Lúc này Ngụy Thất không phải bị mùi thuốc lá đánh thức mà là bị gió lạnh thổi tỉnh.
Anh đành mở mắt ra, trong phòng không có bật đèn, chỉ có ánh sáng từ những ngọn đèn ngoài sân hắt vào. Suốt một lúc anh cũng chưa xác định được bản thân đang ở chỗ nào. Mặc dù là có hơi say, nhưng dù gì thì anh vẫn nhớ mình vừa nãy còn uống rượu ngồi chung cùng đám bạn.
Anh khó khăn ngồi dậy, trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá, nếu không phải cửa sổ đã được mở ra, thì anh nhất định bị sặc mà tỉnh dậy. Ngụy Thất nhìn về phía gió lạnh phát ra, lúc này mới phát hiện Ngụy Tiếu Khiêm đang đứng trước cửa sổ.
Thân thể thật cao biến mất trong màn đêm, chỉ còn đốm lửa nhỏ lập lòe nơi đầu điếu thuốc, chiếu lên đường viền khuôn mặt anh tuấn của người nọ, đôi mắt lam đậm bị ánh lửa thắp sáng, trông giống một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ, nhưng mang theo hơi thở tử vong khiến người khác sợ hãi.
“Hắt xì!” Ngụy Thất vốn muốn ngủ tiếp, nếu ông chủ mở cửa sổ, nhân viên không có quyền kêu lạnh, thế nhưng thân thể không chịu thua kém mà phát ra tiếng hắt xì..
Ngụy Thất có chút xấu hổ nhìn Ngụy Tiếu Khiêm đang quay đầu lại.
“Xin lỗi,” Ngụy Tiếu Khiêm ném mẩu thuốc lá ra ngoài sân, rồi đóng cửa sổ lại.
Không còn gió lạnh thổi nữa, trong phòng lập tức trở nên ấm áp, ngay cả tiếng mưa rơi cũng bị ngăn lại ở bên ngoài.
“Nơi này là…?” Ngụy Thất còn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, ngay cả thân thể cũng không có mấy sức lực, thật lâu rồi anh chưa từng trải qua cảm giác như lúc này. Cửa sổ đóng lại, khiến ánh sáng trong phòng yếu đi vài phần, anh dựa vào tấm đệm sau lưng, có phần hoang mang quan sát xung quanh.
“Là phòng của tôi,” Ngụy Tiếu Khiêm đi tới trước giường, “Tôi không biết phòng em ở nơi nào.”
“A…” Ngụy Thất mơ mơ màng màng lên tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngụy Tiếu Khiêm đứng chống tay lên trên giường.
Mái tóc đen dài của Ngụy Thất có hơi mất trật tự, rơi lả tả tại trên vai, bởi độ cong của tấm đệm mà hiển hiện ra màu đen thật yên ả. Cái giường lớn kiểu xưa, kết hợp với nền đá cẩm thạch màu đen mà khiến căn phòng này có vẻ thật cứng lại lạnh lẽo, mà anh ngủ tại đó dường như đã trung hòa đi cái lạnh trong này.
Ngụy Thất lần thứ hai chậm rãi mở mắt, con ngươi đen láy có vẻ hoang mang, bởi vì uống rượu mà đôi mắt ướt át, đã không còn khí chất ôn hòa của ngày xưa, mà trái lại có chút biếng nhác đầy quyến rũ.
“Tôi lập tức dậy đây…” Ngụy Thất thì thào, anh đã vô ý chiếm cứ cái giường lớn này, đây chính là phòng của Ngụy Tiếu Khiêm.
Ngụy Tiếu Khiêm nhẹ nhàng đè vai anh xuống: “Bên ngoài rất lạnh, em cứ ra ngoài thế này sẽ cảm lạnh đấy.”
Ngụy Thất nghiêng nghiêng đầu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, trên thực tế đầu anh giờ như một đống hồ đặc quánh, không thể nào mà tập trung lại được, cho nên chỉ có thể nghe theo kiến nghị của đối phương.
Anh gật đầu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngụy Tiếu Khiêm đi tới ngồi xuống bên cạnh cửa sổ. Tất cả đều là mượn cớ, hắn nghĩ, nếu Ngụy Thất uống rượu ở chỗ kia say sẽ có đám người đó đưa về phòng, căn bản không cần hắn tự qua đưa về, cũng không cần dùng phòng của chính mình. Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là muốn Ngụy Thất nằm trong tầm mắt của mình mà thôi.
Hắn vươn tay muốn đụng vào người trên giường, thế nhưng chỉ có thể giơ tay lên mà không cách nào hạ xuống được.
Hắn dừng lại thật lâu, cuối cùng mới đứng dậy rời khỏi phòng.
Hành lang hơi ẩm ướt, làn mưa bụi bên ngoài hắt vào trong, những ngọn đèn treo nơi hành lang tạo nên cảm giác ấm áp. Lúc này đã khuya, cả toà nhà an tĩnh tựa như không có người ở.
Ngụy Tiếu Khiêm rút gói thuốc từ trong túi ra, bên trong không còn điếu nào, hắn khẽ nhíu mày rồi ném gói thuốc lá rỗng vào trong bụi cỏ.
“Mới xíu thế mà anh đã hút hết cả gói rồi à?” Giọng nói của Ngụy Tiếu Ngữ bất ngờ vang lên bên cạnh.
Ngụy Tiếu Khiêm nhìn hắn một cái rồi nói: “Đâu hút hết cả gói, em lấy một điếu rồi còn gì.”
“… Trí nhớ anh tốt thật đấy,” Ngụy Tiếu Ngữ đi tới cạnh hắn, đưa cho hắn một gói thuốc lá, “Em không biết anh lại hút thuốc dữ vậy đấy.”
Ngụy Tiếu Khiêm ngồi dựa vào tường, lấy thuốc ra bắt đầu hút.
“Trông anh có vẻ phiền muộn…” Ngụy Tiếu Ngữ đi tới ngồi xuống cạnh hắn, rút ra một điếu, “Là bởi chuyện người thừa kế hả?”
“Em nghĩ vậy à?” Ngụy Tiếu Khiêm bình thản hỏi lại, nhả khói trong miệng ra.
Mưa từ mái hiên như cái mành buông xuống, rơi lên những tảng đá ngoài hành lang rồi văng ra khắp nơi, tưới ẩm mặt đất bên dưới.
Ngụy Tiếu Ngữ đưa điếu thuốc qua châm với điếu của Ngụy Tiếu Khiêm: “Tám phần là không phải, anh chỉ là muốn nói về nó.”
“Em biết tối nay anh nhất định sẽ rảnh cùng bàn em về chuyện này sao?” Ngụy Tiếu Khiêm đập nhẹ lên điếu thuốc, để tàn rơi xuống đất.
Ngụy Tiếu Ngữ nhìn hắn một cái: “Em hỏi thử vậy thôi, không ngờ số cũng đỏ đấy.”
“Anh không muốn nói chuyện này lắm,” Ngụy Tiếu Khiêm nói, “giờ… cái gì cũng không muốn nói tới.”
Ngụy Tiếu Ngữ tỏ ra chẳng hề gì: “Không sao, anh cứ nghe em nói là được.”
Ngụy Tiếu Khiêm vừa định đứng lên thì vai bị em trai đè lại: “Coi như là vì em đã mời thuốc đi.”
Ngụy Tiếu Khiêm thở dài, một lần nữa ngồi xuống: “Nói đi.”
“Em biết, cho dù là anh hay Tiểu Tuyết đều không lạ gì vị trí này,”
“Hai người đều đã có chuyện bản thân cần làm, chỉ em thì hình như vẫn phải dựa vào cuộc sống của Ngụy gia.”
“Tiểu Tuyết trước đây cũng vậy,” Ngụy Tiếu Khiêm lên tiếng, “anh nghe nói giới showbiz cũng phức tạp không kém xã hội đen đâu. Nếu không có Ngụy gia, chắc nó cũng không được thuận lợi để đứng trên sân khấu như vậy, mấy quy tắc ngầm này nọ hình như dạo này rất phổ biến.”
“Nhưng giờ thì không phải nữa,” Bàn tay cầm thuốc của Ngụy Tiếu Ngữ che đi nửa khuôn mặt hắn, “Hẳn anh cũng coi những bộ nó đóng, mấy câu chuyện kiểu đó, theo cách nói của giới đấy thì chắc là phái hành động.”
“Từ nhỏ nó đã thích vậy, anh cũng nghĩ hát hò nhảy múa hợp với nó hơn,” Ngụy Tiếu Khiêm nhàn nhạt nói, “Tuy hồi còn bé không nghĩ nhiều như vậy, nhưng nó luôn có suy nghĩ nó được sinh ra là để làm người của công chúng.”
“Nó không còn là cô em nhỏ chúng ta cần bảo vệ nữa rồi,” Ngụy Tiếu Ngữ bỗng có chút thương cảm, “Nó lúc nào cũng khẳng định được đâu là thứ nó muốn, cũng không bao giờ bị lạc đường, thế nên nó vứt bỏ nhiều thứ đến vậy.”
Suốt chặng đường, nó lảo đảo để bước vào con đường không lối về. Lợi dụng quyền thế của Ngụy gia, vứt bỏ hạnh phúc của chính mình, thậm chí còn suýt chút nữa thì mất mạng. Nó có tài, nếu nó không đứng trên sân khấu, vậy thật không xứng với những hi sinh kia. Nó sẽ gả cho một kẻ bản thân không yêu, rồi cứ thế mà trải qua một đời. Nếu nó phải lần nữa từ bỏ mộng tưởng, có lẽ còn chết nhanh hơn cả lần ghép tủy khi xưa.
“Em cũng rất giỏi mà,” Ngụy Tiếu Khiêm thật hiếm khi khen ngợi người khác, “Rất giỏi việc kinh doanh.”
“Đó là dựa vào Ngụy gia,” Ngụy Tiếu Ngữ phẩy phẩy tàn thuốc, “Tất cả những thứ em làm… chỉ có thể là cho Ngụy gia.”
“Tiểu Tịch thì sao?” Ngụy Tiếu Khiêm bỗng hỏi, “Em không kể cho cậu ấy biết mình sẽ tiếp nhận Ngụy gia à?” Thấy Ngụy Tiếu Ngữ trầm mặc không nói gì, hắn chuyển mắt ra nhìn màn mưa bên ngoài, nhẹ nhàng nói, “Em nên nói cho cậu ấy biết, cậu ấy cũng cần chút thời gian để chuẩn bị tâm lý.”
“Em không hy vọng em ấy bị cuốn vào những chuyện này,” Ngụy Tiếu Ngữ im lặng một hồi mới đáp, “Anh cũng biết một khi em tiếp nhận trọng trách của Ngụy gia rồi, thì biết bao hiểm nguy vì đó mà đến, mà Tiểu Tịch… em ấy chỉ là một cậu bé, em ấy không đáng gặp phải những chuyện này.”
“Anh có thể phái người bảo vệ cậu ấy,” Ngụy Tiếu Khiêm suy nghĩ một hồi rồi đề nghị, “Trong đám săn tiền thưởng của anh có mấy người chuyên làm việc này, kiếm thêm chút thù lao.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai: “Đến lúc đó em sẽ xem xét, nhưng giờ… em chỉ thấy là bị áp lực.”
Khóe miệng Ngụy Tiếu Khiêm nhếch nhếch lên: “Cái này thì anh bất lực rồi.”
“Ngụy gia là một gánh nặng,” Ngụy Tiếu Ngữ ảo não gãi gãi đầu, “Trách không được ông già muốn lui về nhanh chóng như vậy, anh cứ coi người thì nhiều mà chuyện cũng đầy rẫy ra như thế.”
“Em có khối thời gian để giải quyết,” Ngụy Tiếu Khiêm lại rút ra một điếu thuốc, “Em biết chủ nhân trước kia phải mất bao lâu mới ngồi êm được vị trí kia không? ‘Luôn có những kẻ nghĩ cháu không phù hợp, sau đó lén lút sau lưng chúng ta, Ngụy gia vĩnh viễn là vậy đấy, đợi đến lúc ngồi êm êm rồi, thì cháu lại phát hiện thì ra đã tới lúc mình bị cách chức rồi.’ đây là lời ông từng nói với anh hồi trước.”
“Em biết ông đã mất đi cái gì,” Ngụy Tiếu Ngữ dụi điếu thuốc lên nền đất, thật chẳng có chút phong độ, “Thế nhưng với em thì Tiểu Tịch là người tuyệt đối không thể mất đi được.”
“Không ai muốn đánh mất cả,”
“Chuyện gì cũng sẽ xảy ra sự cố, quan trọng là em ứng đối thế nào thôi.”
“Tiểu Tịch là của em, em quyết không để em ấy xảy ra chuyện,” Ngụy Tiếu Ngữ lạnh lùng khẳng định.
Ngụy Tiếu Khiêm nhìn khuôn mặt lạnh lại của em trai, hắn đã từng bày ra vẻ mặt đó trước người kia, hắn nhàn nhạt kết luận: “Coi bộ em đã biết nên làm thế nào rồi.”
“Chủ động xuất kích luôn là sự lựa chọn bất bại, ” Ngụy Tiếu Ngữ nói.
Ngụy Tiếu Khiêm không nói gì, hai người cùng trầm mặc.
Khi hắn cầm lấy điếu thuốc sau cùng, Ngụy Tiếu Ngữ bỗng đè tay hắn lại: “Hôm nay anh hút nhiều thuốc thế. Không sợ bị trúng độc nicotin à?”
“Anh lúc nào cũng biết tự kiềm chế,” Ngụy Tiếu Khiêm thản nhiên nói, “Thỉnh thoảng buông thả một lần cũng không chết được đâu.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhướng mày rồi buông tay hắn ra: “Thật ra… em vẫn luôn hiếu kỳ, hai năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao Ngụy Thất lại bị điều sang bên em?”
Lúc hỏi xong vấn đề này, hắn có thể cảm giác được thân thể đối phương cứng lại một chút, ban đầu còn trầm ngâm một hồi, đến khi Ngụy Tiếu Ngữ còn tưởng đối phương sẽ không hé răng tiết lộ gì hết thì Ngụy Tiếu Khiêm lại đột nhiên lên tiếng.
“Em biết anh vì sao thích hợp giết người không, đó là vì thần kinh anh vốn không bình thường,” Ngụy Tiếu Khiêm bình thản kể, “vì thế mà một bác sĩ ngày đó đã từng đề nghị cách ly anh, song ông nghĩ để anh bên ngoài được lợi hơn bị cô lập nhiều nên đã đuổi việc bác sĩ tâm lý kia.”
Ngụy Tiếu Ngữ ngẩn người, giọng nói đều đều: “Nghĩ thấy chuyện gì cũng đều khổ cực.”
Ngụy Tiếu Khiêm gật đầu đồng ý: “Sau đó ông phát hiện ra việc Ngụy Thất ở bên anh khiến anh tốt lên rất nhiều, vì vậy đã bắt Ngụy Thất không được rời khỏi anh. Đương nhiên chuyện này cũng liên quan tới lần đầu anh gặp gỡ cậu ta năm tám tuổi.”
“Hai người hồi tám tuổi đã biết nhau rồi à?” Ngụy Tiếu Ngữ kinh ngạc, “Không phải mười tuổi sao?”
“Là tám tuổi, khi đó anh vừa mới hoàn thành nhiệm vụ, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh, bọn họ dạy anh giết người là chuyện rất bình thường, chẳng liên quan gì tới tuổi tác, từ khi còn bé bắt đầu tập luyện thành thói quen mới tốt.” Ngụy Tiếu Khiêm nhún vai, “Thế nhưng đó là lần đầu tiên anh giết người, mặc kệ thế nào… anh vẫn luôn thấy thật khó chịu.”
“Em nghe nói… phương pháp huấn luyện một người tốt nhất chính là bỏ vô cùng bầy chó, hoặc có lẽ là sói.”
“Em không nhớ là đã đọc bộ tiểu thuyết nào rồi, chỉ nhớ đứa bé sau khi bước ra so với lúc đi vào đã trở nên hoàn toàn khác biệt.”
“Không dùng cách nguy hiểm vậy đâu,” Ngụy Tiếu Khiêm dùng vẻ mặt như thấy kẻ đần độn nhìn Ngụy Tiếu Ngữ, “Lỡ anh bị sói cắn chết, bọn họ không thể bù đắp mất mát được, huống chi anh chỉ mới có tám tuổi, sao có thể nhoáng cái giết chết được sói chứ?”
Ánh mắt đối phương khiến Ngụy Tiếu Ngữ thấy mình thật ngớ ngẩn, dù sao thì hồi bé hắn cũng được dạy dỗ không bình thường, vì vậy hắn rất nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Sau đó thì sao?”
Ngụy Tiếu Khiêm nhìn ra sân vườn chỉ còn mưa rơi bên ngoài: “Khi đó… anh gặp được Ngụy Thất,…” Hắn nhớ lại cảnh Ngụy Thất đưa cho hắn miếng bánh, cả nụ cười ấm áp ấy, “Từ đó anh bắt đầu hiểu được bản thân từ nay về sau chỉ có thể sống trong màu máu, thế nhưng Ngụy Thất lại khiến anh… khiến anh nghĩ, có lẽ vài thứ kia cũng không phải đáng sợ như vậy.”