Nơi này chính là một quán bar điển hình, các băng ghế được thiết kế gắn kế bên quầy bar. Như vậy sẽ giúp khách hàng và bartender có cơ hội đối mặt trò chuyện trực tiếp với nhau. Từ chỗ này nhìn ra, các bartender đòi hỏi ngoài nghiệp vụ thì còn phải có kỹ xảo chào hàng, cùng phục vụ khách đến uống.
Cố Tiểu Tịch đi vào quầy bar, người đàn ông đã ngồi sẵn ở phía trước, khi thấy y liền cười tủm tỉm.
“Làm bartender không dễ đâu, nhất là ở chỗ của tôi.” Người đàn ông chống cằm nói “Cứ ở bên cạnh tôi thì tốt hơn đấy.”
Cố Tiểu Tịch liếc nhìn hắn, nói “Thế thì tôi thà chọn nhận tiền đền bù.”
“Thật chẳng đáng yêu.” Người đàn ông nói.
Cố Tiểu Tịch không để ý tới hắn, tiếp tục tìm rượu ở trong quầy. Tuy Cố Tiểu Tịch có học tiếng Anh ở trung học, nhưng vẫn chẳng thấm tháp gì với những cái tên rượu ở quán bar. Cũng may linh hồn trong thân thể Cố Tiểu Tịch cũng không phải Cố Tiểu Tịch thật. Rượu trong quán phần lớn đều là rượu ngoại, thế nên tên của nó đương nhiên là tiếng Anh rồi.
Cố Tiểu Tịch rất quen thuộc với những việc này, trước kia y cũng từng làm công việc như vậy, cho nên lúc chọn rượu cũng sẽ không xuất hiện chuyện nhầm lẫn.
Người đàn ông ghé người vào quầy, im lặng mà nhìn. Hắn thấy ngón tay thon dài của Cố Tiểu Tịch lướt qua chiếc tủ gỗ đựng rượu, gần như là không phải nhìn xem chai rượu này sản xuất ở đâu, mà hình như chỉ cần nhìn màu sắc cùng hình dạng của chai là có thể đoán được nó có xuất xứ từ quốc gia nào.
Bởi vì cho dù là cùng một loại rượu, nhưng nếu nơi sản xuất khác nhau thì mùi vị cũng sẽ không giống nhau.
“Martini được không?” Cố Tiểu Tịch quay đầu lại hỏi.
“Vodka Martini.” Người đàn ông nheo mắt nói “Lắc đều, không được khuấy.”
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, ban đầu không nói gì, nhưng vẫn không nhịn được hỏi thêm một câu “Khách hàng đều chọn rượu như vậy sao?”
“Tôi học theo Bond đấy.” Người đàn ông chống cằm nói “Tôi nghĩ như vậy trông sẽ rất phong độ.”
Cố Tiểu Tịch lấy ra cái ly từ trên tủ: “Thật chẳng thú vị gì.”
Người đàn ông dùng giọng điệu trẻ con nói: “Tôi cứ muốn như thế đấy.”
Cố Tiểu Tịch hừ lạnh một tiếng rồi không nói gì nữa. Khách hàng chính là thượng đế nên phải nghe lời họ, mà ông chủ với thượng đến thật ra cũng chẳng khác gì nhau.
Cậu dùng tay phải nắm lấy cổ chai rượu, rất nhanh chóng tung nó lên cao, rồi chuẩn xác bắt được thân chai rượu. Chỉ chiêu này của y thôi cũng khiến các vị khách ngồi xung quanh vỗ tay khen ngợi. Ai cũng biết đây là kỹ xảo cơ bản nhất của một bartender, yêu cầu động tác nhanh chóng, cẩn thận, chuẩn xác và nhịp nhàng với nhau.
Tuy được vỗ tay khen ngợi, nhưng Cố Tiểu Tịch lại âm thầm lau mồ hôi, chai rượu hơi nặng, suýt chút nữa là rơi khỏi tay. Chuyện này không phải vì Cố Tiểu Tịch không thông thạo, mà là thân thể này có chút yếu ớt, hơn nữa dù sao vẫn chỉ là một thiếu niên, nên sức lực có khác biệt đôi chút.
Người đàn ông vẫn ngồi đó, không nói lời nào, chỉ là cứ nhìn y rồi cười.
Cố Tiểu Tịch dùng tay trái nâng thân chai, tay phải đỡ cổ bình, nghiêng một góc 45 độ để hắn ta nhìn nhãn chai rượu.
Bởi vì hắn học theo lời thoại của Bond, nên Cố Tiểu Tịch cũng dựa theo cách điều chế trong 007, dùng Gordon’s Gin làm thành phần chính.
Người đàn ông gật đầu nhẹ, Cố Tiểu Tịch mở chai, dùng ba phần Gordon’s Gin, một phần Vodka, nửa phần rượu khai vị Kina Lillet, thêm đá rồi lắc đều, sau đó lấy từ khay đá bên cạnh một miếng chanh, ghim lên miệng ly. Cố Tiểu Tịch đặt ly Martini đến trước mặt người đàn ông, chờ hắn thưởng thức.
Người đàn ông chống cằm nhìn ly Martini, nhẹ nhàng mà nói: “Nghe nói có đến 268 cách pha Martini, cậu biết được mấy kiểu?”
“Khách muốn uống loại nào thì tôi pha loại đó.” Cố Tiểu Tịch đặt chai rượu vào lại giá, rồi quay đầu sang bắt chước kiểu chống cằm trên quầy bar của người kia.
“Tôi nghe nói nếu pha rượu như thế thì không ngon lắm?” Người đàn ông hỏi.
“Bởi vì Martini nên khuấy chứ không phải lắc.” Cố Tiểu Tịch gãi gãi đầu nói “Vì thành phần chính là rượu Gin, nên chỉ khi khuấy lên mới không bị ảnh hưởng đến nó, với như vậy mới có thể dễ dàng tạo lớp được. Còn khi lắc sẽ làm đá tan nhanh, chảy nước nhiều.”
“Tôi không thích nước.” Người kia bất mãn nói.
Cố Tiểu Tịch nhún nhún vai: “Như vậy cũng sẽ giảm bớt nồng độ rượu, ảnh hưởng đến vị, cũng sẽ khiến Martini bị đục hơn chút.”
“Rượu này hình như có tên?” Hắn lại hỏi.
“Ờ, James Bond Martin.” Cố Tiểu Tịch cười nói “Có một số nơi gọi nó như vậy.”
Người đàn ông nheo mắt, khó chịu nhìn cái ly Martini, rồi đưa nó cho một bartender bên cạnh “Nếm thử đi.”
Bartender kia cầm ly lên nhẹ uống một ngụm, rồi gật đầu với hắn.
“Nhưng cậu chỉ mới mười tám tuổi.” Hắn nói “Hay là cậu ở cạnh tôi hai năm đi?”
Cố Tiểu Tịch lắc đầu.
Hắn hít nhẹ một hơi: “Được rồi, vậy cậu làm bartender đi.”
“Vậy lương bổng thì sao?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Người đàn ông đứng dậy từ ghế “Trả công theo năng lực.”
Cố Tiểu Tịch cười “Cám ơn ông chủ.”
Người đàn ông nhếch môi nhưng không nói gì, xoay người rời khỏi quán. Dù sao bây giờ chưa phải thời điểm buôn bán.
Cố Tiểu Tịch hồi trước cũng không biết tên ông chủ, chỉ biết hắn họ Ngụy. Mọi người trong quán này đều gọi hắn là ông chủ. Hắn nhìn qua chỉ mới hơn hai mươi tuổi, rất khó có thể chỉ nhìn tướng mạo mà biết được có hơn ba mươi hay chưa. Nhìn qua hắn ta hình như là có vẻ mang dòng máu lai, ngũ quan khắc sâu mà nổi bật, môi rất mỏng, khi cười rộ lên tạo ra một cảm giác thân thiện vô cùng.
Cố Tiểu Tịch đã từng ở nơi hỗn tạp nên y biết với những người như hắn, quán bar chẳng qua chỉ là mượn danh nghĩa, có lời hay không cũng chẳng quan trọng. Nhất định phía sau là thế giới ngầm với các hoạt động khác. Đương nhiên đây chính là việc mà những nhân viên bình thường không thể biết được, mà Cố Tiểu Tịch cũng không có hứng thú đi tìm hiểu.
“…Xin nhường chỗ chút.” Cố Tiểu Tịch nhíu mày nói.
“Đây là phòng của tôi.” Người đàn ông trước mắt mặt không đổi sắc đáp lại.
“Bây giờ nó là của tôi.” Cố Tiểu Tịch mở tủ quần áo rồi cất đồ vào.
“Trên giấy tờ bất động sản còn viết tên tôi đấy.”
Cố Tiểu Tịch liếc nhìn hắn: “Ông chủ, xin đừng như vậy.”
Người đàn ông đi vào phòng của Cố Tiểu Tịch, dạo qua một vòng: “Nhỏ quá. Đến chỗ tôi ở đi.”
“Không cần đâu.” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nói, mở túi hành lý khác ra, bên trong là một số vật dụng dùng hằng ngày, đều là đồ Cố Tiểu Tịch hay dùng. Bàn chải, kem đánh răng đều là loại plastic tiện lợi, Cố Tiểu Tịch đặt chúng gọn ở trong toilet.
Người đàn ông đành phải ngồi ở trên giường của Cố Tiểu Tịch: “Tôi sẽ trả lương cho cậu.”
Cố Tiểu Tịch cũng không thèm nhìn tới hắn, tiếp tục sửa sang lại mọi thứ: “Anh đương nhiên phải trả tiền lương cho tôi rồi, anh là ông chủ mà.”
“Hay là cậu đồng ý chuyện khác đi, rồi nhận thêm một phần công?” Người đàn ông nheo mắt lại, con ngươi màu xanh thẫm càng tăng thêm vẻ tĩnh mịch.
“Không, tôi còn nhỏ lắm.” Cố Tiểu Tịch lấy ra cái đồng hồ báo thức màu sắc cũ kĩ đặt lên trên đầu giường. Nghe nói đó là cô mua cho Cố Tiểu Tịch khi cậu bắt đầu học tiểu học, dùng lâu thật.
“Thật chẳng đáng yêu.” Người đàn ông dùng bộ điệu bất mãn nói.
“Cám ơn đã khen.” Cố Tiểu Tịch lấy ra cái gối từ trong túi. Cô thật chu đáo quá, nhưng tiếc là không cần dùng đến.
“Tên tôi là Ngụy Tiếu Ngữ, cậu có thể gọi tên tôi.” Ngụy Tiếu Ngữ nhiệt tình nói.
Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một hồi, đi đến bên giường nói với Ngụy Tiếu Ngữ: “Xin tránh cho tôi chút, ông chủ.”
“Gọi tên tôi đi.” Ngụy Tiếu Ngữ kiên trì nói.
“…Ngụy Tiếu Ngữ.” Cố Tiểu Tịch gọi cả họ lẫn tên hắn.
“…Gọi Tiếu Ngữ thử coi.” Ngụy Tiếu Ngữ lại nói.
“…Tiếu Ngữ.” Cố Tiểu Tịch mặt không chút thay đổi mà nhìn hắn.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng lên, nói với Cố Tiểu Tịch: “Tôi chưa từng gặp thằng nhóc nào như cậu đấy. Có khi xe tôi đụng trúng cậu cũng hay.”
Cố Tiểu Tịch cầm lấy cái gối trên giường lên, thay bằng chiếc gối cô chuẩn bị cho “Lần đó tôi suýt chút nữa thì chết đấy.” Sự thật thì lần đó Cố Tiểu Tịch đã chết rồi, nhưng linh hồn của chính mình cũng vì vụ tai nạn giao thông mà không hiểu sao lại nhập vào thân thể của Cố Tiểu Tịch, thế nên tay gọi Ngụy Tiếu Ngữ này mới không đeo trên lưng tội danh giết người.
Cố Tiểu Tịch quay đầu lại nhìn người đàn ông anh tuấn cao ngất đứng ở bên giường, đối với loại người này có lẽ đâm chết một người cũng chẳng cần lo gì, mà chính mình — cũng là chết vì như vậy.
“Cậu sao vậy?” Ngụy Tiếu Ngữ đột nhiên lên tiếng, nhìn vẻ mặt mê man của Cố Tiểu Tịch, hắn nói tiếp “Chậc, vẻ mặt cậu vừa rồi… nhìn qua thấy đằng đằng sát khí. Tôi nói là, tôi đối xử với cậu như một người bạn…”
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, đưa tay xoa xoa mắt: “Thật có lỗi… Tôi có chút mệt.”
Ngụy Tiếu Ngữ trầm mặc một hồi rồi nói “Vậy cậu nghỉ ngơi nhé, ngày mai có thể đi làm.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu, sau đó xoay người bước vào toilet, trong chốc lát truyền đến tiếng đóng cửa, y biết Ngụy Tiếu Ngữ đã đi rồi. Đứng trước lavabo, cậu vốc nước lạnh lên, ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt của chính mình. Tay liền chà mạnh một chút, hai má truyền đến cảm giác đau đớn. Hô hấp của y có chút nặng nề, người trong gương cũng vậy. Dường như cho dù đã qua bao lâu thì vẫn không tài nào quen thuộc được, khuôn mặt trong gương quá trẻ, trẻ đến nỗi gánh không nổi sự tối tăm trong lòng y. Nhìn qua trong gương, khuôn mặt này chỉ tầm mới mười bảy, mười tám tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn.
Mái tóc ngắn màu đen, làn da trắng trẻo, bởi vì rửa bằng nước lạnh mà hơi đỏ lên. Cặp mắt kia trong màn đêm lại thâm trầm như nhau, ánh mặt trời nơi cửa sổ toilet dừng trên mí mắt, đồng tử sâu thẳm không có một tia phản quang. Đó không phải là ánh mặt thuộc về một đứa trẻ.
Ngụy Tiếu Ngữ không phải người đơn giản. Trước khi bước vào thân thể này, y đã từng nghe qua tên của hắn. Cố Tiểu Tịch vò vò mái tóc đen nhánh của mình, rồi lấy khăn mặt lau sạch đi bọt nước. Ở cuộc sống trước kia, y chính là dựa vào người khác mà sống, một cuộc sống quá mức dơ bẩn, bất kham, nhưng bây giờ… y muốn sống đơn giản một chút.
Y có thể chạy vào nơi tăm tối, nhưng quyết không để bị nó hấp dẫn lần nữa.