Tư Đồ Thượng Lam đột nhiên hỏi: “Có muốn đến chỗ trước kia coi chút không?”
“Tôi không có chìa khóa.” Cố Tiểu Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, nhận ra Tư Đồ Thượng Lam đang trên đường chạy tới nơi ở trước kia của y.
“…Tôi có.” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ giọng nói, đến cột giao thông thì chầm chậm quẹo sang.
Cố Tiểu Tịch khẽ nhếch môi, nói đùa: “À, tôi nhớ còn mấy thứ để trong nhà, sau mãi mà tìm không ra.”
Tư Đồ Thượng Lam cười lớn: “Ồ, cái gì thế?”
Cố Tiểu Tịch nghiêng người tới sát Tư Đồ Thượng Lam: “Thì kim cương, vàng thỏi, đồng hồ, khóa xe Ferrari.”
“Ồ, đều là đồ giá trị ha.” Tư Đồ Thượng Lam nhíu mày.
Cố Tiểu Tịch gật đầu: “Hóa ra trong nhà lại không an toàn như vậy, ngoài tôi ra, cả người khác cũng có chìa khóa đấy.”
Tư Đồ Thượng Lam phá lên cười: “Sao giọng điệu của cậu nghe cứ đang dọa dẫm thế.”
Cố Tiểu Tịch cũng cười cười, không tiếp tục đề tài này. Y chưa từng đưa chìa khóa cho Tư Đồ Thượng Lam, song giờ y cũng sẽ không hỏi chìa khóa đó ở đâu ra nữa.
Bước vào tòa nhà quen thuộc, Tư Đồ Thượng Lam đầu tiên tra chìa khóa vào, rồi thuần thục ấn mật mã, xoay một cái cửa nhẹ nhàng đẩy ra, Cố Tiểu Tịch theo Tư Đồ Thượng Lam vào nhà.
Cố Tiểu Tịch từng gọi nơi này là nhà, nhưng ở đây ngoại trừ sự xa xỉ ra thì chẳng còn gì đáng để lưu luyến. Căn hộ một trăm năm mươi mét vuông, dồi dào ánh nắng mặt trời, mỗi ngày đều có người đến lau dọn, tiền thuê nhà đã thanh toán trước hai năm.
Nói cách khác, phòng này còn có thể để trống hai năm.
Trong phòng rất sạch sẽ, mọi thứ được bày biện gọn gàng, chỉ là không có hơi thở của cuộc sống. Trong tủ được bày các loại rượu, trên quầy bar, các dụng cụ pha chế được xếp ngay ngắn. Hồi trước mỗi khi rảnh rỗi y đều coi nó là chỗ để giải trí, hiện tại thì y biến nó thành công việc. Trên tường treo một bức tranh chân dung, là một người đã vẽ giúp cho Cố Tiểu Tịch. Y treo nó ở phòng khách.
Cố Tiểu Tịch đứng trước sofa, ngẩng đầu lên nhìn nó.
Một bức tranh theo phong cách hội họa phương Tây, sống động, rực rỡ. Người trong bức họa có đôi mắt đen trông thật cô tịch, mái tóc dài hơi rối, làn da trắng hồng, khóe miệng cười nhàn nhạt.
Cố Tiểu Tịch đứng đó, cảm thấy người trong bức họa sao mà lạ lẫm. Y biết bọn họ từng là một người, hình dáng kia từng là của chính y, nhưng khoảnh khắc này lại cảm thấy xa xôi quá.
Lúc không muốn cười lại phải cười, lúc không muốn khóc lại phải khóc, thấy thứ nào hay hay liền muốn có, người khác có đồ gì tốt cũng muốn cướp về, thích hưởng thụ, thích sống xa hoa, cả đời đều theo đuổi hư vinh, phù phiếm.
Cố Tiểu Tịch của bây giờ lại như tương phản với Diệp Thu Sinh, bọn họ rành rành là cùng một linh hồn, nhưng lại khác biệt rõ ràng đến vậy.
Có đôi khi Cố Tiểu Tịch nghĩ, nếu khi đó không chết đi, liệu cuộc sống hiện tại có thể khác đi không.
“Nếu khi đó tôi không chết, liệu cuộc sống bây giờ có gì khác không nhỉ?” Cố Tiểu Tịch hỏi Tư Đồ Thượng Lam, song tầm mắt vẫn dừng trên bức tranh như cũ.
Tư Đồ Thượng Lam trầm mặc một lúc lâu: “Có lẽ dựa vào tính cách của cậu, chậm nhất cũng còn phải đến bảy, tám năm.”
“Chờ tôi không còn thích hợp với ngành kia nữa hả?” Trong giọng nói của Cố Tiểu Tịch có chút giễu cợt.
Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng nói: “Khi đó cậu quá kiêu ngạo, không phải nói rời khỏi là có thể rời khỏi đâu.”
Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nhìn: “Nói nghe giống như cậu rất hiểu tôi nhỉ.”
Tư Đồ Thượng Lam đột nhiên bắt lấy cánh tay Cố Tiểu Tịch: “Có lẽ trước kia cậu có thể nói như vậy, nhưng giờ thì… người hiểu cậu nhất chỉ có tôi thôi.”
Cố Tiểu Tịch mấp máy môi song không phát ra âm thanh nào.
Không hề nghi ngờ gì, tuy giờ đây y và Ngụy Tiếu Ngữ đang sống chung, nhưng người hiểu y nhất thật đúng là Tư Đồ Thượng Lam. Bởi y có một bí mật, y không phải Cố Tiểu Tịch, y là Diệp Thu Sinh, là người trong bức tranh kia – chuyện này chỉ có Tư Đồ Thượng Lam biết.
Cố Tiểu Tịch muốn bỏ tay Tư Đồ Thượng Lam ra nhưng không thể được: “…Nắm tay tôi làm gì?”
Tư Đồ Thượng Lam chậm rãi buông ra, xoay người đến ngồi xuống sofa.
Cố Tiểu Tịch quay người muốn qua phòng ngủ đằng sau.
Ánh mặt trời dừng trên chiếc giường rộng lớn mềm mại, đầu giường còn đặt một chiếc di động. Cố Tiểu Tịch thò tay cầm nó lên nghe tin nhắn. Đủ các loại tin, Cố Tiểu Tịch không khỏi nghĩ, khi đó cuộc sống của bản thân như một vòng tròn vậy…
Cố Tiểu Tịch dụi dụi mắt, Tư Đồ Thượng Lam ở cửa thò đầu vào: “Tôi bảo này, căn hộ này cậu định làm sao đây?”
“Tôi đã trả tiền thuê trong hai năm rồi, từ tháng chín đấy.”
“Nhưng cậu chết rồi.” Tư Đồ Thượng Lam nói.
Cố Tiểu Tịch trừng mắt nhìn, chính xác là vậy, tháng chín đóng tiền, tháng mười y đã chết.
“Cậu muốn sao hả?” Cố Tiểu Tịch không tức giận hỏi lại.
Tư Đồ Thượng Lam nhún vai: “Không muốn sao hết, lúc cậu thuê căn hộ quên gọi người đến quét dọn, tôi đã giúp cậu vào suốt mùa đông rồi.” Nói tới đây, đột nhiên quăng chìa khoá lên.
Chìa khóa màu bạc bay lên không trung tạo thành một hình parabol tuyệt đẹp, Cố Tiểu Tịch vươn tay ra bắt lấy.
“Tôi sẽ không ở lại nơi này.” Cố Tiểu Tịch cầm chìa khóa nói.
“Tôi không giúp cậu trả phí vệ sinh nữa đâu.” Tư Đồ Thượng Lam xoay người đi ra ngoài.
“Tôi nói tôi không cần, tôi không phải Diệp Thu Sinh!” Cố Tiểu Tịch kêu lên, “cậu luôn dùng những thứ trước kia đả động tôi, nhưng vì sao, cậu nghĩ trước kia tốt hơn hả?”
“Cậu thấy giờ tốt hơn sao?” Tư Đồ Thượng Lam dừng bước, quay người hỏi ngược lại.
“Tôi không muốn nghe cậu ra vẻ bản thân là bác sĩ tâm lý,” Cố Tiểu Tịch hơi phiền muộn đặt chìa khóa lên tủ đầu giường, sau đó ngồi lên mép giường.
Tư Đồ Thượng Lam đi tới đứng trước mặt y, qua một hồi lâu cũng không hành động gì. Cố Tiểu Tịch còn tưởng người này đã hóa đá. Đột nhiên, Tư Đồ Thượng Lam đi tới nửa quỳ trước mặt, việc này làm Cố Tiểu Tịch kinh ngạc liền ngẩng đầu lên.
“Nếu cậu thấy mình lỡ miệng thì không cần vậy đâu.” Cố Tiểu Tịch nhíu mày.
Tư Đồ Thượng Lam ngẩng đầu nhìn y: “Tôi làm cậu buồn à?”
“Có một chút.” Cố Tiểu Tịch tránh đi tầm mắt của Tư Đồ Thượng Lam. Không biết vì sao, hiện tại y cảm thấy tầm mắt đó sao mà ngang ngược quá. Y vẫn luôn nghĩ ánh mắt của Tư Đồ Thượng Lam thật dịu dàng, giống như tia nắng xuyên qua làn nước vậy, mềm mại mà nhẹ nhàng, “cậu luôn nhắc tôi chuyện trước kia… Tôi không thích vậy.”
“Xem ra cậu thật sự ghét quá khứ.” Tư Đồ Thượng Lam khẽ thở dài.
Cố Tiểu Tịch trầm mặc một hồi rồi nói: “Có một số thứ giờ đây chẳng còn ý nghĩa gì với tôi nữa, tuy tôi giống trước kia, hoàn toàn không có khái niệm đặt ra mục tiêu phấn đấu. Tôi đoán, có lẽ linh hồn tôi thật ra không hề thay đổi. Nhưng tôi không muốn cuộc sống trước kia chút nào, cũng không có hứng thú với những thứ từng thích…. cậu hiểu ý tôi không?”
Tư Đồ Thượng Lam nhẹ gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Cố Tiểu Tịch trề môi, làm không khí dịu đi không ít.
Bọn họ lại cùng trầm mặc một hồi lâu, nhưng không khí không còn vẻ xấu hổ nữa.
Cuối cùng Cố Tiểu Tịch vẫn nhịn không được hỏi: “…Vậy vì sao cậu đưa chìa khóa cho tôi.”
Tư Đồ Thượng Lam đứng dậy, đặt chìa khóa vào tay Cố Tiểu Tịch: “Ít nhất cậu còn nơi để nghỉ ngơi.”
“Bởi đây là nhà trước kia của tôi hả?” Cố Tiểu Tịch nhíu mày hỏi.
“Bởi nơi này chỉ có tôi biết.” Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng nói, cúi đầu hôn lên trán y, giọng nói mang theo sự cưng chiều nhàn nhạt, giống như khi xưa.
Cố Tiểu Tịch do dự một chút nhận lấy chiều khóa đi, ngẩng mặt hỏi: “…Vậy tiền trả công cho người dọn dẹp nhà này vẫn như trước chứ?”
Tư Đồ Thượng Lam gật đầu.
Cố Tiểu Tịch tròn mắt: “…Cậu coi tôi thường hay quên chuyện phải dọn dẹp ở đây, cậu có thể nhắc tôi nhớ được không?”
Tư Đồ Thượng Lam cười lớn, nhẹ nhàng gật đầu.
Cố Tiểu Tịch cất khóa vào túi: “Được rồi, vậy nhờ cậu… cậu còn chìa khóa nào nữa không?”
Tư Đồ Thượng Lam gật đầu.
Tuy trong căn hộ được đặt nhiều thứ quý giá, song lại không có tiền mặt, điều này làm Cố Tiểu Tịch có chút thất vọng. Y lục tới lục lui, cuối cùng tìm được một dây chuyền trong tủ, bên cạnh sợi dây chuyền có đặt một hộp nhỏ, trong đó có hai mươi sáu chữ cái tiếng Anh. Đây là đồ trang sức trước kia Cố Tiểu Tịch thích nhất, còn chữ cái thì tùy thời điểm mà gắn vào sợi dây chuyền.
Y nghĩ một chút, rồi từ hộp lấy ra ba chữ cái— “W.X.Y”, rất trẻ con đem sợi dây chuyền xỏ mấy chữ đó vào, rồi đeo lên cổ.
Tư Đồ Thượng Lam đứng bên cạnh không che dấu vẻ khinh thường: “Tên đàn ông kia không cho cậu cái gì sao?”
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu mờ mịt rồi lắc lắc đầu, suy nghĩ một lúc mới nhíu mày: “…Cũng có cho…”
Cố Tiểu Tịch thò tay vào túi áo, sờ soạng một lúc rồi rút ra cho Tư Đồ Thượng Lam xem.
Tư Đồ Thượng Lam hít vào một hơi: “Anh ta đưa cho hả?”
Cố Tiểu Tịch gật đầu, “Hình như hắn chỉ cho mỗi cái này.”
Một khẩu Semmerling LM4 sản xuất số lượng có hạn.