“Chờ một chút,” Cố Tiểu Tịch đang muốn xoay người đi thì Tư Đồ Thượng Lam gọi với lại rồi đưa cho y một túi giấy kraft, “thứ cậu muốn đây.”
Cố Tiểu Tịch mở vài tờ ra xem xong liền cất chúng trở lại, y giơ túi giấy lên: “Cám ơn cậu.”
Tư Đồ Thượng Lam ngồi xuống sofa: “Tôi ở đây chờ cậu.”
Cố Tiểu Tịch nhìn Tư Đồ Thượng Lam rồi xoay người đi, đến cửa thì y thấp giọng nói: “Cám ơn cậu.”
Tư Đồ Thượng Lam làm như không nghe thấy, nghiêng đầu xuyên qua tường thủy tinh nhìn đàn cá đang tung tăng bơi lội, cho đến khi có tiếng sập cửa mới quay mặt trở lại.
Cố Tiểu Tịch cầm túi hồ sơ trở về phòng của Lâm Du Nhiên.
Lâm Du Nhiên đang ngắm bầy cá, đồ ăn trên bàn cũng chưa động đến bao nhiêu, cho thấy tâm trạng gã cũng không ổn định lắm. Cố Tiểu Tịch gõ cửa mấy cái rồi mới bước vào, sau đó liền mỉm cười với Lâm Du Nhiên.
“Bắt anh đợi lâu rồi,” Cố Tiểu Tịch ngồi xuống, đôi mắt đen cong lại như mảnh trăng khuyết, y tỏ ra đầy hối lỗi, “Bởi có chút chuyện… nên phải ra ngoài lấy vài thứ.”
“Tôi còn tưởng cậu đi rồi,” Lâm Du Nhiên rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, “thật may là tôi không bị cho leo cây… tôi kêu phục vụ đổi món nhé, chỗ này cũng lạnh rồi.”
“Thật xin lỗi,” Cố Tiểu Tịch nhắc lại lần nữa, “cơ mà nếu tiện thì hay là đổi một phần đi, tôi cũng chưa ăn tối nữa.”
Lâm Du Nhiên kêu phục vụ đổi món, sau đó bữa ăn nhanh chóng bắt đầu. Lâm Du Nhiên dường như cũng không đói lắm, gã chống cằm nhìn Cố Tiểu Tịch, lúc thấy túi hồ sơ cạnh tay y thì gã liền thắc mắc: “Nãy cậu ra ngoài là để lấy mấy cái này hả?”
Cố Tiểu Tịch đem một miếng râu mực bỏ vào miệng, sau đó gật đầu, nuốt xong mới nói: “Ừm, là tài liệu tôi nhờ một người bạn tìm giúp.”
Lâm Du Nhiên càng thêm tò mò: “Tôi không biết bartender cũng cần loại… tư liệu như vậy đấy.”
Lâm Du Nhiên quen thuộc loại túi đựng hồ sơ này, khổ của nó nhỏ hơn loại túi hành chính do chính phủ ban hành một chút, vừa sát giấy A4, nếu gã đoán không lầm thì góc phải bên dưới ở mặt sau túi sẽ có tên của công ty thám tử.
Cố Tiểu Tịch gắp thêm một miếng mực, nghiêng đầu: “Tôi nhờ bạn tìm giúp tư liệu… về cái chị tôi đụng phải ở quán bar lần trước.”
Lâm Du Nhiên nhíu mi: “Là Ngô Song?”
Cố Tiểu Tịch cắn đũa, gật đầu.
“Cậu điều tra cô ấy làm gì?” Lâm Du Nhiên lại hỏi.
Cố Tiểu Tịch cong cong mắt: “Chị ấy là bạn gái anh hả?”
Lâm Du Nhiên nhướn mày: “Đợi cô ấy tốt nghiệp rồi thì sẽ không phải nữa.”
Cố Tiểu Tịch buông đũa xuống: “Giữa hai người, … là có thỏa thuận gì phải không?”
Lâm Du Nhiên im lặng, Cố Tiểu Tịch nhìn gã, sau đó cầm túi hồ sơ bật đứng dậy: “Cám ơn của bữa tối của anh, đồ ăn rất ngon.”
Nói xong Cố Tiểu Tịch lấy áo khoác xoay người muốn đi ra ngoài. Lâm Du Nhiên nhìn thấy Cố Tiểu Tịch bỏ về, bỗng nhiên cũng đứng lên, lập tức chạy tới giữ chặt cánh cửa khiến y không tài nào mở ra được.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, song không có nói gì mà chỉ nhìn Lâm Du Nhiên.
Lâm Du Nhiên không nói ra được đó là cảm giác gì, đôi mắt sâu như vậy, ngoại hình trẻ trung hồn nhiên như vậy, thật không tương xứng chút nào, song lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng.
“Tôi không rõ vì sao cậu phải tìm hiểu, chí ít cậu cũng phải cho tôi biết tại sao lại tìm Ngô Song chứ,” Lâm Du Nhiên nói, tay vẫn đè chặt cánh cửa, ít nhất bây giờ gã không mong cậu trai này sẽ cứ như vậy mà rời khỏi tầm mắt của gã, “cho tôi lý do, cậu không thể không lý do mà đi điều tra chuyện riêng của người khác được.”
“Chị ta gạt anh tôi.” Cố Tiểu Tịch gằn từng tiếng một, sau đó không còn cố kéo cánh cửa bị giữ chặt ra nữa. Lâm Du Nhiên thấy y cũng không kiên quyết đi lắm, vì vậy liền cùng y đến ngồi xuống sofa, sau đó gã rót cho y một ly cà phê.
“Anh tôi có một người bạn thân – tôi không biết anh ấy tên gì, nhưng tình cảm của hai người bọn họ rất tốt,” Cố Tiểu Tịch vẫn ôm tập hồ sơ, kể lại.
“Sau đó thì sao?”
“Bạn anh tôi chết, nghe nói là do tai nạn xe cộ…” y vừa nói vừa quan sát Lâm Du Nhiên— tuy nét mặt của Lâm Du Nhiên không thay đổi nhiều, nhưng Cố Tiểu Tịch vẫn nhìn ra gã có chút mất tự nhiên.
“Anh tôi rất đau lòng, bởi nó là một vui tai nạn giao thông, nhưng đối phương hình như rất có tiền, nên khiến vụ này bị chìm xuồng.”
Lâm Du Nhiên không thúc giục, hai tay giữ lấy ly cà phê, giống như rất có kiên nhẫn nghe Cố Tiểu Tịch kể tiếp.
“Bạn của anh tôi tuy khá giàu có, nhưng công việc hình như không tốt lắm, hơn nữa anh ấy còn một người mẹ đang phải sống đời sống thực vật, nên cần rất nhiều tiền.”
“Kẻ gây ra vụ tai nạn kia không hề chi đồng nào cho người nhà nạn nhân, mà ngược lại đem cho những kẻ có quyền xử lý vụ án ngày đó,” Cố Tiểu Tịch thở dài, “cho nên anh tôi hi vọng có thể tố cáo với tòa, ít nhất cũng phải làm tên đó vô tù vài năm… Hơn nữa, trong tay anh ấy còn giữ chứng cứ.”
“Anh cậu có chứng cứ?” Lâm Du Nhiên bỗng nhiên kêu lên, âm thanh vượt qua mức độ kinh ngạc bình thường.
Cố Tiểu Tịch vẫn tỏ ra bình tĩnh, như không thấy âm lượng như vậy có gì không ổn: “Đúng vậy, trong tay anh tôi có bằng chứng, là đoạn băng ghi hình khúc đường tai nạn tối đó – cho đến khi Ngô Song tìm đến cửa.”
“Ngô Song làm sao?”
Cố Tiểu Tịch nhìn Lâm Du Nhiên: “Ngô Song nói, chị ta có thể hỗ trợ, cho nên chị ta đã mang chứng cứ duy nhất đi mất.”
Lâm Du Nhiên ngẩn người: “Cô ấy đem chứng cứ đi mất?”
Cố Tiểu Tịch gật đầu.
“Trên tay cổ thực sự có chứng cứ?” Lâm Du Nhiên lại hỏi.
Cố Tiểu Tịch lại gật đầu.
“Vậy… cậu là cố ý tới tìm Ngô Song?”
Cố Tiểu Tịch trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Trái đất này rất nhỏ, tôi thỉnh thoảng đi thăm bác thì nhìn thấy.”
“Bác sĩ kia…?”
“Là bác sĩ phụ trách của bác,” Cố Tiểu Tịch trả lời, “là bác sĩ của bệnh viện kia, có thể cũng muốn giúp anh tôi tìm lại bằng chứng…”
Lâm Du Nhiên bỗng nhiên bật dậy, mới đi được hai bước rồi đột ngột vòng lại: “Tôi phải đi trước, vài ngày nữa tôi lại tới tìm cậu.”
“Chờ một chút…” Bỗng Cố Tiểu Tịch giữ chặt tay áo Lâm Du Nhiên: “Anh còn chưa nói cho tôi thỏa thuận với Ngô Song khi đó.”
Lâm Du Nhiên sửng sốt một chút, sau đó giải thích: “Công ty của mẹ tôi ở đây rất lớn, mà cô ấy thì muốn làm việc ở đó – tuy chưa tốt nghiệp, nhưng việc này về sau sẽ rất có lợi cho Ngô Song… Chỉ như vậy thôi.”
Cố Tiểu Tịch buông tay áo của gã ra: “Cám ơn.”
Lâm Du Nhiên nhìn thật sâu vào mắt y: “Tôi sẽ lại đến tìm cậu.”
Cố Tiểu Tịch cười cười: “Anh tin lời tôi nói sao?”
Lâm Du Nhiên nói: “Tôi sẽ đi hỏi Ngô Song, nếu cô ấy lấy thứ không nên lấy, tôi sẽ bắt cổ mang trả lại.”
Cố Tiểu Tịch vẫn mỉm cười, ngây thơ mà quyến rũ.
Lâm Du Nhiên nói xong xoay người bước đi.
Cố Tiểu Tịch chờ gã đi rồi, liền ôm túi hồ sơ đi qua phòng của Tư Đồ Thượng Lam.
“Thế nào rồi?”
Cố Tiểu Tịch vặn mình mấy cái, ngồi xuống sofa, tiện tay lôi mớ văn kiện trong túi ra.
Y lật từng tờ từng tờ một: “Hóa ra mẹ gã đó là chủ của một xí nghiệp lớn, bố là cán bộ cấp cao, hèn chi có thể làm như vậy.”
Tư Đồ Thượng Lam đi tới, đưa cho y một tách trà: “Cho nên những người như chúng ta, phải cố mà tạo mối quan hệ tốt với những người như vậy.”
Cố Tiểu Tịch nhận lấy tách trà: “Gã giết những ai rồi? “
Tư Đồ Thượng Lam cười cười: “Ôi, thật tiếc, cậu là người duy nhất. Gã đó chỉ là một cậu ấm ăn chơi trác táng, một gã playboy thôi.”
“Ôi, đời người thật hạnh phúc làm sao,” Cố Tiểu Tịch than một tiếng, sau đó uống ngụm trà, “cho nên mới ngu ngốc như vậy đấy.”
Tư Đồ Thượng Lam ngồi xuống cạnh Cố Tiểu Tịch: “Đúng rồi, nghe nói Ngụy Đại tiểu thư phải ngàn chọn trăm tuyển trong đám cậu ấm nhà giàu mới tìm được gã đấy.”
Cố Tiểu Tịch gật gật đầu, tiếp tục đọc tài liệu: “Xem ra số tôi đúng là, một cậu chủ nho nhỏ cũng không cẩn thận giết chết được tôi.”
“Ở thế giới của chúng tôi thì chuyện này cũng chẳng to tát gì,” Tư Đồ Thượng Lam đi tới vươn tay ôm lấy eo Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch tựa vào vai Tư Đồ Thượng Lam, tiếp tục đọc: “Nó không giống những chuyện trong thế giới của các cậu, lúc nào cũng có thể đột ngột chết đi, mà thế giới của tôi và cậu chủ nhỏ kia, lại không phải vậy.”
Tư Đồ Thượng Lam nghe xong cười rộ lên, nhưng không phản bác gì.
Cố Tiểu Tịch cũng không tiếp tục đề tài này nữa, đọc tiếp tài liệu. Thân thể mảnh khảnh bị giữ lại trong lòng Tư Đồ Thượng Lam, cách vải vóc vẫn có thể cảm nhận được làn da mềm mại đàn hồi đặc trưng của người trẻ tuổi, mê hoặc ngón tay, thúc giục nó tiếp tục chạm vào. Cố Tiểu Tịch dường như thấy hơi ngứa nên dịch người một chút, bàn tay lập tức dán vào lưng y.
Tư Đồ Thượng Lam bỗng cảm thấy trong lòng khẽ động, xoay người đặt Cố Tiểu Tịch dưới thân.
Sofa trong phòng này rất mềm, làm cả người y gần như lõm xuống, bình thường thế này thôi cũng đủ không dùng được lực rồi, càng huống chi còn bị một người đàn ông to lớn đè bên trên.
Lúc Cố Tiểu Tịch vừa định kháng nghị, nụ hôn của Tư Đồ Thượng Lam đã hạ xuống. Rơi trên gáy y, sức lực tuy không lớn nhưng đủ để Cố Tiểu Tịch cảm nhận được ý tứ của nó.
Y có chút mờ mịt, mặc cho Tư Đồ Thượng Lam hôn xuống, y không rõ, vừa nãy là cái gì khiêu khích Tư Đồ Thượng Lam vậy, rõ ràng y chỉ đang coi tài liệu thôi.
Lại nói tiếp, khi y còn là Diệp Thu Sinh, y từng có ý đồ dẫn dụ Tư Đồ Thượng Lam, có điều ba lượt đều thất bại, thế nên Diệp Thu Sinh liền mất đi hứng thú— hiện tại là cái gì làm Tư Đồ Thượng Lam thay đổi hứng thú? — chẳng qua, Diệp Thu Sinh có thể sống lại sau khi đã chết mà thôi, vậy mà Tư Đồ Thượng Lam lại muốn y, chuyện này thật kỳ quái?
Ngón tay của Tư Đồ Thượng Lam dọc theo eo vuốt ve lên trên, Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nghĩ đôi tay này tao nhã thế nào khi cầm dao xẹt qua làn da, lại thanh lịch như thế nào khi vững vàng bóp cò súng, song lại mang theo thứ khoái cảm không tưởng tượng được.