Túy Linh Lung

Chương 158: Hoa dung thúy ảnh liên hương lãnh



Hoa nến đã diệt hết, sáng sớm.

Ánh đèn chìm dần, phía trên bình phong lưu vân yên lam lượn lờ, hiệt vân hương phiêu miểu như một tầng sương mù, ngưng cô đọng luyện, lượn lờ không đi.

Khanh Trần nhẹ nhàng thay Dạ Thiên Lăng dẹm lại chăn, giật dây buông màn trướng. Hắn nói chuyện một lát, rốt cuộc quá mệt mỏi mà ngủ, khi ngủ vẫn nắm tay nàng, hô hấp vững vàng, dung nhan an ninh.

Khanh Trần nghiêng người tựa vào bên cạnh hắn, nhìn hắn ngẫu nhiên hơi hơi nhíu mi, giống như còn đang thừa nhận thân thể không khoẻ, lúc này hắn rút đi sắc bén cùng quả quyết, như một mảnh biển sâu im lặng, vẫn cho nàng vô tận lực lượng.

Mới vừa rồi hắn mang theo thanh nhược mỉm cười nghe nàng thế nào học bút tích của hắn phê duyệt tấu chương, thế nào dùng Long Phù điều binh khiển tướng, thế nào được ăn cả ngã về không, bày ra la võng ngày đó. Phong vân biến hoá kỳ lạ đều ở trong thanh âm hắn thấp ổn hóa thành vô hình, trước tối nay, nàng mỗi một bước đều như lâm vực sâu. Nếu hắn không thể tỉnh lại, như vậy nàng vô luận thế nào cũng là thất bại thảm hại. Hiện tại có hắn ở sau người, nàng có thể không kiêng nể gì làm việc, chẳng sợ đảo điên thế giới này cũng không e ngại.

Đáy mắt sâu thẳm dần dần hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, Khanh Trần đem ánh mắt chuyển tới trướng đỉnh mông lung, tuy rằng ủ rũ thật sâu, lại không thể đi vào giấc ngủ, đăm chiêu suy nghĩ về tình hình chiến đấu Đông Hải. Lúc này trên Đông Hải có lẽ đã khai hỏa quyết chiến cuối cùng, còn không có chiến báo mới truyền đến, vẫn không dám có chút lơi lỏng. Trong lòng nàng các loại sự vụ hỗn loạn, cuối cùng quy về thân ảnh Dạ Thiên Trạm tuấn lãng.

Giờ này khắc này, nàng đem thật thật chính chính thực hiện từng hứa hẹn với hắn. Lại không biết hắn, có tin tưởng nàng không?

Hết thảy thắng bại, hiện tại đã quyết định bởi thái độ của hắn, nàng đang chờ đợi quyết định cuối cùng của hắn.

Quay đầu nhìn đến một bóng người đứng ở ngoài bình phong, tựa hồ là Bạch phu nhân, Khanh Trần chậm rãi rýt tay khỏi lòng bàn tay Dạ Thiên Lăng, lặng yên bước xuống long tháp, đi ra bình phong nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì?”

Bạch phu nhân nói: “Phượng gia tối hôm qua đem người đưa vào cung.”

Phượng mâu Khanh Trần nhẹ nhàng nâng lên, hơi vuốt cằm, nâng tay ý bảo Bạch phu nhân không cần kinh động Hoàng Thượng: “Mang các nàng tới gặp ta.”

Thiên khung xa xôi, mưa dầm mênh mông, tầng mây dày đặc báo hiệu mưa còn tiếp diễn, đền đài lầu các một mảnh yên dại.

Mưa mờ mịt như màn bạc, quỳnh giai lạnh lẽo, chu lan ẩm ướt. Hành lang trúc tía yên tĩnh bên cạnh ngự ao vòng quanh mà qua, tiếng mưa rơi tí tách, một ao lục bình bụi bặm, bích sắc sâu thẳm.

Xuyên qua hành lang dài, vài nữ tử mặt mày tú uyển theo Bạch phu nhân vào nội điện, dọc theo hành lang điện yên tĩnh càng chạy càng sâu, nghe thấy mùi thơm khinh ám, cuối cùng đến ngoài một đạo rèm che. Mấy nữ tử cúi đầu liễm thanh đứng ở phía dưới, chỉ thấy trước mắt thụy văn tường vân ngọc chuyên lấp ló quang ảnh, sau đó là Mộc Lan sa trướng rủ xuống hoa văn phiêu miểu, sau đó có thân ảnh tà ỷ phía trên loan tháp, nhắm mắt dưỡng thần, dưới đất là tấu chương minh hoàng sắc.

Bạch phu nhân thấy Hoàng Hậu tựa hồ ngủ, không đành lòng quấy nhiễu, chỉ lệnh mấy người quỳ ở bên, nhẹ chân đem tấu chương rơi dưới đất nhặt lên. Lại chỉ điểm nhỏ tiếng vang, Hoàng Hậu dĩ nhiên tỉnh lại, Bạch phu nhân đem tấu chương đưa qua, thấp giọng nói: “Nương nương, người đã mang đến, trong đó hai người đã có thai.”

Ánh mắt Khanh Trần dừng lại trên tấu chương, lấy tay chống đầu, tĩnh trong chốc lát, nâng mắt đi xuống nhìn lại. Trước mặt bốn nữ tử bộ dáng bất quá mười bảy mười tám tuổi. Mông lớn eo nhỏ, dung mạo cũng được, bộ dạng phục tùng quỳ gối bên cạnh, nhìn lại đều là tư thái hơn người, tú lệ động lòng người.

Đuôi lông mày nàng hơi nhíu, nâng ngón tay chỉ một nữ tử trong đó: “Để cho nàng lại đây.”

Bạch phu nhân dẫn nữ tử kia đi lên, lệnh nàng đưa tay ra.

Nàng kia quỳ gối trên sàn, chỉ cảm thấy một trận kham khổ dược hương như có như không quất vào mặt, ngón tay Hoàng Hậu đã đặt trên quan mạch nàng. Sau một lát, nàng chợt thấy cổ tay căng thẳng, lãnh ngọc lạnh lẽo xẹt qua da thịt, tay áo trước mắt phất thật mạnh, Hoàng Hậu đã buông cổ tay nàng ra,”Hầu hạ qua người nào?”

Thanh âm như nước lạnh gần ngay trước mắt, trong lòng nàng kia bối rối, theo bản năng nhìn lại phía trước, nghênh diện một đạo ánh mắt thanh lợi rơi thẳng đáy mắt, giống như đem cốt nhục huyết mạch trong người đều nhìn thấu triệt. Nàng vội vàng cúi đầu, không dám giấu diếm, khiếp thanh đáp: “Hồi bẩm nương nương, là… Là… Nhị công tử.”

Thanh âm yếu ớt, vẻ mặt đỏ bừng.

Phượng mâu Hoàng Hậu khẽ nhíu. Một chút thanh quang xuyên thấu qua bức rèm che lay động quét về phía những người khác: “Các ngươi thì sao?”

Mấy nữ tử lo sợ không dám đáp lại, chỉ có một thanh âm không yên vang lên: “Phượng tướng…”

Trái tim Khanh Trần nhất thời nổi lên một trận chán ghét, không khỏi khẽ cắn răng. Hay cho một chiêu trộm long tráo phượng, việc này Phượng gia hiển nhiên đã mưu hoa thật lâu. Độc nha phiến kia một khi đâm sâu vào, hại thân thể người, hủy ý chí, loạn tinh thần, lâu dài đi xuống, người ăn không khác phế nhân. Phượng Diễn thu mua ngự y lấy dược độc khống chế Hoàng Thượng, lại đem nữ tử như vậy đưa vào trong cung, một khi thành công, giang sơn Thiên triều đổi họ, cơ nghiệp mấy trăm năm hủy sạch, rơi vào bàn tay người khác.

Phượng Diễn làm việc âm độc đến tận đây, gan lớn đến tận đây, quả thật làm người ta xuất hồ ý liêu. Chính là hiện tại muốn diệt trừ tai họa này, cũng phải đè phòng binh quyền mười sáu châu trong tay Phượng gia, nếu dễ dàng động thủ, bức phản Phượng gia, non nửa cái thiên hạ này đều lâm vào náo động, mất nhiều hơn được.

Nhỏ không nhẫn sẽ loạn đại mưu, Khanh Trần hít một hơi thật sâu, chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Phượng Diễn giống như cũng sẽ không nghĩ đến, Hoàng Hậu bệnh như nhược liễu, nữ nhi ruột thịt Phượng gia, lúc này nhưng lại hạ xuống từng bước tuyệt kỳ bất khả tư nghị, bàn tay gầy gò trắng nõn đã lặng yên làm rối loạn bàn cờ.

Chảy dòng máu Phượng gia trong thân thể, chứa linh hồn khác, Phượng Khanh Trần trước mắt, có thể làm Phượng gia từng bước đi lên vinh quang tột cùng, cũng có thể cho rơi vào địa ngục vạn kiếp bất phục. Cái gì gia tộc, cái gì huyết thống, cái gì thân nhân, cái gì y giả? Thiên địa rộng, năm tháng dài, nàng chỉ có một thân nhân, sinh tử đi theo, cam khổ cùng nhau. Cùng hắn làm bạn đó là bằng hữu của nàng, cùng hắn là địch đó là địch nhân của nàng, bất luận kẻ nào cũng không ngoại lệ.

Khanh Trần đứng dậy bước xuống loan tháp, chậm rãi đi tới trước án, đem tấu chương kia bỏ lại, cúi mắt nâng tay, chấp bút mà viết. Đỏ tươi và đen họa xuất biến chuyển dày đặc, ướt sũng trên trang giấy trắng. Khanh Trần buông bút, tay giương lên,”Mang các nàng đi xuống, ban thuốc.”

Giấy trắng rơi xuống, hai đơn thuốc, nhất bút trọng mặc, hai sinh mệnh.

Mấy nữ tử vẻ mặt kinh sợ, đáy mắt hóa thành một mảnh thương hại, nhưng mà chỉ ở trong tĩnh lãnh khôn cùng.

Một tia khóc cầu mơ hồ cuối cùng biến mất ở bên tai, Khanh Trần im lặng đứng lặng bên án, mi dài nhắm lại, chậm rãi nâng tay xoa ngực, trên khuôn mặt như bạch ngọc càng mất nhan sắc.

Trên đời có bao nhiêu tình thế phải xuống tay, có bao nhiêu điều không thể nề hà, biết rõ là đau oan tâm thấu xương vẫn muốn gia tăng trên người người khác, biết rõ là liên lụy vô tội cũng không thể nhân từ nương tay. Đây là con đường nàng cùng hắn lựa chọn, trong cuộc sống quyền lực cao nhất, phóng nhãn thiên hạ, chúng sinh cúi đầu, đế nghiệp huy hoàng, thiên cổ truyền lưu. Ở trong âm mưu quỷ kế ám ảnh nâng lên phồn hoa phong lưu, ở trong thiết huyết chinh chiến hủy diệt tĩnh an sông núi tứ vực.

Đạp biển máu núi thây, chỉ điểm giang sơn vạn dặm, hắn cùng nàng dắt tay một đường đi tới, phong đăng tuyệt đỉnh, nơi tuyệt đỉnh, đường đã tới cuối.

Cô phong đỉnh vạn sơn, cuối con đường, lại là cái gì đây?

Khanh Trần nhắm mắt đứng ở nơi đó, qua một hồi lâu, ngực truyền đến từng trận đau đớn toát mồ hôi dần lui xuống, xoay người cúi đầu, một lần nữa mở ra tấu chương kia. Trên tấu chương bừa bãi chữ viết ánh vào trong mắt nàng u tĩnh, liên tiếp tên tuổi quan tước đầu đuôi liên tiếp, đều là vì Phượng thị bộ tộc định ra phong tước.

Khóe môi nàng hiện lên một tia cười đạm mạc, vô hình không tiếng động, bút đến chữ thành, một chữ màu son “Chuẩn” hạ xuống trên giấy, sắc như máu, nhọn như kiếm.

Đế diệu bảy năm xuân, Đế Đô Y Ca thành thủy chung bao phủ trong mưa dầm liên miên, khinh hàn se lạnh.

Đối với chúng thần Thiên triều mà nói, đây không thể nghi ngờ là một đoạn ngày không thấy thiên nhật.

Đầu tháng năm, Hạo Đế nhiễm trọng tật, không thể lâm triều, Hoàng Hậu nhiếp chính. Từ đó, trong ngoài bị vây trung cung, Thái Sư Phượng Diễn cầm giữ triều chính, Phượng thị bộ tộc độc tài quyền to, quyền khuynh thiên hạ.

Bất quá trong vòng mấy ngày, Phượng gia phong chư hầu liền có năm người, còn lại chỉ huy điều hành lên chức vô số kể, thân đảng trải rộng trong ngoài. Phượng Diễn bài trừ dị kỷ, bồi dưỡng bè phái, Ân gia vốn cùng Phượng gia đối lập đứng mũi chịu sào. Thân là tể phụ lão thần Ân Giam Chính bị lấy tội danh “Vọng nghị hoàng tử” bãi quan đoạt tước, nếu không phải Hoàng Hậu vì Hoàng Thượng kỳ thiên hưởng phúc, không muốn giết chóc, sợ là tánh mạng Ân Giam Chính khó bảo toàn. Cùng Vệ gia năm đó giống nhau, cơ hồ là trong một đêm, quý tộc Ân thị từ thịnh chuyển suy, chưa gượng dậy nổi.

Chu môn kim lâu ngọc mã đường, tường đổ mọi người cùng đẩy.

Từ đó trở đi, đại thần trong triều can gián bị xa lánh, người thuận thăng, nghịch thì bãi. Phượng Diễn thiện quyền loạn chính, cố tình làm bậy, triều đình khiếp sợ dâm uy, giận không thể nói. Mỗi người ghé mắt mà nhìn.

Thiên triều từ khai quốc đến nay, quý tộc hoang dâm mỹ loạn đến đây tới cực hạn. Trong ngoài triều đình cơ hồ là loạn thành một đoàn, chỉ cần hối lộ là được làm quan, mũ miện danh sĩ ra vẻ đạo mạo, công khanh đại phu xa hoa dâm dật, làm không ít kẻ sĩ bóp cổ tay thở dài, đau hô ai tai.

Triều thần muốn diện thánh mà không thể, ít ngày nữa trong cung ra lệnh, tấn Hoàng Hậu thành Hậu Đế, đăng Thái Cực Điện nghe triều thần báo cáo. Bách quan, sứ thần phiên quốc hôm sau tại Túc Thiên môn, hô thiên tuế, mệnh phụ trong ngoài yết kiến. Đế hậu cũng tôn, từ xưa chưa gặp, triều thần khiếp sợ lại không người dám có hai lời, dưới tam công, cúi đầu thừa chỉ. Phía sau bức rèm che Thái Cực Điện, một đôi mắt thanh tỉnh đến rét lạnh lẳng lặng nhìn một ngày này nước sôi sôi trào. Quý tộc kiêu hoành lộng quyền, đã làm cho người trong thiên hạ đều phẫn hận, sau này dù có cơn sóng gió động trời huyết tẩy quý tộc, cũng chính là báo ứng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv