Lúc Cố Tiểu Tịch tỉnh lại đã là gần giữa trưa, y dụi dụi mắt, nhìn ánh mặt trời xuyên qua màn cửa chiếu vào phòng. Vươn người mấy cái thì y phát hiện cái chăn giật giật.
Cố Tiểu Tịch quay sang nhìn chỗ Ngụy Tiếu Ngữ đã nằm, chỉ thấy còn cái gồ cao cao, xốc chăn lên thì phát hiện con Shirley đang rúc mình trong đó, quấn người thành một cục bông xù. Cố Tiểu Tịch vươn tay tới, lông của Shirley rất mềm lại ấm áp. Y nhấc Shirley lên, nó liền ngẩng đầu, thè lưỡi liếm cái cằm của Cố Tiểu Tịch. Y ôm nó vào lòng.
Căn phòng vô cùng yên tĩnh, Cố Tiểu Tịch kéo màn cửa ra, để nắng rực rỡ tràn vào. Cố Tiểu Tịch đột nhiên nhận ra ngày xuân đã về với thành phố này rồi.
Xung quanh thật yên ắng, Ngụy Tiếu Ngữ hẳn là đã ra ngoài. Hôm qua, hắn đã nói hôm nay phải đi cứu Ngụy Hựu Tuyết. Còn đi nơi nào, phải cứu thế nào thì Cố Tiểu Tịch cũng không biết.
Cố Tiểu Tịch đang đứng ngẩn người trước cửa sổ, thì có người gõ cửa. Cố Tiểu Tịch quay đầu lại, nhìn thấy Ngụy Thất đứng đó. Ngụy Thất vẫn là dáng vẻ lịch lãm như trước, anh mặc chiếc sơmi màu đen, mái tóc đen nhánh được cột gọn gàng, trên mặt là nụ cười hòa nhã.
Cố Tiểu Tịch nghiêng đầu: “Tôi tưởng anh và Tiếu Ngữ đi cùng nhau rồi chứ.”
Ngụy Thất cười, chậm rãi đi tới, ôm lấy Shirley từ trong lòng Cố Tiểu Tịch: “À, cậu Ngữ bảo tôi ở lại.”
“Vì Dạ Ngữ hả?”
Ngụy Thất hiền hậu đáp lại: “Cậu Ngữ bảo tôi ở lại chăm sóc Shirley… và cậu.”
Cố Tiểu Tịch trề môi: “Tôi tự chăm sóc mình được rồi.”
Ngụy Thất chỉ cười song không nói gì nữa, ôm Shirley ra khỏi phòng.
Cố Tiểu Tịch chậm rì rì thay quần áo. Y hi vọng Ngụy Tiếu Ngữ để Ngụy Thất theo cùng. Ngụy Thất là người đáng tin cậy, hắn nên mang Ngụy Thất theo. Đương nhiên, Ngụy Tiếu Ngữ là người kiêu ngạo, có lẽ hắn tin bản thân có thể xoay sở mọi thứ, tuy nghe qua thấy thật trẻ con, nhưng xem chừng Ngụy Tiếu Ngữ đúng là cho rằng như vậy.
Lúc Cố Tiểu Tịch ra khỏi phòng ngủ, Ngụy Thất đang ôm Shirley ngồi trên sofa coi TV. Shirley hình như đã ăn no rồi, nên cuộn mình trong lòng Ngụy Thất ngủ đến độ chẳng nhúc nhích tí nào.
Cố Tiểu Tịch đi ra đằng sau sofa, chống tay lên thành ghế: “Tiếu Ngữ đi lúc nào thế?”
“Khoảng năm, sáu giờ gì đó,” Ngụy Thất vừa xem TV, đáp lại.
“…Anh ấy có nói khi nào về không?” Cố Tiểu Tịch lại hỏi.
Ngụy Thất quay đầu lại: “Cậu ấy không nói cho cậu à?”
“Không có…” Cố Tiểu Tịch bất mãn trả lời.
Ngụy Thất nhún vai: “Vậy không xong rồi, mấy ngày nữa còn một vụ làm ăn.”
“Ờ,” Cố Tiểu Tịch không yên lòng trả lời, “Nghe qua coi bộ không xong rồi.”
Ngụy Thất cười lên: “Hồi sáng, lúc cậu Ngữ lên máy bay, dặn tôi đem mọi việc giao lại cho cậu.”
“Cái gì?” Cố Tiểu Tịch trừng lớn mắt nhìn Ngụy Thất.
“Nói cách khác, cậu Tiểu từ bây giờ phải giúp cậu Ngữ giải quyết phần lớn công việc rồi.” Ngụy Thất nhấn từng chữ một, song ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng như trước, “Tôi tin cậu Ngữ sẽ về nhanh thôi, cho nên…”
“Cho nên…?”
Ngụy Thất hiếm khi cười xán lạn: “Cậu Tiểu cố gắng lên nhé.”
***
Cố Tiểu Tịch miễn cưỡng đem khẩuSemmerling LM4 bỏ vào bao da chuyên dụng. Tuy đã cách một lớp đồ, nhưng mùi kim loại của vật sát thương này vẫn làm y cảm thấy không thoải mái.
Việc này là do bị Ngụy Thất ép buộc, mà nghe nói đó là ý của Ngụy Tiếu Ngữ.
Tuy không có ai sẽ ra tay với tình nhân của Ngụy Tiếu Ngữ, nhưng cũng không loại trừ một vài thành phần cá biệt đầu óc không bình thường — giống như thằng nhóc không biết trời cao đất rộng Đoàn Thù, bộc phát làm ra một vài hành vi không lường trước được. Mà lúc này Ngụy Tiếu Ngữ không ở đây, nên Cố Tiểu Tịch phải tiếp quản vị trí của hắn — đương nhiên, chuyện này hẳn Ngụy Tiếu Ngữ cũng phải sắp đặt trước rồi.
Trời mới biết được cái tên Ngụy Tiếu Ngữ đi lại nhiều chuyện như vậy! Cố Tiểu Tịch phẫn nộ.
Hôm qua lúc biết Ngụy Tiếu Ngữ phải đi mấy ngày để tìm cách cứu viện cho Ngụy Hựu Tuyết, Cố Tiểu Tịch còn tưởng bản thân rốt cuộc cũng có mấy ngày nghỉ ngờ, ai ngờ… Ngụy Tiếu Ngữ lại áp cho một trọng trách như vậy.
“Tôi phải làm gì?”
“Cứ như cậu Ngữ làm mọi khi là được rồi.”
“…Không phải bình thường hắn toàn ngồi chơi à?”
“…”
Sự thật chứng minh, phán đoán của Cố Tiểu Tịch thật không sai chút nào, ông chủ Ngụy Tiếu Ngữ này quả nhiên chẳng có việc gì mà làm, lượn mấy vòng ở quán là được. Giờ chuyện khiến Cố Tiểu Tịch lo lắng lại là vụ làm ăn mấy ngày tới.
Cho dù là chuyện buôn lậu, hay kiến thức kinh doanh y đều mù tịt, thật không hiểu nổi phải ứng phó thế nào nữa. Y liếc nhìn Ngụy Thất bên cạnh, liền nhẹ nhõm phần nào. Hẳn Ngụy Thất sẽ không để họ Ngụy mất mặt đâu nhỉ, cứ nghĩ vậy là an tâm đi không ít.
Cho nên Cố Tiểu Tịch cực kỳ nhàm chán nghịch với cái ly ở quầy bar, trong đó là hỗn hợp Baileys với sữa. Y nghiêm túc nhìn cái ly, thật không phát hiện ly này có gì khác với mấy cái ly khác.
Đột nhiên y cảm thấy quá chán, vì thế đứng dậy: “Tôi muốn ra ngoài.”
Ngụy Thất cũng đứng lên: “Cậu muốn đi đâu, tôi lái xe nhé…”
“Tôi có thể tự đi.” Cố Tiểu Tịch nhanh chóng từ chối.
“Nhưng cậu không có bằng lái.”
“Tôi có thể tự đi,” Cố Tiểu Tịch kiên trì.
Ngụy Thất nhíu mày: “Nghe vậy thật mất mặt.”
Cũng may Ngụy Thất không khăng khăng đòi đi cùng, Cố Tiểu Tịch rất thuận lợi rời khỏi Dạ Ngữ. Dù gì giờ cũng là ban ngày, Dạ Ngữ còn chưa mở cửa, ngồi trong quán cho nó mốc meo cả lên à, thà ra ngoài đi xíu còn hơn.
Mấy ngày trước, Cổ Tiểu Tịch mới đi thăm cô, với cô giờ cũng đã đi làm lại, có qua cũng không gặp được, vì thế y định đến chỗ Tư Đồ Thượng Lam thăm mẹ.
Giờ có tiền rồi, không cần phải tới tận bến bắt xe nữa, mà trực tiếp qua thành phố bên.
Lần nào đến cũng đều vội vàng, nhìn mẹ một lát liền phải trở về, lần này Cố Tiểu Tịch ngồi vào xe từ từ đến bệnh viện.
So với thời điểm y ở trước kia, thành phố này cũng không thay đổi gì mấy. Từ khi sống lại tới giờ, dùng thân phận của Cố Tiểu Tịch chỉ mới mấy tháng, mà sao lại cảm thấy dài như cả một đời. Đi bộ trên phố, Cố Tiểu Tịch dần nhớ lại hết. Trước đấy, y từng nghĩ những đó không còn quan trọng, có thể không còn rõ ràng. Nhưng thời điểm nhớ lại, những câu chuyện lại sắc nét đến từng chi tiết, những lần đối thoại, cảm xúc này không hề khác trước kia.
Dọc theo con phố cùng đám người đông đúc qua lại, đột nhiên y dừng lại trước một con đường, trái tim dần mất khống chế mà cảm thấy kinh hoàng.
Đó là nơi xảy ra tai nạn, nơi y bị giết chết.
Con đường này rất rộng, người qua lại lại không nhiều, tuy bên trên có cầu vượt, song vẫn thường có vài người cố tranh thủ băng đường cái để qua đường.
Ngày đó… Vì có chút việc gấp, nhưng y khẳng định đường đó cũng không phải nơi đua xe.
Giờ vốn đã chẳng còn vết máu nào nữa, bởi vào mùa đông thành phố này thường mưa không ngừng, nước mưa sớm đã gột sạch rồi, song Cố Tiểu Tịch vẫn cảm thấy mùi máu tràn ngập mọi cơ quan.
Y đứng đó, cơ hồ chẳng nhúc nhích. Y rõ ràng đã chấp nhận cái chết này, đã chấp nhận những bất công. Song khi đối mặt, y vẫn không thể kiềm lại sự phẫn nộ, đau đớn như cũ.
“Tiểu Tịch?”
Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nhận ra bản thân rơi vào một cái ôm ấm áp. Y hơi cứng ngắc quay đầu lại, nhìn khuôn mặt quen thuộc.
“Tiểu Tịch, sao cậu ở đây?” Người đàn ông quan tâm hỏi han. Cố Tiểu Tịch nhìn ra được, trong mắt người này, sắc mặt của mình nhất định rất tệ, “Tôi đưa cậu đi nghỉ một chút.”
Còn chưa kịp phân trần thì Cố Tiểu Tịch đã bị người kia đưa lên xe.
Ngồi ở ghế phó lái, Cố Tiểu Tịch mới dần hồi phục tinh thần, hít một hơi thật sau, quay đầu sang cố gượng cười: “…Sao tôi luôn đụng phải cậu thế này.”
Người kia cười cười: “Trước kia chúng ta thường tình cờ gặp nhau… cậu không biết đó là duyên phận hả?”
Cố Tiểu Tịch không nói gì, tựa đầu vào cửa kính nhìn người đi bên ngoài, xe bỗng nhiên nổ máy, Cố Tiểu Tịch quay đầu: “Đi đâu vậy?”
“Ở đây ngoài mẹ cậu ra, còn có ai đáng giá cho cậu lưu luyến sao?” Người đó dịu dàng nói.
Cố Tiểu Tịch dựa người ra ghế, thả lỏng thân thể: “…Cậu cũng tính vào mà, Thượng Lam.”
Tư Đồ Thượng Lam mỉm cười, tiến tới hôn lên trán Cố Tiểu Tịch: “Tôi đưa cậu tới bệnh viện.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu, có chút mệt mỏi nhắm mắt lại, chết – thật sự là chuyện đáng sợ.
Hồi trước, y nghĩ chết vốn chẳng phải chuyện quá đau đớn, trên đời này còn có nhiều việc thống khổ hơn cái chết. Thậm chí có người nói, lựa chọn chết đi là một hành vi tiêu cực, chỉ có người không có can đảm đấu tranh với thất bại mới chọn con đường này.
Người đó nhất định không biết, chết là một quá trình đau khổ, dài lâu. Người đó nhất định không biết giây phút đau đớn ngắn ngủi ấy lại dường như dài cả năm, khó có thể chịu đựng được. Người đó cũng không biết sự nhạy cảm của các dây thần kinh, mạch máu trên cơ thể con người đã đem đau đớn trung thực nhất truyền lên đại não. Người đó càng không biết được, khi hơi thở của cái chết quấn lấy mình, bản thân đã khó khăn đến nhường nào!
Cho nên Cố Tiểu Tịch mới có thể thương Ngụy Hựu Tuyết như vậy. Y biết dũng khí làm vậy của cô, tin rằng cô cũng biết Ngụy gia sẽ làm cô sống không bằng chết— cho đến khi thừa nhận sai lầm của bản thân mới thôi.
Cô là người con gái yếu đuối, buổi tối có thể ở ban công khóc rấm rứt, kể lể cho anh trai, song cũng có thể dùng hành động của mình khiêu chiến với chế độ từ xa xưa của Ngụy gia.
Cô tự do như vậy, khát vọng tự do đến thế, muốn tự mình giành lấy. Cô đã làm được việc mà phần lớn người khác không cách nào làm được. Tuy sẽ bị chỉ trích ích kỉ, tùy hứng, bất hiếu, nhưng cô có thể đứng lên, công khai theo đuổi lựa chọn của mình.
Nếu Diệp Thu Sinh còn sống nhất định sẽ rất hâm mộ cô — không, Cố Tiểu Tịch vô cùng hâm mộ, cô gái có thể dùng một hơi uống cạn ly rượu Rum.
“Sao lại cười thế?” Người bên cạnh đột nhiên hỏi.
“Ờ, không có gì,” Cố Tiểu Tịch nở nụ cười thoải mái, “chỉ là nhớ tới chút việc.”
“Ờ, coi bộ là việc vui nhỉ?” Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng nói.
Cố Tiểu Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, gật đầu: “Ừ, là chuyện rất tuyệt.”