Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 116



ღღღ

Đi đầu chính là Ngụy Hựu Tuyết với dáng vẻ vô cùng phiền muộn. Hôm nay cô nàng diện bộ đồ tây màu đen, trông có vẻ khá là khí thế.

Gần đây Ngụy Hựu Tuyết mới quay một bộ phim mới, là câu chuyện về một nữ cảnh sát có tính cách tăm tối, nói chung tình tiết trong phim rất là phức tạp. Ban đầu cô là một nhân vật chính nghĩa, thế nhưng do bị thế lực ngầm trong cục hãm hại mà phải dựa vào hắc đạo cầu sinh, cuối cùng cô lại đem tất cả đồng bạn trong hắc đạo tống vào tù, từ đó trở lại cục cảnh sát.

Ngụy Ngũ kể bộ phim này cho Ngụy Thất: “Đạo diễn nói bộ phim này không chỉ là câu chuyện chính nghĩa chiến thắng cái tà mà còn là câu chuyện về nhân tính. Trong giới xã hội đen, chuyện này xảy ra rất nhiều, chẳng qua người ngoài thì không quá rõ thôi. Vị đạo diễn kia còn nói muốn đưa bộ phim này đi tranh thưởng, tuy cô chủ đối với việc ấy cũng không trông mong gì, nhưng mà đó cũng là chuyện năm sau, ai mà biết được năm sau có khi nó lại nổi tiếng.”

Khi viên nữ cảnh sát kia gặp khó khăn, đã được những người bạn trong hắc đạo giúp đỡ, nhưng cuối cùng lại bị cô phản bội. Đây là câu chuyện đơn giản về niềm tin và sự phản bội, có điều trong mắt khán giả, phản bội những “người xấu” này hẳn là chuyện đương nhiên, song thực tế thì, phản bội chính là phản bội.

“Vai nam thì sao?” Ngụy Thất đột nhiên hỏi.

Ngụy Ngũ nhún vai: “Đã chết, anh ta cũng trà trộn vào hắc đạo, cuối cùng dùng cái chết để khuyên cô cảnh sát kia không được bán đứng bạn bè, thế nhưng cô gái vẫn làm như vậy.”

“Cô ấy thật kiên cường,” Ngụy Thất không khỏi khen ngợi.

Ngụy Ngũ thở dài: “Không thể như vậy được, tôi vốn cứ tưởng đó là một bộ về báo thù, ai dè kết quả đạo diễn lại sắp xếp kết thúc là cô cảnh sát cùng những kẻ từng hãm hại mình uống rượu trên một bàn.”

“Sau đó thì sao?”

“Kết thúc,”

“Tôi thấy quá chán, thế nhưng đạo diễn lại không muốn đào chút điểm sáng từ trong đó ra.”

Ngụy Thất an ủi Ngụy Ngũ: “Đạo diễn chắc là kiểu người khô khan.”

Ngụy Hựu Tuyết tới gần: “Hai người hình như trò chuyện rất vui.”

“Đang nói về bộ phim mới của cô đấy,” Ngụy Ngũ nói, “Bộ đó không có tính thương mại lắm, cô cũng biết khán giả luôn thích coi kết thúc tốt, hoặc kết thúc xấu cũng được, nhưng mà sao tôi cứ cảm thấy bộ điện ảnh kia còn thiếu một cái kết.”

“Đó chính là kết thúc rồi,” Ngụy Hựu Tuyết khẳng định, “cô ta và những kẻ hãm hại mình không khác nhau, khi đó bọn họ đang đứng ở cùng một độ cao, còn nam chính thì diễn được phân nửa là xong thôi, có điều tôi nghĩ anh ta nhận được một đề cử cũng không thành vấn đề.”

“Cô chủ, đã lâu không gặp rồi,” khi đường nhìn của Ngụy Hựu Tuyết dừng trên người Ngụy Thất, anh liền mỉm cười.

Ngụy Hựu Tuyết gật đầu, cô đứng đó không nói gì, mãi một lát sau mới lên tiếng: “Ngụy Thất, tôi nghe nói anh bị gọi trở lại cạnh anh cả rồi?”

Ngụy Thất gật đầu.

Ngụy Hựu Tuyết vỗ vỗ vai anh: “Tôi không biết nên nói gì với anh nữa, anh cũng biết… chỉ cần anh theo Tiếu Khiêm, anh ấy có thể cho anh tất cả, ngược lại… Được rồi, tôi chỉ không hy vọng hai người bị giày vò mà thôi. Ngụy Ngũ mấy ngày nay bắt đầu lo viết di thư đi.”

“Đừng khoa trương như vậy chứ,” Ngụy Ngũ nhỏ giọng kêu lên.

Ngụy Hựu Tuyết xòe tay ra: “Làm sao bây giờ, tối nay chúng ta ăn ở đây hay qua nhà hàng Pháp?”

“Tôi thích chỗ náo nhiệt hơn,” Ngụy Ngũ nhanh nhảu nêu ý kiến, “hôm nay chúng ta không cần ở lại đây chứ?”

Ngụy Hựu Tuyết lấy kính đen từ túi xách ra, đeo lên: “Giờ nói đi hay không cũng vô dụng, xe đậu ở đâu?”

“Ngay cửa, ” Ngụy Ngũ vội nói, “Tôi đi lấy dù…”

“Không còn kịp rồi,” Ngụy Hựu Tuyết kéo cánh tay Ngụy Ngũ, hai người cứ như vậy mà đội mưa đi mất, Ngụy Ngũ còn quay đầu vẫy vẫy tay với Ngụy Thất.

Ngụy Thất cười rồi khoát tay với hắn.

Anh nhìn đồng hồ, Ngụy Tiếu Khiêm còn chưa đi ra, coi bộ bọn họ phải ăn tối ở đây rồi. Trước đây, anh không muốn nán lại chỗ này một phút nào, giờ tuy rằng vẫn vậy, nhưng cũng không thấy ghét như trước, chắc là do đã trưởng thành rồi.

Ngụy Hựu Tuyết ngày hôm nay cũng như vậy. Trước đây cô là một cô gái ngọt ngào mềm mại tựa cánh hoa, mà hiện tại… sau khi trải qua lần sinh tử kia, Ngụy Thất thấy được một cô gái không còn như xưa nữa. Cô gái đó thoạt nhìn càng thêm quả cảm, kiên cường. Anh biết người sau rất tốt, thế nhưng phải nỗ lực trả giá, có đôi khi cái giá lại vô cùng thê thảm.

Lúc anh nghĩ đến đó thì Ngụy Tiếu Khiêm và Ngụy Tiếu Ngữ đi ra, bọn họ đi rất gần nhau, đang cúi đầu nói gì đó. Ngụy Tiếu Ngữ khẽ gật đầu, sau đó nhỏ giọng tranh luận, cho đến khi tới cửa nhà chính, cả hai đều ăn ý ngậm miệng lại.

Tuy Ngụy Đại là người khá có quyền trong nhà này, thế nhưng vẫn không được phép tham gia vào các hội nghị nội bộ, chốt lại thì Ngụy gia vẫn là coi trọng người có huyết thống họ Ngụy mà thôi.

Ngụy Thất thấy Ngụy Tiếu Khiêm nhìn về phía mình, vì vậy bước tới bên cạnh hắn.

“Hôm nay phải ở đây,” Ngụy Tiếu Khiêm quay đầu sang nói với Ngụy Thất, “Mặc dù hơi phiền chút nhưng hết cách rồi, phải chịu thôi.”

“Vâng,” Ngụy Thất gật đầu, dù sao cho tới giờ nó cũng không phải chuyện anh quyết định được.

Ngụy Tiếu Khiêm nhìn xung quanh một chút: “Có thấy Tiểu Tuyết không?”

“À… Đi rồi,” Ngụy Thất nói, quả nhiên Ngụy Hựu Tuyết thực sự sáng suốt, xém tí nữa là hôm nay đi không nổi rồi.

Ngụy Tiếu Khiêm lấy một điếu thuốc từ túi ra, đi tới ngồi xuống bậc cầu thang hút thuốc. Ngụy Tiếu Ngữ bước qua, lấy gói thuốc trong túi của Ngụy Tiếu Khiêm ra, rồi tự rút một điếu, cũng ngồi xuống bậc thang châm điếu thuốc, Ngụy Thất nhăn mặt nhìn hai kẻ nghiện thuốc họp lại với nhau.

Sau bữa tối, Ngụy Thất hỏi han lại những người bạn trước đây, do lâu ngày không gặp nên tất cả đều rất vui vẻ. Những người này đều từng lớn lên bên nhau, tuy rằng rất nhiều thứ đã thay đổi, thậm chí rất nhiều người đã rời đi không bao giờ trở lại nữa, thế nhưng khi tụ lại vẫn là cảnh nói mãi không hết chuyện.

Đương nhiên, nếu có thể tụ tập bên ngoài thì nhất định sẽ rất thú vị, khi đó Ngụy Ngũ chắc chắn dù chết cũng phải tham gia vào đây, chứ không có chạy trối chết như hôm nay.

Là một bartender, Ngụy Thất đương nhiên cũng phải pha chế loại rượu, song phần lớn bọn họ không nghiện loại rượu này lắm mà thích uống bia hơn. Cả đám uống đến tận nửa đêm, Ngụy Thất đã chuếnh choáng say tựa lên bàn muốn ngủ, cho đến khi Ngụy Tiếu Khiêm trở lại.

Mọi người đều ngoan ngoan để Ngụy Tiếu Khiêm mang Ngụy Thất đi, Ngụy Tiếu Khiêm rất lễ độ nói: “Vậy tôi đi trước.” Sau đó, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngụy Tiếu Khiêm đỡ Ngụy Thất vào phòng, gió đêm thổi trên hành lang mang đến cảm giác hiu quạnh của ngày thu, mưa bụi bay lất phất rơi trên nền nhà, càng thêm lạnh, cho đến khi bước vào phòng, hơi lạnh đó mới biến mất.

Ngụy Thất tựa lên hắn, cả người mang theo mùi rượu, quanh quẩn ở chóp mũi, tựa như đang mê hoặc. Hương vị này thật khác với quán bar, tại đó hai người cách nhau chỉ có một quầy bar, tuy gần ngay trước mắt nhưng lại tựa như không cách nào chạm tới, mà hương rượu cũng chỉ là từ ly bay lên, mang theo hương vị hoa quả cùng âm thanh đá va chạm vào thành ly.

Mà hiện tại, mùi này phát ra từ trên người Ngụy Thất, đây là một cảm giác rất lâu từ trước rồi.

Bởi khi nãy cùng uống rượu với đám bạn, cho nên Ngụy Thất chỉ mặc một cái áo sơmi mỏng, lúc này cà vạt cũng chẳng biết đi đâu rồi, khuy áo ở cổ cũng không cài lại mà mở ra, để lộ làn da vì cồn mà hơi phiếm hồng tựa đóa anh đào.

Bên dưới cái gáy xinh đẹp chính là xương quai xanh, cách lớp vải mỏng đang truyền đến hơi ấm.

Ngụy Tiếu Khiêm đặt anh nhẹ nhàng lên giường. Hắn đã do dự có nên đưa Ngụy Thất về phòng của anh không, thế nhưng không biết vì sao lại dẫn anh về đây.

Hắn nhớ những lần bị say rượu hồi trước, đôi mắt đen kia lúc nào cũng bị ngấm rượu mạnh, mang theo sương mù đê mê. Ánh mắt đó thật mê người, làm hắn nhịn không được muốn thấy một lần nữa…

Ngụy Tiếu Khiêm với tay về Ngụy Thất, đầu ngón tay chạm lên làn da mềm mại ấm áp, cảm xúc đó khiến hắn lưu luyến không muốn dời tay đi. Hắn nhịn không được nhẹ nhàng đè lên thân thể đối phương, bởi thể trọng của hai người mà cái giường bị lõm xuống. Hôn lên gáy, kéo áo sơmi anh lên, việc này thật không giống hắn mọi khi, thế nhưng ai mà chẳng có lúc không thể tự kiềm chế được bản thân mình.

Nhớ lại thời gian suốt mười năm qua, hắn luôn luôn cố gắng để không nhớ lại, bởi chỉ như vậy mới có thể tạm quên đi những chuyện này.

Còn một việc luôn quanh quẩn trong đầu hắn không chịu đi, hắn vẫn luôn nhớ tới chuyện này, đó là chuyện duy nhất hắn thấy sợ. Có rất nhiều người cho rằng một sát thủ máu lạnh sẽ chẳng sợ gì cả, hắn cũng có thứ để sợ hãi, ngay cả ma quỷ cũng có, thì hắn đương nhiên cũng có.

“Tiếu Khiêm, ông tới là để khuyên cháu,” Ngụy Tiếu Khiêm ngừng lại, đoạn ký ức phát lại trong đầu hắn, hình ảnh thật rõ ràng, rõ đến từng sợi tóc, dường như đó là một đoạn phim đang phát trên TV.

“Tiếu Khiêm, ông tới là để khuyên cháu.” Ông đứng ở cửa nói, “Cháu có thể sẽ đẩy ông đi, nhưng lần này hãy để ông nói hết.”

Hắn nhớ kỹ bản thân đã đứng yên tại đó.

“Cháu cũng thấy được hậu quả rồi đấy,” ông nói, “Lạm dụng rượu, khuynh hướng tự sát… có thể còn cái khác nữa, ông không biết.”

Vẫn trầm mặc như cũ, thân thể cũng cứng lại.

“Chúng ta đã làm sai một việc, đó là việc giáo dục cháu, phương thức hoàn toàn sai lầm này đã biến thành cháu của hiện tại,” ông nói thật hiền hậu, “Ông xin lỗi vì đã làm ra chuyện không phải với cháu như vậy, cháu sẽ không còn đi yêu ai được nữa mà chỉ biết thương tổn người khác.”

“Cháu thương cậu ấy…” Giọng hắn khô khốc.

“Điều đó không hề nghi ngờ gì,” Âm thanh của đối phương rất dịu dàng lại tràn ngập áy náy, “ông biết cháu rất sợ mất đi cậu ta, thế nhưng con người không phải món đồ, cháu không thể giam cậu ta, che chở cậu ta khi có chuyện xảy ra như vậy được.”

“Ông đến đưa cậu ta đi, nếu cháu không cho…” Ông tiến lên phía trước một bước, rảo nhanh đến gần cửa phòng của hắn.

Gần như là vô thức, khẩu súng trong tay được cấp tốc lên đạn, nhắm thẳng vào người chuẩn bị đi vào kia.

“Nếu như cháu không cho, cậu ta sẽ chết tại đây,” ông nhàn nhạt nói, sau đó bước thêm một bước.

Một tiếng súng vang lên, trên cánh cửa bốc lên khói đen, thậm chí còn mang theo mùi thuốc súng.

“Cháu muốn thử không,” ông lại tiến lên trước một bước, “cháu muốn thử mất đi cậu ta không…”

“… Không muốn.” Hắn nói, lần đầu tiên bàn tay cầm súng bắt đầu run lên.

Ông bước vào phòng, ôm Ngụy Thất đi ra, khi đó Ngụy Thất đã hôn mê, xem chừng tình hình rất tệ.

“Muốn nghe kiến nghị của ông không?” Ông đi hướng ra ngoài cửa, hắn muốn ngăn lại, nhưng câu nói ban nãy khiến bước chân của hắn như nặng cả ngàn cân, không nhấc lên được dù chỉ một chút.

“Tiếu Khiêm, cách xa cậu ta một chút đi.” Ông khuyên nhủ, “Như vậy cháu mới không mất đi cậu ta.”

“Cháu không thể cho ông mang cậu ấy đi như vậy được…” Cảm giác mất đi này như bị bỏng khiến toàn bộ linh hồn hắn đều đau đớn.

Ông đã đi ra ngoài cửa, rồi chậm rãi xoay người lại: “Tiếu Khiêm, tiết chế lại dục vọng của chính mình, ông biết cháu suýt chút nữa là mất đi cậu ta, thế nhưng cháu không thể giam cậu ta như vậy được. Con người không phải thú cưng, mà cho dù là thú cưng đi nữa cũng sẽ bị cháu bức đến phát điên. Hãy đợi đi, ông nói thật đấy, nếu không cả hai đứa sẽ cùng chết. Ông đang cứu cậu ta, cũng chính là cứu cháu.”

“Buông súng xuống,”

“Cháu không thể lúc nào cũng dùng một phương pháp để giữ lấy, măc dù trong giáo dục của cháu, chúng ta chỉ dạy có một loại, đó là sai lầm của chúng ta, thế nhưng… Từ giờ trở đi, cháu phải học cách khác nữa, phải bắt đầu lớn lên, cháu không còn là một đứa trẻ nữa đâu.”

Những lời này khiến hắn nhanh chóng rời khỏi Ngụy Thất.

Phải kiềm chế, nếu không cả hai đứa sẽ cùng chết.

Hắn tự nhủ với lòng.

Đứng bật dậy, hắn bước tới trước cửa sổ, để gió thu lành lạnh thổi tới, khiến bản thân tỉnh táo lại đôi chút. Hơi do dự châm điếu thuốc, tuy hắn không muốn mùi thuốc lá đánh thức Ngụy Thất, thế nhưng lúc này hình như chỉ có nó mới khiến hắn bình tĩnh lại được.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv