫn chịu đựng. Nàng biết hắn kiêu ngạo, ở thời điểm chật vật không muốn bất luận kẻ nào nhìn đến, thậm chí là nàng cũng vậy. Đồng tình cùng thương hại, hắn cũng không cần. Cho tới bây giờ chính là một thân ngạo khí này, không chịu thua, không chịu cúi đầu, vĩnh viễn muốn mạnh mẽ hơn so với người khác, Đổ mồ hôi và máu đều không sao cả.
Mặt trời về tây, ở trên cột trụ hành lang chiếu lên bóng dáng sâu xa. Thời điểm Khanh Trần cảm thấy sắp nhẫn không được, phía sau truyền đến một tiếng vang nhỏ. Nàng nghe tiếng quay đầu, Dạ Thiên Lăng chống cửa điện đứng đó, trong tay vẫn nắm một thanh trường kiếm lưu quang chói mắt.
“Tứ ca!”
Khanh Trần vội vàng tiến lên, tay chạm đến một thân áo dài thiên thanh giống bị tẩm nước, ướt đẫm. Hắn đỡ tay nàng hơi hơi thở dốc, khóe môi lại câu ra tia cười cô ngạo, như kiếm phong, vô cùng kiên lãnh.
Khanh Trần dìu hắn ngồi xuống bậc thềm, kiếm trong tay hắn buông lỏng, liền ngửa mặt ngã nằm trên thềm đá bẳng phẳng của đại điện, hai mắt nhắm lại, thật lâu không nói một câu, ngực phập phồng không dừng, mồ hôi từng giọt tích lạc xuống, rất nhanh ở trên mặt thềm đá trơn bóng đã thành một mảnh thâm ám sắc. Khanh Trần nắm tay hắn, ngón tay hắn thon dài hơi hơi có chút phát run, lại mạnh mẽ dùng một chút lực liền cầm lại tay nàng. Khanh Trần ôn nhu nói: “Tứ ca, chàng sốt ruột như vậy sẽ làm kinh mạch bị thương, dục tốc bất đạt, phải từ từ mới được.”
Vừa nói, tay nhẹ nhàng áp trên huyệt vị hắn cánh tay, thay hắn thả lỏng cơ bắp quá căng thẳng mà cứng ngắc.
Tay Dạ Thiên Lăng thả lỏng, lúc này mới quay đầu nhìn về phía nàng, đạm nói: “Ta nếu ngay cả kiếm đều cầm không xong, sao có thể bảo vệ nàng?”
Một câu, tâm Khanh Trần tràn đầy đau lòng cùng lo lắng đều dâng lên đáy mắt, cổ họng hình như có cái gì mắc lại, nhất thời không nói nên lời. Nàng nghiêng đầu, chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay hắn truyền đến độ ấm trầm ổn, như mỗi đêm ôm nhau ngủ, bình tĩnh, ấm áp.
Nắm tay nhau, bên nhau đến bạc đầu.
Ở trong mưa gió, ở trong sinh tử, ai cũng chưa từng buông tay, tựa hồ có thể vẫn như vậy mãi, đến dài đằng đẵng, đến sông cạn đá mòn, mặc Thương Hải biến thành ruộng dâu, mặc ngàn năm hóa thành mây khói.
“Ta chỉ cần chàng bình an, cái gì cũng không sợ.”
Khanh Trần cực thấp nói một câu, Dạ Thiên Lăng bỗng nhiên thở dài một tiếng, chậm rãi đem tay nàng đặt ở trên mặt, môi lạnh như băng xẹt qua lòng bàn tay nàng mềm mại, thật sâu in lại trong lòng của nàng.
Khanh Trần ngồi ở bên cạnh hắn, im lặng nghe tiếng hít thở của hắn, ôn nhu mỉm cười. Một lát sau, mới nhớ tới chuyện gì, nói;”Tứ ca, đã quên nói cho chàng, hôm nay Lang Châu truyền đến tiệp báo, chúng ta rốt cuộc thắng.”
Dạ Thiên Lăng đối với tiệp báo Đông Hải giống như sớm có đoán trước, cũng không thập phần ngoài ý muốn, chỉ chậm rãi cười: “Thất đệ quả nhiên không làm cho người ta thất vọng.”
Khanh Trần mỉm cười nói: “Còn hai ngày nữa, hắn sẽ về đến kinh thành.”
Dạ Thiên Lăng động thân mình, nhìn về phía nàng thật sâu, mâu tâm như mặc ngọc có hào quang xẹt qua: “Thanh Nhi, vô luận thế nào, ta sẽ không để nàng một mình đi đối mặt sóng gió.”