Nói thật, bây giờ ấn tượng của Cố Tiểu Tịch đối với Lam Sắc Lệ Thủy không tốt lắm mặc dù trước kia y từng rất thích nó.
Lam Sắc Lệ Thủy xinh đẹp, một góc kéo dài ra tận mặt biển, sừng sững dưới ánh chiều tà.
Cố Tiểu Tịch nhớ rõ Ngụy Tiếu Ngữ từng nói, cứ cách nửa năm, Lam Sắc Lệ Thủy lại phải tu sửa một lần, cho nên tháng tư và tháng chín hàng năm nơi này sẽ không mở cửa cho khách bên ngoài. Do nằm cạnh biển, tốc độ ăn mòn, hư hỏng là rất lớn, cho nên Lam Sắc Lệ Thủy bị xuống cấp rất nhanh.
Giờ còn đang là tháng ba, tháng tới Lam Sắc Lệ Thủy sẽ tạm ngừng kinh doanh.
Hiện tại đúng vào bữa tối, tại đây rất náo nhiệt, có một số người còn bỏ công lặn lội từ xa tới cốt mong được biết nhà hàng thủy cung trong truyền thuyết là như thế nào.
Lâm Du Nhiên đậu xe, cùng Cố Tiểu Tịch đi vào Lam Sắc Lệ Thủy.
Cũng may mỗi khi Ngụy gia tổ chức hội họp gia đình đều đổi người ở đây kha khá, cho nên mấy nhân viên phục vụ có thấy Cố Tiểu Tịch hay không cũng không phải vấn đề lớn.
“Chúng ta lên phòng ở lầu ba nhé?” Lâm Du Nhiên quay đầu lại nhẹ giọng hỏi, Cố Tiểu Tịch khẽ gật đầu một cái.
Không ngoài dự kiến, Lâm Du Nhiên này cũng có một phòng riêng ở Lam Sắc Lệ Thủy. Chi phí đắt đỏ của Lam Sắc Lệ Thủy trong mắt họ có lẽ chẳng đáng bao đồng. Mà cũng phải thôi, không phải tự mình nai lưng ra kiếm tiền, đương nhiên tiền trong nhà cũng chỉ như giấy thôi, có gì mà không vung tay ra mua được, chỉ cần có đủ tiền. Cố Tiểu Tịch không tin, nếu chỉ bằng đồng lương của một bác sĩ thì Tư Đồ Thượng Lam có thể bao nổi một phòng như vậy sao.
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Cố Tiểu Tịch cũng không để bản thân tức giận làm gì. Bước theo Lâm Du Nhiên lên tới lầu hai, băng qua đại sảnh tại lầu này, rồi bước lên cầu thang thủy tinh đến hành lang lầu ba, Lâm Du Nhiên quen thuộc đi đằng trước, Cố Tiểu Tịch nhìn thấy phòng của Tư Đồ Thượng Lam, sau đó đi qua nó.
“Ở đây,” Lâm Du Nhiên dừng bước, lấy ra chìa khóa mở cửa đi vào, Cố Tiểu Tịch nhìn thoáng đến đoạn cuối hành lang. Ngày đó, y đã bước qua cánh cửa kia, sau đó tiến vào tầm mắt của Ngụy gia. Khi ấy Ngụy Hựu Tuyết trông vẫn như cô gái nhỏ vô ưu vô lự, cô có hư vinh cũng có kiêu ngạo, có tùy hứng cũng có đáng yêu, nhưng giờ đại khái cô chỉ có thể nằm trên giường bệnh chờ phán quyết của Ngụy Đại. Cố Tiểu Tịch không thể giúp cô chuyện gì, mà như cách nói của Ngụy Thất, Ngụy Tiếu Ngữ và Ngụy Tiếu Khiêm căn bản cũng không có cách nào cướp đi quyền chủ động phán quyết của Ngụy Đại.
“Sao không vào thế?” Lâm Du Nhiên ở trong phòng vẫy tay với y, Cố Tiểu Tịch vội vàng đi vào, tiện thể đem cửa đóng lại.
Nơi này cũng giống với phòng của Tư Đồ Thượng Lam, có thể nhìn thấy cảnh sắc xinh đẹp nơi đáy biển, cá tại đây tạo thành đàn chầm chậm bơi trong bể thủy tinh. Lâm Du Nhiên bật đèn lên, ánh sáng từ đèn pha lê êm dịu chiếu xuống, làm căn phòng trở nên có vẻ ấm áp.
Tuy không quá thích nơi này, nhưng hình như cảm giác được trầm mình dưới đáy biển quả thật rất tuyệt. Căn phòng này là dùng tiền của xây lên, khiến con người ta tự nhiên sinh ra một cảm giác ưu việt. Bởi thế mà biết bao tiền đã chảy vào túi của Ngụy Tiếu Ngữ.
“Nghe nói, ông chủ của Lam Sắc Lệ Thủy với ông chủ của Dạ Ngữ là cùng một người?” Lâm Du Nhiên ngồi xuống, cầm ly rượu lên, có vẻ là đang độc thoại.
“Phải vậy không, lần đầu tôi nghe thấy tin này đấy,” Cố Tiểu Tịch cười cười, bước tới ngồi đối diện với Lâm Du Nhiên, “Xem ra, ông chủ chúng tôi rất nhiều tiền.”
“Kênh tin tức nhỏ mà thôi,” Lâm Du Nhiên giơ ly rượu về hướng y, Cố Tiểu Tịch cũng vậy, cụng ly, trong phòng phát ra âm thanh nho nhỏ do thủy tinh va chạm vào nhau.
Cố Tiểu Tịch uống một ngụm rượu: “Vermouth pha với Gin, kiểu Ý.”
Lâm Du Nhiên cũng uống một ngụm, sau đó cảm thấy hứng thú nhìn Cố Tiểu Tịch: “Bartender có khác, cho tôi hỏi chút, dù uống gì thì cậu cũng biết nó là loại rượu nào sao?”
“Ừm… căn bản thì, có thể.” Cố Tiểu Tịch không xác định lắm trả lời.
Lâm Du Nhiên càng cảm thấy hứng thú hơn: “Vậy lúc uống vang đỏ, có thể xác định được năm của nó chứ, giống như… phim trên TV vậy!”
Khóe miệng Cố Tiểu Tịch giật một cái, sau đó giải thích cho gã: “Đó là sommelier, không phải bartender.”
Đối phương giả bộ như giật mình hiểu ra: “Ồ, đúng rồi, hình như trên TV cũng nói thế… thật không biết lưỡi của những người này sao hay thế.”
Cố Tiểu Tịch cười cười không nói gì, Lâm Du Nhiên tiếp tục: “Tôi nghe nói mỗi bartender cần phải được đào tạo nhiều năm, hơn nữa yêu cầu của Dạ Ngữ rất cao… cậu lại trẻ như vầy.”
“Cám ơn đã khen,” Cố Tiểu Tịch cười lớn, “Áp lực cuộc sống cao quá, nên tôi cần phải đi làm.”
“Xã hội lúc nào cũng có hiện tượng bất bình đẳng vậy đấy,” đối phương tỏ ra xót xa vô cùng.
Đợi lúc Lâm Du Nhiên ngẩng đầu lên, gã liền ngẩn người, cậu trai mới nãy còn cười nói vui vẻ, giờ phút này đôi mắt đen kia lại bén ngót như một lưỡi dao, cả người tản ra sự hung ác sắc nét. Đôi ngươi tĩnh mịch như hẻm núi nơi đại dương, sâu khôn lường, y rõ ràng còn trẻ như vậy, xem chừng mới độ hai mươi, nhưng cảm giác này… cũng khiến gã động lòng.
Lần đầu nhìn thấy, Lâm Du Nhiên liền nghĩ Cố Tiểu Tịch không giống người bình thường. Y không giống người khác, không giống người bình thường, hình dung này rất chính xác. Trong đám đông, y không phải người đẹp nhất, xuất sắc nhất, nhưng phong cách của y thì không thể lẫn vào đâu được, là từ chối bị đồng hóa. Giống như thời điểm y ở quán bar ngày hôm đó vậy, dù nhiều người vượt qua y, nhưng khi y ngồi lại đó, liền trở thành một góc cảnh đẹp của quán bar.
Như giờ đây vậy, sát khí sắc bén lại đạm mạc lặng lẽ lan tràn khắp phòng.
Mình chọc giận cậu ta sao? Lâm Du Nhiên không khỏi tự vấn mình, không có chứ? Gã rõ ràng là nói tiếp lời của y mà. Cái cảm giác này làm Lâm Du Nhiên gần như muốn bỏ cuộc…
“Sao thế?” Gã nhỏ giọng hỏi.
Người đối diện bỗng nhiên tỉnh táo một chút, đôi mắt thất thần trong giây lát, y nhìn gã, sau đó lộ ra nụ cười vô hại: “Xin lỗi, vừa nãy tôi có chút tâm sự.”
“Là chuyện xã hội bất công à?” Lâm Du Nhiên cảm thấy hứng thú hỏi, gã rất muốn biết chuyện của Cố Tiểu Tịch, nguyên nhân y không giống người khác là gì.
Người đối diện trầm ngâm một chút: “Anh coi, có vài người dù đối mặt với luật pháp rồi vẫn có thể lách luật mà thoát ra, còn có thể tiếp tục sống sung sướng…”
“Hả?” Lâm Du Nhiên có chút mê hoặc.
“Không, không có gì.” Cố Tiểu Tịch cười cười, “xin đừng để ý đến lời của tôi.”
Bỗng nhiên di động của Cố Tiểu Tịch đổ chuông, y nhìn dãy số gọi tới, khẽ nhíu mày, sau đó trả lời. Đầu dây bên kia hình như nói gì đó, Cố Tiểu Tịch liền đứng lên, nói với Lâm Du Nhiên: “Tôi ra ngoài nghe điện thoại chút.”
Lâm Du Nhiên gật đầu, làm tư thế “mời”, ai mà chẳng có chút việc riêng.
Đợi Cố Tiểu Tịch đóng cửa lại rồi, Lâm Du Nhiên đột nhiên thở dài. Cố Tiểu Tịch không từ chối lời mời của gã, nhưng lại chẳng có phản ứng nào với ám chỉ mà gã đưa ra. Nói thực thì, Lâm Du Nhiên không biết Cố Tiểu Tịch cùng đám bạn giường trước kia có gì khác nhau. Nhưng cảm giác này tựa như – thứ càng không đoạt được đều là thứ tốt.
Rõ ràng biểu hiện rất bình thường, nhưng lại có một lực hấp dẫn kỳ lạ.
Cố Tiểu Tịch mới vừa ra khỏi phòng, liền thấy người kia đang đứng ở hành lang, nhíu mày nhìn mình.
“Chẳng lẽ Lam Sắc Lệ Thủy này có tai mắt của cậu hả?” Cố Tiểu Tịch mỉm cười.
Người đàn ông kia bước tới giữ chặt lấy tay của Cố Tiểu Tịch, sau đó xoay người kéo y vào một phòng khác.
“Cậu đi chung với thằng đó để làm gì.” Giọng điệu là trách cứ, là lo lắng.
“Tôi không biết…” Cố Tiểu Tịch hạ mi mắt, ngồi xuống sofa, “tôi thấy không cam tâm, nhưng…”
“Vậy thì hãy bỏ qua đi, Tiểu Tịch,” Người kia nói thật dịu dàng, âm thanh thật tha thiết.
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn người nọ: “Nếu, cậu cũng trải qua một lần tử vong như vậy, mà kẻ giết cậu lại chẳng bị trừng phạt gì… Gã vẫn có thể nói chuyện yêu đương như cũ, ăn chơi như cũ, đi xe sang trọng, hưởng thụ cuộc sống xa xỉ… Thượng Lam, cậu có hiểu ý của tôi không?”
Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày: “Tôi không hy vọng cậu sẽ giết người.”
“Đời này tôi đã từng giết người.”
“Đó là tự vệ,” Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng nói, trong bóng tối, ngón tay vuốt ve lên làn da lạnh lẽo của Cố Tiểu Tịch, “lần này là chủ động.”
Cố Tiểu Tịch nhìn Tư Đồ Thượng Lam như cũ: “Có gì khác nhau sao? Cậu không cho tôi báo thù, là bởi vì với cậu, gã đó có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
“Trước kia tôi từng điều tra về gã,” Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày, phải nói những lời này cho Cố Tiểu Tịch khiến Tư Đồ Thượng Lam vô cùng không thoải mái, “Nhà bọn họ đúng là rất giàu có, hơn nữa tên đó cũng không phải con trưởng.”
“Rồi sao?”
“Sang năm gã sẽ kết hôn với Ngụy Hựu Tuyết.” Tư Đồ Thượng Lam trầm mặc một hồi rồi nói.
Cố Tiểu Tịch bật dậy khỏi sofa: “…Cậu nói cái gì?”
“Sang năm gã sẽ cưới con gái của ông chủ Ngụy gia,” Tư Đồ Thượng Lam vỗ vỗ vai y, “nếu không muốn Ngụy Tiếu Ngữ phải khó xử, cậu tốt nhất không nên giết gã.”
“…Gã sẽ lấy Ngụy Hựu Tuyết?” Cố Tiểu Tịch thì thào, “sao lại như vậy…”
Ngụy gia rốt cuộc là gia tộc gì đây, sao bọn họ lại bằng lòng giao cô gái đáng yêu như vậy cho một thằng ăn chơi trác tác, hơn nữa gã lại là hung thủ giết chết mình ở kiếp trước. Chẳng lẽ bọn họ đồng ý phó nửa đời còn lại của Tiểu Tuyết cho gã đàn ông này sao?
“Hôn ước đã định nửa năm trước,” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng nói, “nếu gã chết, không chỉ nhà đó tìm đến làm phiền cậu, mà ngay cả Ngụy gia cũng có thể sẽ ra mặt, mà Ngụy Hựu Tuyết… Tôi đã nghe chuyện của cô ấy, tin tôi đi, chỉ khi gả cho tên lông bông này cô ấy mới có thể hạnh phúc.”
“Sao lại nói thế…?” Cố Tiểu Tịch giật mình hỏi lại.
“Bởi Ngụy Hựu Tuyết có thể khiến tên chồng này hoàn toàn vắng mặt, thậm chí có thể ở riêng, rồi tiếp tục cuộc sống của chính mình.”
“Trước kia bọn họ từng có thỏa thuận với nhau, cậu thấy đấy, Ngụy Hựu Tuyết đã rất khôn khéo, người họ Ngụy ai cũng thông minh cả.”
“Nhưng lần này, vì sao Tiểu Tuyết…?” Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một hồi nói, “cô ấy đã ghép tủy mới.”
“Tôi không biết, có lẽ cô ấy đã có ý định khác,” Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày, “dường như Ngụy Hựu Tuyết đã lên kế hoạch từ rất lâu, có lẽ ngay cả Ngụy Tiếu Ngữ cũng bị dùng tới rồi, tôi nghĩ, cô gái này nhất định có dụng ý riêng, cô ấy rất thông minh.”
“…Giới Showbiz đúng là một nơi tôi luyện con người ta.” Cố Tiểu Tịch không khỏi nhỏ giọng cảm khái.
“Cho nên vì tương lai mà Tiểu Tuyết thật vất vả mới lên kế hoạch được, bỏ ân oán này đi.” Tư Đồ Thượng Lam khuyên bảo.
Cố Tiểu Tịch bĩu môi, đứng dậy: “…Nhưng, tôi vẫn không cam tâm, cứ như vậy mà buông tha cho gã… ”
“…Vậy cậu muốn thế nào?” Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày.
“Vậy nên, giúp tôi xíu đi.” Cố Tiểu Tịch cười nghịch ngợm.