Quán bar này có tên là Dạ Ngữ, ở trong thành phố này tuy không hẳn được nhiều người biết đến, nhưng lại có tiếng giá cả đắt đỏ. Khách tại quán cũng không nhiều, mà phần lớn là vì áp dụng chính sách hội viên, nên người đến chơi phần lớn đều cố định. Là ông chủ nên Ngụy Tiếu Ngữ rất ít khi ở đây, lại càng hiếm khi thấy hắn bận rộn. Hắn hay ngồi ở một vị trí cố định, thường là trong một căn phòng đèn đuốc sáng trưng uống rượu hoặc xem báo. Còn nếu không thì sẽ ngồi một chỗ nào đó có thể nhìn thấy ra bên ngoài, trông dáng vẻ thảnh thơi, không cần nghĩ ngợi gì lắm.
Cố Tiểu Tịch chống cằm nhìn khách tại bar, có rất nhiều người đã từng xuất hiện trên báo chí. Dạ Ngữ không mấy tiếng tăm chính vì nó chỉ được truyền tai nhau giữa những người nổi tiếng trong xã hội, hoặc là đám thương nhân trùm sò thôi. Đương nhiên, khách nhiều nhất vẫn là đám thanh niên choai choai – ở đây hình như toàn nhóm cô chiêu cậu ấm nhà giàu. Mấy đứa này cũng thật điên cuồng, Cố Tiểu Tịch vừa nghĩ, vừa lấy khăn lau sạch ly, làm chúng trở nên trong suốt, sáng bóng dưới ánh đèn.
Mấy cô cậu nhà giàu này thích thuê nguyên một phòng tại đây, sau đó ăn chơi đàng ***, mỗi ngày lại theo một kiểu khác. Đương nhiên tiền này cũng không phải do tụi nó tự kiếm ra. Tiền chúng tiêu mỗi ngày cũng có thể là số tiền những hộ gia đình bình thường khác chi tiêu trong cả năm, hoặc hai năm, có khi là hơn cả ba năm, những với mấy đứa đó thì chỉ lấy thế ra làm vui.
Cố Tiểu Tịch đem mấy cái ly đi cất kĩ, nhìn đồng hồ thấy cũng sắp đến giờ tan ca.
Bây giờ đang là mười hai giờ đêm, cũng là thời điểm làm ăn tốt nhất trong quán, người thay ca cho y cũng sắp đến, trước quầy lại không có khách, y chuẩn bị đặt ly rượu lên giá, thì có người ngồi xuống trước quầy.
Bartender bên cạnh Cố Tiểu Tịch bước ra, lại bị người kia đuổi đi.
“Tiểu Tịch.” Người kia nhẹ giọng kêu tên y, thanh âm thật dịu dàng.
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn đôi mắt đầy ý cười của Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ thực thích cười, đúng là y như tên của hắn. Nhưng Cố Tiểu Tịch cũng biết, những người như vậy lại càng nguy hiểm hơn, bởi vĩnh viễn bạn chẳng thế nào đoán ra được họ đang suy nghĩ gì, cũng như không biết được khi nào thì họ đang cười nhưng lại cho bạn một nhát dao.
“Tôi sắp tan ca rồi.” Cố Tiểu Tịch nói.
Ngụy Tiếu Ngữ chống cằm nhìn y, Cố Tiểu Tịch có thể thấy hắn có ánh mắt nguy hiểm như của loài động vật ăn thịt, y nghiêng đầu không nhìn hắn tiếp.
Ngụy Tiếu Ngữ cười nói “Nhưng còn mười phút nữa mà, nhân viên của tôi phải đúng giờ mới được về đấy.”
Cố Tiểu Tịch cúi đầu nhìn đồng hồ, đành phải đi đến trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ, đứng cách hắn một quầy bar hỏi “Ông chủ cần uống gì?”
“Tôi thích hương vị dịu một chút, thêm rượu vị cam là tốt nhất.” Ngụy Tiếu Ngữ nói, áo da màu đen dưới ánh đèn tỏa ra vẻ sang quý.
Cố Tiểu Tịch xoay người chọn rượu cho Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn thân thể gầy yếu của Cố Tiểu Tịch bị bao trong chiếc áo sơ-mi màu trắng, dưới ánh đèn lộ ra dáng vẻ kì ảo lại mê người vô cùng. Hắn chống đầu nhìn chiếc cổ trắng nõn lộ ra khỏi cổ áo của y, sườn mặt trẻ tuổi dưới ánh đèn hiện ra một vầng sáng làm say lòng người.
Hắn nhìn Cố Tiểu Tịch thành thạo lấy ra một chai rượu – bây giờ y đã không cần nhìn nhãn chai, mà đối với những bartender đã quen thuộc quán bar này thì nhãn hiệu chẳng có ý nghĩa gì. Cứ như đó là tay chân của mình, Cố Tiểu Tịch biết rõ vị trí đặt của mỗi chai rượu.
Trước kia, cậu chỉ là có hứng thú với pha rượu mà thôi, không ngờ bây giờ lại giúp cậu làm công việc này.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn những ngón tay thon dài của Cố Tiểu Tịch cầm lấy chai rượu Rum nhẹ, rót vào shaker, vừa chắt vừa ước chừng lượng. Sau lấy Triple secrót vào, thêm nước cốt chanh tươi, bỏ vào mấy viên đá, đóng nắp bình rồi lắc.
Động tác của y rất thành thục lại vô cùng tự nhiên, thật khó tưởng tượng đó là do một đứa nhỏ mới mười tám tuổi thực hiện.
Đứa nhỏ này không hề sợ hãi quán bar, đối với không gian náo nhiệt cũng không tỏ vẻ khó chịu, giống như y đã từng ở nơi này thật lâu rồi, nên từ gương mặt non trẻ ấy mới xuất hiện vẻ bình tĩnh hiếm thấy đó. Cách y lắc shaker tự nhiên, tao nhã vô cùng, Ngụy Tiếu Ngữ nhìn những ngón tay thon dài của y, rồi tưởng tượng đến hình dáng vặn vẹo vì *** của nó…
Lúc Ngụy Tiếu Ngữ đang miên man suy nghĩ đến đó, thì shaker của Cố Tiểu Tịch lập tức đặt lên quầy bar, làm Ngụy Tiếu Ngữ hoảng sợ. Hắn chột dạ nhìn Cố Tiểu Tịch, nhưng không phát hiện ra y có vẻ khác lạ nào.
Cố Tiểu Tịch giữ chặt phần lọc đá, rồi rót rượu vào một chiếc ly. Cố Tiểu Tịch đặt ly rượu đến trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ, hắn nhíu mày: “Đây là cái gì?”
“X.Y.Z.” Cố Tiểu Tịch đáp lại hắn “Rượu này cũng nhẹ lắm, chỉ dùng Triple sec và nước cốt chanh để pha là chính, nên nữ giới thường rất thích.” Cố Tiểu Tịch nhìn đồng hồ của mình “Tôi về đây.”
Cố Tiểu Tịch chào Ngụy Tiếu Ngữ rồi xoay người rời khỏi quầy bar, người làm thay ca y đã tới, nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ ngồi ở đây liền vội vã bước tới.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn bóng dáng Cố Tiểu Tịch biến mất khỏi quầy bar, có chút buồn bực mà thở dài, nhìn ly X.Y.Z ở bên cạnh.
“Ông chủ?” Bartender hỏi “Còn cần gì không ạ?”
“Rượu này có ý nghĩa gì?” Ngụy Tiếu Ngữ quay đầu hỏi bartender.
Bartender nhìn nhìn rồi nói: “Đây là một loại cocktail, vì sao có tên như vậy thì tôi cũng không rõ. Cách hiểu thông thường là phân biệt rượu dựa trên màu sắc hoặc là theo kí tự ABC, mà pha chế rượu thì ngược lại, đó cũng là dấu hiệu của quá trình càng phức tạp.”
“Nhưng vừa rồi tôi thấy Tiểu Tịch pha trông có vẻ rất đơn giản mà.” Ngụy Tiếu Ngữ thắc mắc “Hơn nữa cậu ta còn pha đủ các bước cho tôi nữa.”
Bartender cười “Đương nhiên còn một cách giải thích, bởi vì có người từng nói X.Y.Z chính là những kí tự cuối trong bảng chữ cái tiếng Anh, cũng là ý nghĩa là chấm dứt.”
Bartender tiếp tục nói “Đây có ý là ly rượu cuối cùng. Chỉ cần bartender pha loại rượu này thì tương ứng chính là nói khách về đi. Người ta hay gọi ‘X.Y.Z.’ là ly rượu cuối cùng.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn rượu trong chiếc ly tam giác ngược, đẩy nó đến trước mặt bartender “Cho anh uống.”
Bartender hoang mang nhận ly rượu, nhìn Tiếu Ngữ xoay người rời khỏi quầy bar.
“Gì chứ, như thế thì đã xong sao.” Ngụy Tiếu Ngữ thì thào nói.
Cố Tiểu Tịch trở lại phòng của mình. Đây là phòng dành cho nhân viên của bar, tất cả đều là phòng đơn. Những nhân viên có thể ở đây đều là những người ưu tú, mà chính là đãi ngộ ở nơi này cũng rất cao. Cố Tiểu Tịch chưa được lĩnh lương, nên không biết là được bao nhiêu. Y cũng không hỏi Ngụy Tiếu Ngữ, chẳng qua có nghe người khác nói lương ở quán này thường cao hơn những nơi khác đến cả ba bốn lần.
Người ở phòng cách vách gọi là Giang Lai, cũng vừa mới tốt nghiệp trung học, bộ dạng rất thanh tú, đang là nhân viên phục vụ trong quán.
Lúc Cố Tiểu Tịch trở về phòng, vừa lúc đụng phải cậu đi làm.
“Tan ca rồi à?” Giang Lai bước đến hỏi.
Cố Tiểu Tịch gật đầu, nghiêng người muốn nhường đường cho cậu, không ngờ Giang Lai lại chắn trước mặt Cố Tiểu Tịch.
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên xấp xỉ tuổi mình “Sao thế?”
“Không, không có gì…” Giang Lai gãi gãi đầu “À, cậu đói không. Tôi có để trước phòng cậu một hộp cơm…”
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, bây giờ là một giờ sáng, quả thật có chút đói, nhưng… Thấy ánh mắt hoang mang của Cố Tiểu Tịch, Giang Lai vội vàng nói “Không có gì, nếu cậu không thích ăn thì cứ để đó là được rồi… Tôi còn hơi nhiều… Với, tôi nghĩ chắc cậu cũng đói.”
Giang Lai nói năng có chút lộn xộn, trên mặt lại hơi ửng đỏ.
Cố Tiểu Tịch nhìn cậu, nhẹ nhàng nói “Cám ơn.”
Giang Lai ngẩn người, vội vàng gật gật đầu “À, không… không có gì đâu, là tôi tự nấu đấy… tôi đi làm đây!”
Giang Lai lập tức lách qua người Cố Tiểu Tịch rồi rời đi. Cố Tiểu Tịch đi đến trước cửa phòng mình, quả nhiên nhìn thấy có một hộp nhựa. Cậu cúi người cầm lên, vẫn còn nóng, túi nilon bên ngoài hộp cơm hiện đầy hơi nước.
Cậu móc ra chìa khóa mở cửa phòng, bên trong thực ấm áp. Bây giờ là mùa đông, tuy mùa đông ở thành phố không quá lạnh, nhưng vẫn phải mặc áo khoác dày một chút.
Hệ thống sưởi ấm trong phòng vẫn hoạt động, y đem áo khoác ra móc lên, để lộ ra bộ đồ dành cho bartender của quán.
Làm nghề này cũng yêu cầu ngoại hình và chiều cao nhất định, đương nhiên là không cần phải được như mấy ngôi sao thần tượng rồi. Nhưng phải có trang phục phù hợp, dáng vẻ khỏe mạnh, phong cách thanh lịch và thái độ thân thiện. Nói thật thì trước khi Cố Tiểu Tịch sống lại trong thân thể mới thì đúng là không biết làm bartender lại có nhiều yêu cầu như vậy.
Để đạt được mấy yêu cầu này đối với Cố Tiểu Tịch trước kia mà nói thì rất dễ dàng, bởi vì hồi trước y từng làm nghề đặc thù.
Bây giờ, bề ngoài của thân thể này có chút quá mức trẻ con, cũng may là khách ở đây cũng không phải quá mức khó tính. Nhưng thật ra thì ông chủ Ngụy Tiếu Ngữ thường xuyên thích quấn quít lấy mình.
Cố Tiểu Tịch tự hỏi như thế này cũng đâu phải quá xinh đẹp, sao mà Ngụy Tiếu Ngữ cứ thích. Y biết bản thân không thể quen thân với người như vậy được, bởi một khi đã thân thiết thì sẽ chết không toàn thây.
Cố Tiểu Tịch cởi bỏ nơ, rồi nhẹ nhàng cởi cúc áo, chuẩn bị đổi sang bộ đồ ngủ.
Lúc y vừa cởi áo ra thì bỗng nhiên cảm thấy rét run người, y có chút hoang mang quay đầu lại, thì nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ đứng ở cửa phòng không biết từ khi nào, gió lạnh chính là từ đó thổi vào.
Ngụy Tiếu Ngữ mặc áo da dài đến đầu gối, càng khiến dáng người hắn trở nên cao ngất, phần lông thú ở cổ áo da đen càng tăng thêm vẻ xa hoa cùng cao quý cho hắn. Tay hắn đút ở trong túi áo, đôi mắt tối đen nhìn thẳng vào y. Cố Tiểu Tịch có chút xấu hổ xoay người lại, cái ánh mắt mang theo dục vọng rõ ràng như vậy làm y có chút không được tự nhiên.
Trước khi Ngụy Tiếu Ngữ còn ra bước tiếp theo, Cố Tiểu Tịch liền cầm chiếc áo ngủ ở bên cạnh rồi nhanh chóng mặc vào.
Ở phía sau, Ngụy Tiếu Ngữ đóng cửa lại, bước vào phòng của Cố Tiểu Tịch.
Trong phòng thực im lặng, khả năng cách âm trong phòng này tốt lắm, tuy phía trước chính là một quán bar. Bây giờ khoảng hơn một giờ sáng, cho nên càng thêm im lặng.
Ngụy Tiếu Ngữ không nói gì mà trực tiếp đi thẳng đến ngồi cái ghế cạnh bàn. Chiếc ghế dựa rẻ tiền cùng dáng vẻ của hắn thật chẳng xứng chút nào. Cố Tiểu Tịch nghĩ thấy cũng chẳng quan trọng, sau đó đem bộ đồ bartender của mình dùng mắc treo lên giá đồ.
Ngụy Tiếu Ngữ trầm mặc một hồi lâu mới nói “Chỗ này của cậu nhỏ quá, sợ ngay cả mèo tôi nuôi cũng chê chật.”
Tuy Ngụy Tiếu Ngữ nói phòng của Cố Tiểu Tịch quá nhỏ, nhưng thật ra nếu tính cả toilet thì cũng được hơn hai mươi mét vuông.
Đương nhiên có một vài người ngăn phòng lấy mấy mét vuông ra làm phòng bếp hoặc một phòng nhỏ, nhưng Cố Tiểu Tịch lại để phòng này làm phòng ngủ, ở bên giường kê một cái bàn sát tường, trên đó đặt vài đồ vật lên.
Cố Tiểu Tịch liếc nhìn rồi ngồi đối diện hắn “Đây là phòng chính anh cấp cho nhân viên, lời này nên là chúng tôi phàn nàn mới đúng.”
Ngụy Tiếu Ngữ không nói gì, dùng đôi mắt đen thẳm nhìn y.
Cố Tiểu Tịch không để ý tới hắn, lấy ra hộp cơm Giang Lai cho y, nhẹ nhàng cởi bỏ nút thắt ở túi nilon.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn thấy hộp nhựa, nhịn không được hỏi “Đây là cái gì?”
“Hộp cơm.”
“Tôi đương nhiên biết là hộp cơm… Nhưng vì sao có?” Ngụy Tiếu Ngữ trừng mắt hộp cơm vô tội kia, giống như muốn xuyên thủng một cái lỗ trên nó vậy.
Cố Tiểu Tịch cẩn thận mở nắp hộp, là hộp cơm nhiều ngăn. Ngăn lớn chút thì đựng cháo hoa, còn nhỏ hơn là để dưa muối. Đối phương còn quan tâm mà chuẩn bị cho y một đôi đũa, chẳng qua Cố Tiểu Tịch vẫn kéo ngăn tủ ra để lấy thìa của mình ra.
“Cháo với dưa muối?” Ngụy Tiếu Ngữ nhướn mày hỏi.
“Thơm quá.” Cố Tiểu Tịch thật tâm khen. Đối với Cố Tiểu Tịch mà nói, vào đêm mà được ăn như thế này thì thật tốt, ngày mai phải cảm ơn Giang Lai mới được.
“Cậu đói hả?” Người đàn ông đối diện vẫn ghét bỏ mà nhìn hộp cơm.
“Đúng vậy.” Cố Tiểu Tịch múc một thìa cháo đặt ở miệng, còn hơi nóng.
“Tôi mang cậu ra ngoài ăn đêm nhé?” Ngụy Tiếu Ngữ hỏi.
“Tôi muốn ăn cái này.” Cố Tiểu Tịch múc chút dưa muối đặt vào cháo, rồi ăn một miếng, vẻ mặt rất vừa lòng.
“…Ăn ngon vậy sao?” Ngụy Tiếu Ngữ chọc y.
Lần này Cố Tiểu Tịch không nói, chỉ ăn cháo tiếp.
Ngụy Tiếu Ngữ chống cằm nhìn y ăn, bờ môi y vì cháo nóng mà có chút đỏ lên, lúc hé ra trông hấp dẫn vô cùng, làm Ngụy Tiếu Ngữ có cảm giác như có móng vuốt nho nhỏ đang cào cào trong lòng hắn.
“Tôi cũng đói.” Ngụy Tiếu Ngữ bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nghi hoặc nhìn hắn, sau đó cầm lên đôi đũa duy nhất bên cạnh đưa tới trước mặt Ngụy Tiếu Ngữ.
Ngụy Tiếu Ngữ đẩy đôi đũa kia ra “Tôi muốn dùng thìa.”
Cố Tiểu Tịch nhăn mặt, nhưng không nói gì, xoay người đi vô toilet, lúc trở ra thì trên thìa dính đầy bọt nước, chỉ cần nhìn qua cũng biết đã rửa qua.
“Tôi chỉ có một cái thìa thôi.” Cố Tiểu Tịch đem hộp cháo đẩy đến trước mặt hắn “Cháo bên này tôi chưa ăn qua.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhỏ giọng nói thầm một câu “Ăn qua rồi cũng có sao đâu.”
Cố Tiểu Tịch khoanh tay đứng cạnh bàn, nhìn người đàn ông ăn mặc sang trọng đang múc cháo. Thật đúng là cảnh tượng hết sức quái dị! Cố Tiểu Tịch xoa bóp mi tâm, nhìn Ngụy Tiếu Ngữ ăn xong cháo, sau đó dọn dẹp cái bàn.
“Ăn thật ngon.” Ngụy Tiếu Ngữ nghiêm túc nói “Mỗi ngày cậu nấu cho tôi ăn đi, tôi trả tiền công cho.”
“Tôi cũng rất muốn lĩnh số tiền kia, nhưng đây không phải là tôi nấu.” Cố Tiểu Tịch cầm lấy cái hộp, lấy khăn ra lau sạch bàn “Là cậu bạn nhỏ cách vách làm cho tôi.”
“Cậu ta sao lại nấu cho cậu ăn?” Ngụy Tiếu Ngữ bất mãn hỏi.
“Làm sao tôi biết được?” Cố Tiểu Tịch kỳ quái vặn lại, sau đó xoay người bước vào toilet chuẩn bị rửa hộp cháo.
“Không biết thế sao cậu lại ăn?” Ngụy Tiếu Ngữ đi theo vào toilet.
Toilet rất nhỏ, Cố Tiểu Tịch ở trong đó là hết chỗ, nên Ngụy Tiếu Ngữ chỉ có thể đứng ở cửa.
“Thế anh không ăn sao?” Cố Tiểu Tịch vặn vòi cho nước chảy ra, bắt đầu rửa.
“Tôi đâu biết là do cậu ta nấu.”
“Cũng chưa chắc cậu ta nấu mà.” Cố Tiểu Tịch an ủi hắn.
“Nhưng vấn đề không ở chỗ đó.” Ngụy Tiếu Ngữ trừng mắt Cố Tiểu Tịch “Cậu cố tình đánh trống lảng.”
“Sao cơ?” Người kia câu được câu mất hỏi lại.
“... Quên đi.” Ngụy Tiếu Ngữ xoay người đi ra ngoài.
Cố Tiểu Tịch ngẩng đầu nhìn hắn một cái, sau đó chợt nghe thấy tiếng đóng cửa. Y nhẹ lắc đầu, suy nghĩ của ông chủ này thật kỳ quái, người như y đúng là không tài nào hiểu được. Vì thế y liền tiếp tục rửa chén.
Rửa sạch xong mấy thứ, Cố Tiểu Tịch nhìn đồng hồ, đã gần hai giờ rồi. Y lại xoay người đi vào toilet tắm rửa cái, lần này y cẩn thận đóng cửa lại.
Y thong thả nằm ở trên giường, sau đó ngáp một cái, tắt đèn, nhắm mắt lại.
Buổi sáng khi…tỉnh lại đã gần mười giờ. Y đứng dậy đánh răng, rửa mặt, phơi chăn. Hộp cơm đã rửa sạch sẽ, nhưng hôm qua Giang Lai trực đêm, nên hẳn vẫn còn ngủ, chắc là chiều mới có thể tỉnnh dậy. Y duỗi mình, rời khỏi phòng đến quán bar. Quán bar ở ngay trước phòng trọ của nhân viên, nên khi y bước vào, chỉ có mấy người đang quét tước, dọn dẹp vệ sinh. Y đi vào quầy bar, trước khi sống lại, y thực thích chỗ này. Quầy bar là một giới tuyến, ngăn lại những vị khách nhiệt tình, y rất thích cách thức này. Trước kia, lúc rảnh rỗi y cũng đôi khi sẽ giả làm bartender một chút.
Y dựa lưng vào quầy bar, nhìn các chai rượu được bày trên tủ gỗ. Bởi vì “Dạ Ngữ” là một quán bar sang trọng, nên cũng có thêm sommelier, thành ra công việc của bartender cũng nhẹ nhàng đi không ít. Đương nhiên, không thể nói nhiệm vụ của sommelier hay bartender cái nào thoải mái hơn, nhưng Cố Tiểu Tịch căn bản là không thích cùng khách hàng quá mức thân mật.
Ở kế bên tủ rượu chính là một cái tủ lạnh lớn, để trong đó là những chai rượu cần yêu cầu đặt trong nhiệt độ thích hợp. Y mở ra tủ lạnh thấy được chai rượu Baileys đã lâu không gặp, đây là loại rượu trước kia y rất thích. Tuy Baileys là loại rượu dành cho nữ giới, nhưng khi đó Cố Tiểu Tịch lại cực thích nó. Y lấy nó ra khỏi tủ lạnh – bởi vì rượu Baileys phải được bảo quản trong nhiệt độ từ 0-25 độ, nhưng vì nhiệt độ trong quán thường không ổn định, nên để trong tủ lạnh là ổn nhất.
Rượu Baileys Irish Cream Whiskey— Baileys được làm từ bơ tươi, rượu Whiskey xứ Ireland, thêm vào các hương liệu thiên nhiên, chocolate và men rượu tinh khiết của Ireland ủ mà thành. Nhờ sự kết hợp của các thành phần tự nhiên chất lượng cao mà tạo nên hương vị thuần khiết, quyến rũ, được phần đông người tiêu dùng yêu thích. Cố Tiểu Tịch phát ra một tiếng thở dài, sau đó lấy ra vài viên đá từ tủ lạnh. Bỏ đá vào ly, sau đó mở nút chai, đổ rượu vào ly. Chất lỏng màu chocolate dịu nhẹ va vào những viên đá phát ra thanh âm rất nhỏ, ở quán bar im lặng này có vẻ tịch mịch mà hòa nhã.
Y cầm ly lên nhẹ uống một ngụm, Cố Tiểu Tịch phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Quán bar thật im lặng, chỉ có tiếng đá va vào thành ly mà tạo ra những tiếng động nho nhỏ, Cố Tiểu Tịch lại nhẹ nhàng uống thêm một ngụm nữa.
Thân thể này không thích hợp uống rượu, nhưng vị giác lại không thay đổi, cái loại hương vị này làm cho con người ta hoài niệm, khiến Cố Tiểu Tịch xúc động đến muốn khóc.
Vì hạn dùng của rượu Baileys là một năm, Cố Tiểu Tịch nhìn ngày sản xuất của rượu, là một tháng trước, cho nên còn rất mới. Rượu Baileys dùng công nghệ kỹ thuật tiên tiến để ủ nên giữ nguyên được sự tươi ngon cùng mềm mại của bơ thiên nhiên, lại đạt tới sự kết hợp hoàn mỹ của chocolate và cồn. Tuy có hơi trẻ con, nhưng đó là loại rượu Cố Tiểu Tịch trước kia thường uống nhất, hơn nữa chỉ cần thêm vài viên đá là được.
Bỗng nhiên y nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu thì thấy Ngụy Tiếu Ngữ đi đến, theo bên hắn vẫn là người đàn ông cao lớn mà trầm mặc như cũ.
Ngụy Tiếu Ngữ khoát tay, người đàn ông kia liền rời đi.